“Bây giờ tôi làm gì có thời gian và tâm trạng mà nghỉ ngơi.” Giang Thành có chút bất lực xem đi xem lại CCTV.
Bỗng nhiên Giang Thành như nhìn thấy gì đó, zoom lớn CCTV ở cổng bệnh viện lên.
Chính là ở một góc rẽ sát tận cùng phía trên CCTV ở cổng bệnh viện, Giang Thành phát hiện ra trên xe Vương Vỹ có một hoa văn không rõ.
Sau khi zoom lớn lên để xác nhận, lòng bàn tay Giang Thành đổ mồ hôi lạnh, hoa văn đó là dấu hiệu của thằng hề.
Giống y như đúc với hoa văn phía sau bức hình đầu tiên của Phỉ Nhiễm.
Giang Thành có một loại linh cảm không lành, trong tiềm thức của Giang Thành, thằng hề là một tên giết người vô số ra tay hết sức tàn nhẫn độc ác.
Gã sao có thể dễ dàng để cho cái rễ Vương Vỹ này rơi vào tay đội hình sự được.
Thế nến bây giờ an toàn của Vương Vỹ cực kì quan trọng, mà hiện tại lại không có tung tích của Vương Vỹ.
Đang nghĩ mãi không ra thì Dương Lạc lại gọi điện thoại tới lần nữa.
Chiếc xe Volkswagen đen của Vương Vỹ xuất hiện lần nữa rồi, hơn nữa đang dừng ở khu xử lý rác ở ngoại ô thành phố.
“Khu xử lý rác?” Giang Thành thấy lạ, sao Vương Vỹ lại lái xe tới chỗ đó làm gì?
Một linh cảm không tốt lành gì xuất hiện.
“Diệp Hồng, Lục Hạo, mau phái người tới khu xử lý rác.”
Xe cảnh sát chạy như điên cả một dãy dài, khi vừa tới nơi thì đã có vài đám người hóng hớt ở đó, tay chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng bãi xử lý.
“Trời ơi, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?” Một người kích động chen vào trong đám người sốt sắng hỏi.
“Hình như là người chết sao ấy. Lúc đang xử lý rác thải thì phát hiện ra một cái xác chết.” Một người qua đường khác tung ra tin tức mà mình nghe ngóng được.
Nghe được mấy giọng nói xì xà xì xào này, trong lòng Giang Thành bắt đầu cảm thấy hoang mang dữ dội.
Tới cổng khu xử lý rác, quả nhiên nhìn thấy chiếc Volkswagen của Vương Vỹ.
Giang Thành vội vàng sắp xếp nói: “Dương Lạc mang người kiểm tra chiếc xe này, thu thập tất cả dấu vân tay xuất hiện trên xe.”
Giang Thành nói xong bèn đi về hướng chiếc máy xử lý rác cực lớn kia, chỉ thấy một công nhân ở bên cạnh đang run cầm cập.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Thành lên tiếng hỏi, giọng nói mang theo chút gấp gáp, công nhân nép ở bên cạnh lại càng sợ hơn.
Diệp Hồng thấy vậy, kéo kéo góc áo của Giang Thành, ý bảo anh bình tĩnh lại.
Còn chưa kịp đợi người công nhân kia mở miệng ra nói chuyện, ánh mắt anh ta dời đến một nơi cách đó không xa rồi hét lên sợ hãi.
Giang Thành nhìn theo ánh mắt của anh ta, là thi thể mà cảnh sát của đội hình sự ghép lại rồi cuốn gói được lấy ra từ trong máy xử lý rác.
Dương Lạc thấy vậy vội vàng chạy tới, chỉ thấy cái xác nằm trên mặt đất đã bị máy xử lý rác nhào rời rụng ra một nửa rồi.
Nhưng chỉ một phần đầu người hơi nát kia cũng đủ để nhận ra cái xác này là của Vương Vỹ.
Giang Thành ngạc nhiên đến chết lặng, ngơ ngác tại chỗ, không ngờ tới chuyện này xảy ra lại nhanh và đột ngột như vậy.
Diệp Hồng đứng bên cạnh mau chóng đưa ra những câu hỏi với người công nhân.
Hỏi đáp một lúc, Diệp Hồng gần như nhận được câu trả lời rồi, vào lúc người công nhân này nhận ra có gì đó không đúng vì có lẽ chiếc máy xử lý rác này bị hỏng rồi chăng.
Người công nhân bắt buộc phải dừng việc lại, kiểm tra lại máy xử lý, vốn tưởng rằng do một cục rác lớn nào đó bị phân loại không đúng bởi vậy mới làm kẹt thiết bị trộn của máy xử lý.
Nhưng đến khi nhìn thấy máu tươi không ngừng chảy ra, người công nhân này mới bắt đầu sợ hãi, cho đến khi phát hiện ra cái đầu của Vương Vỹ.
Còn có tứ chi đứt lìa, mỗi cái mắc vào một góc của máy trộn.
“Tôi báo cảnh sát đó, tôi không biết vì sao người này lại xuất hiện ở đây.” Người công nhân có chút sợ hãi, sống mấy chục năm trên đời chưa từng nhìn thấy việc nào thế này.
“Vậy ở khu xử lí rác này có CCTV không?” Diệp Hồng vội vàng hỏi.
“Khu xử lý rác của chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm xử lý rác sinh hoạt của mấy hộ dân sống ở khu ngoại ô gần đây, cho nên không có CCTV.”
“Hơn nữa trong thành phố cũng không coi trọng khu xử lý rác thải nhỏ bé này của chúng tôi.”
Nghe thấy lời này Diệp Hồng mất bình tĩnh thở dài, nếu như đây đều do một tay thằng hề làm ra vậy thì gã cũng quá thông minh, lanh lợi rồi, còn đặc biệt chạy tới một nơi không có CCTV để ra tay.
Theo lý mà nói, Vương Vỹ vừa mới đưa mẹ vào bệnh viện xong, loại trừ khả năng anh ta tự sát bởi anh ta không thể cứ vậy mà vứt mẹ mình vào bệnh viện thế được.
Cho nên bây giờ có thể khẳng định được rằng chuyện này có liên quan tới thằng hề, hơn nữa việc của Vương Vỹ là do thằng hề giết người diệt khẩu.
Giang Thành nghe Diệp Hồng phân tích đồng ý gật đầu.
Lúc Vương Vỹ chạy trốn đến mẹ già còn đón đi theo cùng, không thể nào có chuyện anh ta vứt lại mẹ mình ở bệnh viện rồi chạy vào máy xử lý rác được.
Do đó, khả năng lớn nhất là có người đẩy Vương Vỹ vào trong đó.
“Cứ giữ nguyên hiện trường trước đã, đưa người công nhân kia tới phòng thẩm vấn.”
Khi rời đi, Giang Thành nhìn chiếc xe Vương Vỹ một cái, Giang Thành hoảng hồn, trên thân xe vậy mà không có gì cả, vậy hoa văn thằng hề trên chiếc xe xuất hiện trên CCTV của bệnh viện đâu?
Giang Thành gọi cho Trương Minh Sơn: “Cục trưởng Trương, đã tìm thấy Vương Vỹ, nhưng anh ta chết rồi.”
“Thế này đúng thật là trò đùa mà.” Trương Minh Sơn không nhịn được thở dài.
“Nhiệm vụ cấp trên giao cho là bắt Vương Vỹ về quy án, giờ đúng là bắt được Vương Vỹ rồi, nhưng chỉ còn lại cái xác thôi, ha ha.”
Sau khi tắt máy thì phải xử lý hiện trường, Giang Thành đưa người công nhân về sở cảnh sát hình sự.
“Anh cảnh sát à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết đâu, chỉ là lúc máy xử lý trục trặc tôi mới xuống kiểm tra thì phát hiện ra cái xác rồi gọi cho cảnh sát ngay thôi.”
Giang Thành gật đầu: “Tôi biết chuyện này không liên quan gì tới anh, bây giờ tôi chỉ có mấy câu cần hỏi anh thôi.”
Người công nhân thể hiện bản thân sẵn sàng phối hợp với phía cảnh sát.
“Tại sao lúc đó trong khu xử lý rác thải chỉ có một mình anh?”
Đối mặt với câu hỏi của Giang Thành, người công nhân có chút ngại ngùng trả lời: “Hôm nay tới lượt tôi trực. Khu xử lý rác nhỏ đó cũng không có mấy người công nhân.”
Giang Thành suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, quả thật khu xử lý rác này quy mô không lớn, không có nhiều công nhân cũng là chuyện bình thường.
“Ở cổng hiện trường khu xử lý rác có đậu một chiếc xe màu đen, chiếc xe đó đã dừng ở đó từ lúc nào, anh có biết không?”
Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, người công nhân thể hiện một chút mất bình tĩnh: “Thiết bị máy móc ở đây đều rất cũ rồi, nên tiếng ồn lớn lắm.”
“Hơn nữa lúc đó cũng chỉ có mình tôi, tôi không thể rời khỏi vị trí của mình được, cũng không rảnh để quan tâm đến bên ngoài xảy ra chuyện gì.”
Cho nên người công nhân này cũng không biết Vương Vỹ lái xe đến khu xử lý rác từ lúc nào.
Rõ ràng đây không phải đáp án mà Giang Thành muốn.
Người công nhân trước mặt này không biết gì cả, anh ta chỉ đang trong thời gian làm việc của mình thôi, mãi đến khi máy xử lý rác trục trặc mới phát hiện ra cái xác của Vương Vỹ.
Có hỏi cũng không biết thêm được gì, Giang Thành đành phải thả người công nhân kia ra.
Tất cả hy vọng bây giờ chỉ có thể tạm thời gửi gắm lên người Dương Lạc.
Tới bộ phận pháp y, Dương Lạc đang bận rộn làm công việc dồn lên đầu mình.
“Dương Lạc.” Giang Thành sốt sắng mở cửa ra, hỏi: “Thu thập dấu vân tay thế nào rồi?”
Nói tới chuyện này Dương Lạc chán chường lắc đầu: “Cả xe chỉ có dấu vân tay của hai người, đó là dấu vân tay của anh ta và mẹ anh ta.”
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Giang Thành, nhung Giang Thành thực sự không muốn tin đây là sự thật.
Mặc dù chiếc xe này là tài sản cá nhân của Vương Vỹ, nhưng khi Vương Vỹ chạy trốn lại là người khác lái xe đón anh ta.
Vấn đề xuất hiện rồi đây, vậy tài xế kia của Vương Vỹ rốt cuộc là ai?
Giang Thành lại kiểm tra đi kiểm tra lại hộp đen của chiếc xe.
“Anh cứ xem cái này mãi làm gì?” Diệp Hồng không hiểu hỏi.
“Lúc đó có người tới đón Vương Vỹ đi, hộp đen của taxi có ghi lại được chiếc xe đen này.”
Giang Thành nói xong, lại xem lại một lần nữa đoạn video trong hộp đen của chiếc taxi.
“Tôi muốn thử xem có thể nhận ra tài xế đó qua đoạn video này không.”
Diệp Hồng gật đầu, đây thực sự là một cách, nhưng không biết liệu có kết quả không.
Nhưng hai người xem đi xem lại đoạn video mấy lần cũng chỉ có thể thấy thân xe Volkswagen chứ không thể nhìn thấy khuôn mặt của tài xế.
Có thể quay được cũng chỉ là cánh tay của người tài xế kia thôi.
“Đáng chết, vì cái gì gã ta nhất định phải đối đầu với tôi chứ.” Biểu cảm của Giang Thành đã sớm mất đi kiểm soát.
Nhưng điều Giang Thành không biết là, những âm mưu và án mạng lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Bởi không có đủ chứng cứ nên vụ án của Vương Vỹ không thể tiếp tục được nữa.
Bây giờ chỉ có thể phán sự việc liên quan đến bé Lý Tiểu Anh lúc trước là do Vương Vỹ làm.
Còn cái chết của Vương Vỹ vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
Giang Thành lại nhớ tới vụ án về Pink Star, hai vụ án này thực sự quá giống nhau.
Nhưng cái chết lần này của Lý Tiểu Anh để lại một cái kết quá bí ẩn.
Đầu tiên, không ai biết tại sao Lý Tiểu Anh lại đi thẳng tới cầu Chương Trạch và bằng cách nào lại có quan hệ với Vương Vỹ.
Thứ hai, khoảng thời gian Lý Tiểu Anh và Vương Vỹ tiếp xúc với nhau, không hiểu vì sao lại xuất hiện Daturaline, rốt cuộc là ai chỉ cho Lý Tiểu Anh sử dụng nó.
Có điều câu hỏi bí ẩn này đã không có lời giải đáp bởi cái chết của Vương Vỹ rồi.
“Do đó hiện tại chúng ta đang gặp rất nhiều chuyện bất lợi.” Diệp Hồng nghiêm mặt nói: “Phía trên muốn giấu chuyện này đi nên muốn phán cái chết của Vương Vỹ là tự tử.”
“Không được.” Giang Thành vừa nghe câu này bèn sốt ruột ngay.
“Cấp trên đang nghĩ cái gì vậy, sao có thể nói Vương Vỹ tự sát được, mẹ anh ta vẫn còn đang hôn mê trong viện còn chưa tỉnh, anh ta có lí do và động cơ gì mà tự sát chứ!”
Biểu cảm của Giang Thành cực kì kích động, tất cả mọi người có mặt ở đó đều không dám thở mạnh.
“Lẽ nào đây chính là cách làm việc của đội hình sự sao? Giải không được án thì phán người ta thành tự sát hả, thật khiến lòng người thất vọng quá.”
Cả văn phòng chìm vào im lặng, đây là kết quả mà không ai trong đội hình sự mong muốn.
Chẳng qua manh mối đứt ngang rồi, Vương Vỹ cũng chết rồi, mà chị gái của Lý Tiểu Anh – Phương Tử cũng không muốn tiếp tục điều tra nữa.
Giang Thành muốn tìm ra thằng hề, điều này trong lòng ai cũng rõ, có điều ai ai cũng mệt rồi, chân tay rã rời cả ra rồi, còn phải điều tra tiếp án kiểu gì chứ?
“Tất nhiên cậu không làm ai thất vọng cả, cậu là niềm tự hào của đội hình sự cơ mà.” Giọng nói lành lạnh của Trương Minh Sơn từ phía sau truyền tới.
Tất cả lời nói vừa rồi của Giang Thành, Trương Minh Sơn đều nghe thấy hết.
Trương Minh Sơn mang theo một khuôn mặt đen ngòm bước vào phòng, những người còn lại thấy vậy đều hiểu ý tự rời đi.
“Cục trưởng, ông với cục trưởng mười năm trước tôi quen không giống nhau nữa rồi.” Ánh mắt tràn đầy thất vọng của Giang Thành như một thanh kiếm chém lên người Trương Minh Sơn.
“Cậu nhìn cho kỹ ngoài cửa sổ cho tôi!” Trương Minh Sơn chỉ ra con đường lớn ngoài cửa sổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT