Từ Hiên tốn không ít tiền nhưng đổi lại được những thông tin rất có giá trị có thể giành lại những gì mình muốn nên rất vui vẻ yêu đời quay lại phòng của giám đốc điều hành, lúc đi ngang qua góc khuất của phòng lập trình Từ Hiên thấy anh trai đang nói chuyện điện thoại với ai đó có vẻ bí mật nên nép vào góc tối nghe hết câu chuyện rồi bước ra vỗ vai anh trai: 'Từ Hoạ, anh muốn trả thù ai, anh bắt tay với Hán Ninh, em sẽ làm ngơ xem như không hay không biết. Chỉ cần anh không được gây hại gì nặng nề cho Pugsoft để ảnh hưởng đến Bạch Vũ.'
' Em yên tâm, anh biết phân biệt nặng nhẹ. Anh nhất định không dám đụng gì tới người trong lòng em.'
Từ Hiên vui vẻ quay về phòng giám đốc, lúc này giám đốc điều hành đang cùng xem và phân tích game mới của nhân viên mới phòng lập trình Thẩm Diệu nên Từ Hiên không làm phiền gì mà đi thẳng tới sofa ngồi nhìn người bị thương đang nằm đọc báo với ánh mắt thâm sâu. Hắc Lỗi hơi khó chịu với ánh mắt đang nhìn mình nên bỏ tờ báo xuống cất giọng: 'Anh có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?'
'Không, tôi thì không có gì để nói. Chỉ có điều cha dượng của anh có đến công ty tìm anh và nhắn nhủ vài câu cho anh.'
Nghe đến đây thì Hắc Lỗi điếng người hoảng sợ ngồi bật dậy mà quên luôn cơn đau nhói từ vết thương: 'Nhắn gì? Ông ấy đã nói gì? Tại sao anh không gọi tôi mà tự tiện đi gặp ông ấy? Aaaaa....'
Từ Hiên nhìn người đang nhăn nhó vì đau bằng ánh mắt thâm sâu, điềm tĩnh trả lời: 'Thì tôi phải đi gặp để biết được thật sự anh là ai? Anh đã giấu Bạch Vũ những gì? Nếu anh biết điều biến mất không dấu vết thì bí mật này mãi chôn vùi. Còn không thì hãy đợi mà xem kịch hay.'
Bạch Vũ ở bàn làm việc đã quan sát thấy Hắc Lỗi đang rất đau đớn liền nói nhanh với Thẩm Diệu 'Cậu điều chỉnh lại mấy điểm nhỏ đó là okay' rồi lao rất nhanh lại sofa ôm lấy người đang nhăn nhó dựa vào người mình: 'Lão Hắc, có chuyện gì vậy? Anh ngồi dậy làm gì để đau đớn như vậy?'
'Không có gì, anh không sao. Chỉ là anh ngồi thử xem vết thương đã hết đau chưa.'
'Anh thật là, nằm im một chút cho bớt đau rồi em cõng anh về.'
Từ Hiên nhìn Bạch Vũ vừa ôm vừa xoa thì hơi buồn nhưng nhớ lại những gì mình đang nắm trong tay thì vui vẻ đi lại dọn dẹp bàn làm việc.
Bạch Vũ, vừa ôm, vừa xoa hồi lâu, người trong lòng mình đã hết nhăn nhó vì đau nhưng mặt mày vẫn rất trầm buồn. Bạch Vũ hỏi mãi, nịnh mãi mà vẫn chỉ nghe được câu trả lời 'Không sao, không có gì. Chỉ là anh hơi mệt.' Nên đành kéo tay cõng ra xe về, dự định về nhà sẽ ôm nịnh hỏi tiếp.
'Tiểu Bạch, nếu em biết nguồn gốc, quá khứ của anh chẳng có gì tốt, chẳng có gì xứng với em, em có còn thương anh nữa không?'- Hắc Lỗi vòng tay ôm cổ, lòng lo lắng dọ thử ý của Bạch Vũ.
Bạch Vũ bước chậm rãi mỉm cười thật tình đáp lời: 'Em không quan trọng quá khứ hay thân thế của anh vì vậy em đã không hỏi, không tìm hiểu. Chỉ cần anh không phải là người dính dáng tới bạo lực, máu me thì là người thế nào cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của em dành cho anh.'
Hắc Lỗi lặng người, tim quặn thắt lặng yên vùi mặt vào gáy tìm chút hương hoa lan làm dịu nổi đau trong lòng. Hắn chưa sẵn sàng để mất hạnh phúc này, hắn tham lam muốn kéo dài hạnh phúc này thêm chút nữa nên chọn lựa im lặng.
Trong khi đó tại phòng lập trình, mọi người đã ra về hết, Thẩm Diệu click click- gõ gõ vài thao tác cuối cùng trước khi giơ tay, ẹo hông hú lên: 'Yeahhhhh..... húuuuuuu. Xong rồi, tuyệt vời ông mặt trời.'
Vui, hưng phấn tột cùng mà không để ý có người đang đứng sừng sững ngay cửa phòng nhìn mình.
'Có chuyện gì mà nhìn em vui vậy? Chờ mãi không thấy em qua mà ta lại thấy mệt quá.'- vừa nói vừa vịn vào cửa cố điều hoà hơi thở.
Thẩm Diệu không quan tâm đến game, lập trình hay lấy disk game ra gì nữa mà lao như bay ra cửa ôm người đang bị khó thở xoa xoa ngực, xoa xoa lưng: 'Ngài khó chịu lắm không? Ngài dựa vào em một chút, nào thở nhè nhẹ, từ từ.'
Chủ tịch Bạch mất một lúc rất lâu cố điều hoà hơi thở thì cũng thở tốt hơn đáp lời: 'Ta đỡ hơn rồi, em xong việc chưa? Ta muốn về nhà.'
Thẩm Diệu ôm eo người đang ôm vai cậu cẩn thận đỡ ra xe, vừa ra gần tới xe thì cậu sực nhớ mình quên lấy disk game Sói con săn mồi đã lập trình xong ra nên đứng khựng lại phân vân có nên quay lại lấy.
'Ực.... ực.... em sao vậy? ực....ực....'- Chủ tịch Bạch liên tục ho khan cố thở, cố nhìn người bên cạnh xem đang lo lắng điều gì.
'Không có gì, nào, em đưa ngài về nhà.'- Thẩm Diệu lắc lắc đầu cố thoát khỏi sự bất an để tiếp tục đi tiếp.
*****
Ngày hôm sau ở buổi thuyết trình game Sói con săn mồi sẵn sàng trình làng sàn game, mọi người đều thích thú tán thành vì game này tuy không quá đồ sộ nhưng vui nhộn, mang tính thư giãn cao.
Giám đốc điều hành Bạch Vũ vui vẻ nhìn tác giả trẻ của game đang hồi hộp đứng trên bục thuyết trình tuyên bố để kết thúc cuộc họp: 'Tốt lắm, chắc chắn game này sẽ ăn khách. Liệt game này vào danh sách hạng A để sale.' 'Mọi người không có ý kiến gì nữa thì tan họp.'
'Giám đốc, game này đâu có đủ độ hoành tráng để sale ở hạng A?'- phó phòng sale ý kiến.
'Hạng A không chỉ xét về độ hoành tráng mà còn xét về khả năng sẽ phủ sóng trong giới game. Tôi chắc chắn game Sói con săn mồi này sẽ phủ sóng mạnh và nhanh hơn những game hoành tráng khác vì tính giải trí, thư giãn của nó.'
Mọi người gật gù, người thuyết trình vui mừng muốn nhảy lên hú hét. Giám đốc Bạch Vũ chưa kịp tuyên bố giải thưởng cho tác giả lập trình đã bị một cánh tay ở góc phòng giơ lên cắt ngang xin ý kiến:
'Giám đốc, nãy giờ em rà soát lưu lượng sàn game thì thấy lưu lượng no. 1 hiện tại là một game rất giống game này ạ, cũng tên là Sói con săn mồi ạ.- Tự Á, nhân viên IT kĩ thuật giỏi nhất Pugsoft giơ tay ý kiến.
'Mang lại đây tôi kiểm tra'- Bạch Vũ lo lắng, khẩn trương.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT