Cha và mẹ Diệp nhìn vào con dâu tương lai không kịp phản ứng, một vẻ mặt áy náy xách vali chạy đi, con trai loạng choạng đuổi theo xuống lầu.
Nụ cười hiểu rõ của mẹ Diệp, cổ vũ cho con trai của mình: "Đuổi theo đi!"
Ba Diệp hừ lạnh một tiếng: "Thật là kỳ cục, từ khi bước vào cửa cho đến tới bây giờ đến cả chào hỏi một tiếng cũng không, thì còn ra thể thống gì nữa.”
"Việc của bọn trẻ, hãy để chúng tự lo liệu, chúng ta cứ đợi chuẩn bị sẵn sàng làm ông bà là được rồi, chẳng lẽ ông muốn cháu trai của ông một đi không trở lại như vậy hả? Hơn nữa, tính khí của con trai cũng không phải ông không biết. Khó mà có được một người khiến nó nóng ruột nóng gan như này, tôi thì vẫn rất hài lòng với cô gái Đỗ Tiểu Vỹ này, ông cũng đừng có bảo thủ quá, đem chuyện môn đăng hộ đối ra nói!” Mẹ Diệp quở trách ba Diệp.
"Tôi bảo thủ? Nếu tôi mà bảo thủ thì tôi đã không cam chịu như thế này rồi! Nếu không phải là vì cháu trai, tôi sẽ dễ dàng nhượng bộ như vậy sao?" Ba Diệp thở hồng hộc: "Trước khi cưới thì rất sợ vợ, còn cưới về rồi thì sao?"
"Tôi ngược lại vẫn nghĩ như này rất tốt, chuyện của bọn nó chúng ta đừng bận tâm làm gì. Bọn trẻ có thế giới riêng của chúng, tôi nghĩ chúng ta hay là trở về nhà cũ ở đi?" Mẹ Diệp khá thông suốt!
“Còn chưa kết hôn mà đã chê chúng ta chướng tai gai mắt rồi!” Ba Diệp thẳng mặt nói.
"Tôi nói chứ sao ông lại cứng đầu như thế chứ! Ông lại còn ở nước ngoài mấy năm rồi, mà sao không học hỏi được chút nào tập tục văn minh của người nước ngoài thế, ngược lại còn càng ngày càng khắt khe!" Mẹ Diệp cũng không còn vui vẻ nữa.
"Được, được rồi, nghe lời bà, nghe lời bà hết, đợi đến ngày mai thì chúng ta về ở nhà cũ, chúng ta phải suy nghĩ kĩ xem trên thiệp mời nên mời những ai? Bao nhiêu năm không làm việc cưới xin rồi… vẫn thật sự là rối tinh rối rối mù!” Dáng vẻ kiêu ngạo của ba Diệp đã biến mất ngay lập tức khi thấy vợ mình tức giận! Mẹ Diệp che miệng cười trộm, lại còn nói con trai sợ vợ, chính là do di truyền từ ông đấy!
“Chết tiệt, chạy nhanh quá!” Diệp Vinh Thiên thất vọng vì chỉ kịp ngửi khói xe taxi, từ đầu đến cuối chỉ thiếu một bước, thật sự ông trời cũng đang giúp cô. Rõ ràng đây là nơi mà rất ít xe taxi chạy qua, vậy mà lại có một chiếc dừng lại, Đỗ Tiểu Vỹ oạch một cái liền chui vào ngồi trong xe, làm mặt xấu qua tấm kính rồi xe chạy đi.
Anh ủ rũ chán nản quay về. Anh nên nói thế nào với bố mẹ rằng Đỗ Tiểu Vỹ hoàn toàn không mang thai, nhưng mà họ đã bay từ Los Angeles đến đây với tràn đầy niềm vui. Chẳng lẽ lại để cho họ quay về với sự thất vọng vô cùng sao?
“Tiểu Vỹ, anh chàng đẹp trai đó ngày nào cũng đến đây, gọi một đống đồ rồi lại không ăn, thật là kỳ lạ?” Từ Lệ, một người phục vụ làm thêm trong quán khó hiểu nói.
“Bệnh thần kinh!” Đỗ Tiểu Vỹ đang rửa bát, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên. Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng lên báo danh, ngồi gọi một đống đồ ăn, cũng không ăn cũng không xem, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô bị đồng nghiệp trêu chọc không biết bao nhiêu lần.
“Tiểu Vỹ, anh ta vẫn là một anh chàng đẹp trai nhà giàu!” Từ Lệ nhìn xung quanh, với vẻ mặt bí hiểm, hạ giọng rồi nói thầm vào tai Đỗ Tiểu Vỹ: "Nói cho cô biết, hôm qua tôi đã nhìn thấy anh ta lái chiếc xe hãng BMW, wow, phải rất là nhiều số 0 đấy. Nhìn đồ anh ta mặc, khí chất, còn cả phong độ nữa, nhìn qua có vẻ không giống với người tầm thường. Tiểu Vỹ, cô nói xem những người như anh ta sao có thể xuất hiện ở nơi nhỏ bé như này của chúng ta cơ chứ? Cô có nghĩ rằng anh ta đang có ý với cô gái nào đó ở chỗ của chúng ta hay không. Thật đáng tiếc, tôi tự biết bản thân mình, ôi...” Vẻ mặt Từ Lệ rầu rĩ, cô gái trẻ tơ tưởng về tình yêu luôn luôn mơ mộng! Hơn nữa người trong mộng ấy lại đang ở rất gần, khiến những cô gái này ngày nào cũng như chim sẻ, líu ríu bàn tán sôi nổi!
Từ Lệ nhìn kĩ Đỗ Tiểu Vỹ, tự hỏi tại sao cô không hề có phản ứng gì khi nghe điều này, ngẫm lại thì anh chàng đẹp trai giàu có vào cửa hàng cùng ngày với Đỗ Tiểu Vỹ, mà mỗi lần Đỗ Tiểu Vỹ chỉ cần rời khỏi sảnh trước, thì ánh mắt của anh chàng đẹp trai đó liền nhìn vào người cô, bây giờ chỉ cần anh chàng đẹp trai tới, cô liền trốn vào, có điều kỳ lạ ở đây, rất kỳ lạ!
“Tiểu Vỹ, cô hãy thành thật nói đi, cô và người ở bên ngoài kia có phải là… quen biết nhau không!” Giọng điệu của cô ấy khẳng định chắc chắn để thăm dò Đỗ Tiểu Vỹ.
"Quen biết? Với ai?" Đỗ Tiểu Vỹ thờ ơ nói, nhìn vào vô số cái bát này, trong lòng hối hận đến nỗi muốn nhảy lầu. Thắt lưng của cô mỏi nhừ như sắp gãy, chân tê cứng, vai cũng đau nhức, còn bàn tay này và móng gà có thể so sánh là đẹp ngang nhau. Cô hối hận rồi, bỏ hết việc nhàn hạ không làm, lại chạy đến đây để chịu khổ cực. Cô rất nhớ chiếc giường Simmons ở nhà Diệp Vinh Thiên, còn có phòng tắm cao cấp và những món tráng miệng của nhà hàng cao cấp nữa (chỉ cần lũ côn trùng tham lam ăn phá hoại, Diệp Vinh Thiên sẽ liền gọi đồ ăn ngoài về nhà cho cô ăn), bây giờ ngẫm lại anh cũng không đáng ghét đến như vậy, ngược lại còn làm cho cô có suy nghĩ nhớ đến anh, càng nghĩ càng thấy bi thương, hối hận muốn chết mất!
"Còn định giả bộ với tôi à, tôi từ lâu đã thấy hai người không hề bình thường rồi! Nói xem, rốt cuộc hai người có quan hệ gì với nhau?" Từ Lệ tò mò hỏi cô.
“Quan hệ gì chứ?” Cô tự lẩm bẩm. Anh nói muốn kết hôn, cô nói muốn nhìn thấy sự chân thành, sự chân thành ở đâu? Thậm chí không một lời xin lỗi, chứ đừng nói gì đến bông hoa, chiếc nhẫn. Mọi người vui vẻ thuận miệng nói, Đỗ Tiểu Vỹ cô là đồ siêu ngốc nghếch, lại còn có thể cho rằng đó là thật sao, cô thật sự đúng là một đứa hoàn toàn ngốc. Tức giận từ trong lòng, cô quát lên: "Tôi thì có quan hệ gì với tên biến thái đó chứ, chỉ những người có quan hệ với anh ta mới là biến thái!"
Từ Lệ nhìn trợn tròn mắt nhếch miệng, không nói lên lời một hồi lâu, tại sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy! Trong mối quan hệ này nhất định không hề đơn giản!
“Trình Tuấn, sao anh lại ở đây?” Cô vừa tan ca đêm, đã nhìn thấy bóng dáng của Trình Tuấn từ xa.
"Anh chỉ biết là em đang làm việc ở đây, còn chưa từng đến thăm em, tình cờ hết giờ làm đi ngang qua, nên đến đây thử vận may xem có thể gặp được em hay không! Cũng may, vận may của anh cũng không tồi.” Trình Tuấn cười dịu dàng.
“Mắt của anh đã thấy đỡ hơn chưa?” Đỗ Tiểu Vỹ đưa tay chỉ chỉ vào mặt anh ấy, cô thực sự rất áy náy về chuyện lần trước, người ta có lòng tốt rủ cô đi câu cá, nhưng bỗng nhiên lại bị đánh vô cớ, cô còn không thèm xin lỗi một câu. Cứ thế cùng Diệp Vinh Thiên quay về, trên thực tế thì Diệp Vinh Thiên cũng cấm cô đi.
"Không có gì đáng ngại. Em sống ở đâu? Để anh đưa em về, em là con gái một mình đi về nhà vào giờ này không an toàn." Anh ấy vẫn nở một nụ cười ấm áp.
“Nơi tôi ở rất gần đây, không cần phải làm phiền anh đâu.” Anh ấy là một người đàn ông lịch lãm, dịu dàng và chu đáo với các cô gái, nếu không có Diệp Vinh Thiên, cô sẽ chọn anh không chút do dự, nhưng trái tim cô đã bị người khác chiếm giữ rồi. Cô chỉ có thể phụ lòng tình cảm của anh, không muốn để chuyện tình cảm trở nên dây dưa hơn nữa. Nếu đã không thể dành tình cảm cho anh, cô cũng không thể giữ mãi không buông.
Nhưng người mà cô thích lại không có chu đáo như vậy, ngoại trừ vào đêm hôm trước anh xuất hiện, sau khi bị lời nói lạnh nhạt của cô làm cho bỏ đi, thì đã đổi thành vào buổi trưa mới đến quán ngồi, sau đó lại không thấy bóng dáng đó nữa, đây mà là người luôn miệng nói yêu cô hay sao? Nỗi cay đắng trong lòng cô trào ra, khiến cô tức giận vô cớ!
"Không có phiền gì đâu, chỉ là một đoạn ngắn mà thôi! Đi thôi!" Trình Tuấn khăng khăng muốn đưa cô về.
“Vậy, được rồi!” Cô không từ chối anh ấy được, cũng không thể tỏ ra hung dữ với anh giống như Diệp Vinh Thiên. Anh ấy rất lịch sự và chỉn chu, nói chuyện, làm việc nắm bắt đều rất đúng lúc. Cô dù sao cũng không thể tự mình đa tình nói rằng, em không thích anh, anh đi đi! Người ta cũng không nói rằng họ thích cô, và cũng không dây dưa không dứt, chỉ thản thiên vây quanh cô, lúc gần lúc xa, để cô cảm thấy rằng anh ấy thích cô, nhưng lại không làm phiền cô một cách quá đáng. Thực ra, cô thích làm bạn với Trình Tuấn hơn, nhưng cô biết rằng bên đó vẫn còn một người đang rất ghen tuông!
“Được rồi, đến rồi!” Đưa đến dưới lầu, cô dừng lại và giữ khoảng cách với anh ất.
“Tiểu Vỹ!” Dưới ánh đèn đường, anh ấy nhìn cô với ánh mắt long lanh, ánh mắt đó cô đã quá quen thuộc rồi. Diệp Vinh Thiên cũng đã từng nhìn cô như vậy, nhưng mà tim cô không đập một cách điên cuồng giống như lúc Diệp Vinh Thiên nhìn cô, cô chỉ bình tĩnh nhìn anh ấy.
Trình Tuấn lấy ra một danh thiếp rồi đưa ra trước mặt cô: "Đây là số điện thoại cá nhân của anh. Sau này em bất luận có chuyện gì, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào! Hãy nhớ rằng chiếc điện thoại này được bật cả 24 tiếng."
Giọng điệu anh ấy ôn nhu, với ánh mắt lưu luyến. Người thông minh như anh ấy, anh ấy biết, anh ấy hiểu rõ, anh ấy biết cô thích người khác, anh ấy nhìn thấy sự xa cách và thờ ơ của cô đối với anh. Nhưng những lời mà anh ấy nói còn có ngụ ý là một lời tỏ tình, nghĩa là anh ấy sẽ đợi cô, bất kể là khi nào đi chăng nữa!
Đỗ Tiểu Vỹ đã rất cảm động, anh ấy đã cho nhau sự danh dư, vừa cho thấy rằng trái tim anh ấy kiên định, không dao động, vừa sẽ không gây rắc rối cho cô. Anh ấy thật là tốt. Ô! Cứ như thế mà bỏ lỡ người đàn ông tốt! Cô đưa tay nhận lấy danh thiếp, nước mắt giàn giụa: “Anh là người tốt!” Cô nói ra từ tận đáy lòng mình!
Anh ấy nắm tay cô và ôm cô, một cái ôm chúc phúc. “Chúc em hạnh phúc!” Anh ấy - Trình Tuấn ngày mai chuẩn bị bay đến một đất nước khác. Anh ấy thích cô, nhưng anh ấy biết rằng anh ấy xuất hiện quá muộn, và cơ thể cô, trái tim cô đã gắn liền với người kia! Anh ấy không thể cho cô hạnh phúc, vì vậy đã chúc phúc cho cô!
"Ôi! Cảm ơn anh! Tôi cũng chúc anh hạnh phúc!" Cô sửng sốt trước cái ôm đột ngột, lập tức buông ra chúc phúc cho anh ấy. Nhưng mà thật là kỳ lạ, cảm giác sởn gai ốc ở sân bay lần trước lại lần nữa hiện lên, chẳng lẽ Diệp Vinh Thiên cũng ở đó?
Nhìn Trình Tuấn rời đi, cô dùng ánh mắt radar tìm kiếm xung quanh, ngay cả ngọn cỏ bên đường cũng bỏ qua. Không có! Ngay cả một con ruồi cũng không có! Cô lại đa nghi rồi, mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng dưng, một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng cô: “Đỗ Tiểu Vỹ, em đang làm cái gì vậy?” Cô quay đầu lại, nhìn thấy một vẻ mặt biểu cảm quen thuộc đến mức không còn quen thuộc nữa, lông mày nhướng lên, vẻ mặt đầy tức giận, một biểu cảm ghen tuông điển hình.
Quả nhiên cô không cảm nhận sai, anh lại bắt đầu làm gián điệp rồi: “Tôi làm cái gì thì liên quan gì đến anh!” Cô cũng tức giận hết cả lên.
“Em, không phải em đã hứa với tôi là sẽ không qua lại với tên công tử bột nữa sao?” Sau khi hét vào mặt cô, anh lại nhẹ giọng xuống. Cô đã phớt lờ anh mấy ngày rồi, lần đầu tiên đến đón cô, cô đã mắng anh đến mức phải bỏ đi, sau này anh chỉ có thể bí mật đi theo cô để đưa cô ấy về nhà, nhưng hôm nay tên công tử bột ấy lại xuất hiện, lời mà Trình Tuấn nói anh nghe không sót một chữ nào, chỉ có ông trời mới biết cô gái có trái tim này có thực sự thay đổi chủ ý hay không. Không, không thể, anh không thể chờ thêm nữa, anh muốn hành động.
“Tai nào của anh nghe tôi đồng ý vậy!” Cô quay người đi lên lầu.
“Nhưng mà chúng ta đã nói rõ rồi còn gì!” Anh đi theo sát cô: "Tôi biết Châu Kiệt Luân là ai, và cũng biết những bộ phim truyền hình Hàn Quốc nổi tiếng gần đây!"
“Ồ?” Cô vô cùng ngạc nhiên dừng bước lại, không tin rằng anh thực sự đã làm bài tập.
“Tiểu Vỹ, chúng ta làm lành đi, em quay về với anh nhé, được không?” Anh trầm giọng nói.
“Nếu anh nói hòa giải là hòa giải, vậy thì thật mất mặt tôi rồi!” Cô có chút mềm lòng.
“Em nhìn đi, anh mua nhẫn hết rồi, chỉ cần em đồng ý chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức!” Anh lấy nhẫn ra, lúc đầu anh vẫn muốn cân nhắc xem xét, nhưng sau khi trải qua đêm nay, nhất là hành động của tình địch lúc nãy, anh không thể đợi được nữa, người con gái này lòng dạ tâm tư không chắc chắn, nếu còn không nắm bắt trước, có lẽ cô thực sự đã chạy đi cùng công tử bột đấy rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT