Kể từ vụ lập trình hai mang đó đến nay đã gần 3 tháng, Thẩm Diệu mặc dù vẫn chưa rửa oan được cho mình nhưng sự việc cũng đã lắng xuống, cậu cũng đỡ bị mọi người ghét hơn từ sau khi game Sói ninja hành tẩu trong serie game Sói con săn mồi của cậu được lưu hành và chiếm lĩnh ngay vị trí no.1 lưu lượng cũng chỉ sau 1 đêm.
(Game Sói ninja hành tẩu từng bị trưởng phòng Lâm ngăn cản không cho cậu trình lên công ty vì bất đồng ý kiến. Trưởng phòng Lâm đề nghị cậu cho Sói Ninja hành tẩu giang hồ một mình rồi kết bạn tri kỉ với một sói kì tài khác cùng nhau phiêu bạt, chứ không phải cực khổ cõng theo sói sư phụ già nua, bệnh tật. Mọi người đều không hiểu tại sao chỉ vì chuyện nhỏ này mà cậu đã cãi nhau rất căng với trưởng phòng Lâm, quyết bảo vệ ý kiến của mình dù có bị đuổi việc. Chuyện cãi nhau ầm ĩ này đến tai giám đốc điều hành, giám đốc đích thân xem qua lập trình draft của Sói ninja hành tẩu rồi vỗ vai Thẩm Diệu nói nhỏ 'Tôi hiểu ý của cậu, sói con không nên bỏ rơi sói sư phụ' trước khi phê duyệt cho cậu lập trình hoàn chỉnh.)
Thẩm Diệu vừa lái xe vừa nhớ lại câu chuyện nhỏ về Sói ninja hành tẩu, cậu phì cười đưa tay xoa tóc Sói sư phụ đang thiêm thiếp ngủ bên cạnh. Từ lúc bị đổ oan lập trình hai mang đến nay, cậu cứ mặc kệ không giận không oán bất kì ai đã hại cậu. Mà cậu chỉ oán tên bác sĩ trẻ đẹp trai vì không biết tại sao hắn khư khư bắt chủ tịch đổi thuốc mới dù sức khoẻ của chủ tịch càng ngày càng xấu đi, đã bao lần cậu gây gổ quạu quọ với bác sĩ và chủ tịch để đổi lại thuốc cũ nhưng chẳng ai nghe.
'Em suy tư cái gì vậy? Em chạy qua Pugsoft rồi kìa.'
'A....À.... để em quay lại. Ngài nhắm mắt ngủ đi, tới nơi em gọi.'
'Mấy hôm nay có chuyện gì mà em luôn không vui vậy?'
'Em rất giận, em rất không vui vì sức khoẻ của ngài càng ngày càng yếu. Lúc ngài uống thuốc cũ có hay bị khó thở, bị ngất như vậy đâu? Tại sao phải đổi thuốc shit* mới đó để làm ngài mệt và yếu hơn mỗi ngày như vậy?'
'Em cằn nhằn việc này mỗi ngày luôn đó. Bác sĩ là người theo dõi sức khoẻ của ta ngay từ rất lâu rồi nên biết điều trị như thế nào. Bệnh nhân thì phải tin tưởng vào điều trị của bác sĩ chứ. Huống hồ....'- Chủ tịch Bạch bỏ lửng câu nói giữa chừng vì nhớ lại những lời tỏ tình của Đồng Vĩ ngày hôm đó.
'Huống hồ bác sĩ còn rất thích bệnh nhân, đúng không?' mùi giấm chua bốc lên nên đạp phanh hơi gấp làm người bên cạnh có chút hoảng.
Chủ tịch Bạch đặt bản khiếu nại kỹ thuật từ Gameworld xuống bàn ngóng ra cửa chờ một khuôn mặt xinh hơn hoa chui tọt vào cửa giục dã ăn trưa, chờ lâu không thấy lại bị khó thở nên nhắm mắt dựa hẳn ra ghế vuốt ngực cố thở.
'Ngài lại bị khó thở? Để tôi mátxa ngực cho ngài dễ thở hơn một chút.'- Một bàn tay ấm xoa xoa mátxa ngực dưới đã được mở vài cúc áo và một giọng nói quen thuộc vang bên tay chủ tịch.
Thẩm Diệu mở cửa chui tọt vào giục ăn trưa, thấy cảnh tượng trước mắt mặt đen kịt- đầu bốc khói quay lưng định bỏ đi: 'Ăn trưa nào.... Áaaaa....Aaaaa.... hình như tôi vào không đúng lúc, tôi đi ra vậy.'
Chủ tịch Bạch mở mắt nhìn bác sĩ đang mátxa ngực mình, nhìn bóng lưng nhỏ đang bỏ đi liền cất tiếng gọi: 'Diệu Diệu, em vào đây.'
Thẩm Diệu đột nhiên dừng bước nghĩ ngợi: F*, sao ông lại phải bỏ đi nhể? Tên bác sĩ đáng ghét đó mới phải đi chứ. Cậu lập tức quay đầu tóm vai chàng bác sĩ đẹp trai đẩy luôn ra cửa 'Sờ sẫm vậy đủ rồi, ngài ấy phải ăn trưa' rồi sập cửa luôn đánh rầm.
'Ngài ngồi dậy ăn trưa nào, em đã lấy hết cà rốt mà ngài không thích ra rồi. Hôm nay ngài không được bỏ mứa đâu.'- đẩy phần thức ăn nhỏ ra trước mặt người đang nhắm mắt dựa ghế.
'Ta hơi mệt, không muốn ăn. Em ăn đi.'
Thẩm Diệu có vẻ bực đi lại trước mặt người nhắm mắt muốn ngủ đưa tay cài nhanh lại cúc áo rồi kéo luôn cơ thể to lớn ngồi ngay lại để ăn: 'Ngồi dậy ăn nào, ăn xong mới được ngủ.'
Không biết có phải cú kéo của cậu quá mạnh hay người lười ăn cố tình mà cơ thể to lớn ngã luôn về phía trước ụp mặt vào bụng nhỏ, tay ôm eo thon, cất giọng lười biếng: 'Ta không muốn ăn mà, ta muốn ngủ.'
'Haizzzzaaaa.... mèo lười, vậy thì vừa ngủ vừa ăn vậy.'- thế là có người hết cách, tay xúc cơm một muỗng vào miệng mình, một muỗng thì vào miệng người đang nhắm mắt bị mình nâng mặt lên đút vào. Đến muỗng cuối cùng thì mặc cậu gọi kiểu gì cũng không mở miệng ra 'Mèo lười Mèo to Chủ tịch Sói sư phụ Bạch Hàn, cậu thua cuộc cho luôn muỗng cơm vào miệng mình đưa tay ôm người đang thở đều đều vào lòng, cố giữ nguyên tư thế -vuốt tóc nhẹ nhàng để người đang ngủ được ngủ sâu, mơ đẹp.
Trong khi đó bên phòng giám đốc điều hành, có 2 con người không lo tập trung ăn trưa mà vừa ăn vừa thi nhau đấu game lính bắn tỉa để sẵn tiện tìm ra cách khắc phục lỗi kĩ thuật nhỏ mà Gameworld mới phàn nàn.
'Đó, Tiểu Bạch, ở đây, khi lắp ống giảm thanh NK7 đều bị sọc màn hình vài giây. Anh nghĩ là NK7 hơi nặng, em thử cho đổi lại NK3 thôi.'- Hắc Lỗi vừa đút một muỗng cơm vào miệng người bên cạnh vừa chỉ ra vấn đề.
'Đúng đó, Lão Hắc, anh đúng là thiên tài súng ống, dao búa mà. Không uổng công đấu với anh cả buổi.' 'A, em có điện thoại, anh ăn hết đi nhé.'- Bạch Vũ đi nhanh lại góc phòng nghe điện thoại từ số lạ gọi đến.
' Bạch thiếu gia, là tôi đây, Mỹ Á.'
'Cô muốn gì? Con quỷ giết người.'
'Ậy, ậy, cậu đừng đổ oan cho tôi. Tôi chỉ giúp sức thôi, chứ không có giết người. Người bóp cổ mẹ cậu là ba cậu, không phải tôi. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cậu nên nói cho cậu biết thôi. Khi chết lưỡi của mẹ cậu thè ra cả gang tay, mắt trợn trừng rất đáng sợ, cậu bảo làm sao ba cậu không vội chôn cất và giấu cậu chứ?'