“Gì cơ? Cậu nói ai quay lại rồi cơ?” Giang Thành vô cùng ngạc nhiên nhìn về hướng người vừa tới hỏi.

Đâu chỉ có mình Giang Thành, đến Dương Lạc và Lục Hạo cũng cực kỳ ngạc nhiên, tài xế taxi Trần Đại Sơn mà đội cảnh sát hình sự tìm kiếm mấy ngày nay vậy mà tự mình quay lại rồi.

“Mau bắt Trần Đại Sơn đưa về phòng thẩm vấn ở sở cảnh sát.”

Nhận được mệnh lệnh của Giang Thành, một đám người lập tức quay trở về sở cảnh sát.

“Tôi nói này mấy người bắt tôi làm gì chứ, tôi có làm gì trái pháp luật đâu.”

Trần Đại Sơn suốt từ lúc bị bắt đến giờ đều trưng ra vẻ mặt bị ép nhìn hai vị cảnh sát đang ghi chép ở trước mặt sốt sắng hỏi.

“Bây giờ tất cả từng câu từng chữ anh nói ra đều sẽ được chúng tôi ghi chép lại, tiếp theo chúng tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi anh, mong anh có thể thành thật trả lời.”

Biểu cảm Lục Hạo không có chút kiên nhẫn nào, lại còn mang theo chút cảm giác nghiêm túc.

Lúc này Giang Thành đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, thông qua cửa kính một chiều theo dõi từng cử chỉ hành động của Trần Đại Sơn.

“Cậu nói xem anh ta vứt thiết bị GPS đi, làm chúng ta tốn biết bao nhiêu công sức để tìm tung tích của anh ta, thế quái nào lại tự mình quay trở lại thế này.” Dương Lạc cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Đây chính là chìa khóa của vấn đề, trong mấy ngày Trần Đại Sơn mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Sáu ngày trước khi anh lái xe tới trước cổng sở cảnh sát, có phải có một người tên Vương Vỹ đã lên xe anh không.”

Lục Hạo vừa hỏi vừa ghi chép lại lên cuốn sổ.

“Sáu ngày trước?” Tài xế Trần Đại Sơn không hiểu hỏi: “Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng chạy taxi mà, anh hỏi tôi một hai ngày trước có khi tôi còn nhớ, nhưng mà tận sáu ngày trước thì hơi xa rồi đấy.”

Trần Đại Sơn bày ra biểu cảm vô tội, ý bảo bản thân không biết gì hết.

“Trần Đại Sơn, tôi khuyên anh tốt nhất là thành thật trả lời đi, người lên xe anh vào sáu ngày trước hiện đang là tội phạm truy nã rất quan trọng, mà anh ta còn mắc vào tội giết người.”

Nghe thấy những lời này, Trần Đại Sơn bỗng cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi: “Anh cảnh sát à, tôi thực sự không có ấn tượng gì.”

Cũng không biết Trần Đại Sơn này đang giả ngu hay là thực sự quên mất chuyện của sáu ngày trước rồi, biểu cảm trên mặt Lục Hạo quả thực khó chịu.

Sau đó Lục Hạo lấy điện thoại ra, mở lên một đoạn camera ghi lại ở trước cổng sở cảnh sát.

Trong đoạn video, đúng vào sáu ngày trước lúc Trần Đại Sơn đi qua cổng sở cảnh sát rồi chở Vương Vỹ rời đi.

Thấy Trần Đại Sơn vẫn bày ra biểu cảm hoang mang, Lục Hạo chỉ có thể zoom lớn khuôn mặt của Vương Vỹ trong đoạn video lên, cẩn thận đặt xuống trước mặt Trần Đại Sơn để anh ta nhận diện.

Nhìn thấy khuôn mặt của Vương Vỹ, lúc này Trần Đại Sơn mới hô lớn lên: “Ồ! Đúng là tôi có từng chở vị khách kì lạ này.”

“Vị khách kì lạ?” Lục Hạo nhanh chóng hỏi: “Kì lạ thế nào cơ, còn nữa hôm đó anh đã đưa anh ta đi đâu? Tại sao mấy ngày nay không quay lại công ty taxi?”

“Anh cảnh sát này, anh hỏi nhiều quá, tôi không biết phải trả lời từ đâu.” Trần Đại Sơn cợt nhả nói.

“Sớm đã nghe qua người trong công ty taxi nói cái tên Trần Đại Sơn này bình thường hay thích giao lưu với mọi người, quả đúng là một cái bộ dáng cà lất cà phơ, cợt nhả thật này.”

Dương Lạc sắp ói đến nơi.

Giang Thành lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Trần Đại Sơn trong phòng thẩm vấn, mong rằng có thể lấy được chút tin tức có tác dụng gì đó từ biểu cảm của anh ta.

Biểu cảm của Lục Hạo có chút nghiêm túc nói với Trần Đại Sơn: “Anh tốt nhất là thành thật đi, đừng có ở đây cợt nhả, anh đang ở sở cảnh sát đó.”

“Trả lời cho chính xác vào, hơn nữa phía cảnh sát đang nghi ngờ anh với tội phạm chạy trốn tên Vương Vỹ kia là đồng bọn đấy.”

“Gì cơ?” Trần Đại Sơn rất đỗi ngạc nhiên: “Tôi thực sự không hề biết anh ta là tội phạm chạy trốn, anh nói vậy làm tôi có chút chột dạ à nha.”

Sau đó Trần Đại Sơn kể lại những chuyện xảy ra sáu ngày trước.

Ngày hôm đó Trần Đại Sơn vừa hay đến gần khu vực cổng chính, thế là Vương Vỹ đưa tay ra vẫy taxi của Trần Đại Sơn.

Sau khi lên xe Vương Vỹ không nói gì nhiều, chỉ bảo Trần Đại Sơn chạy tới một địa chỉ có sẵn, rồi Trần Đại Sơn lái xe đi theo yêu cầu của Vương Vỹ.

“Vậy anh xem thử, địa chỉ anh ta bảo anh đưa tới là ở đây sao?” Lục Hạo nói xong đưa cho Trần Đại Sơn bức ảnh trong tay.

Địa điểm trong bức ảnh chính là nhà của Vương Vỹ.

“Không sai, không sai, ở đây nè. Tôi còn nhớ rõ chỗ này lắm, chỗ này siêu hẻo lánh luôn. Đường cũng rất khó đi, thế là tôi còn đòi anh ta thêm mười đồng.”

“Vậy sau khi tới nhà anh ta thì xảy ra chuyện gì nữa.” Lục Hạo không có hứng tám nhảm với Trần Đại Sơn.

“Lúc đó anh ta bảo tôi đợi ở cổng nhà anh ta một lúc, đợi đến khi anh ta quay lại thì còn xách theo hết bao lớn bao nhỏ toàn là hành lý, còn có thêm một người già nữa.”

Giang Thành ở ngoài phòng thẩm vấn cau mày, người già mà anh ta nói có lẽ là mẹ ruột hơn tám mươi tuổi của Vương Vỹ.

Tiếp theo Lục Hạo hỏi: “Tiếp tục nói đi, sau đó anh đưa hai người họ đi đâu?”

Nghe thấy câu hỏi của Lục Hạo, Trần Đại Sơn cẩn thận nhớ lại, trên mặt lại có một biểu cảm hết sức kì lạ.

“Nói tới là thấy lạ, trước giờ tôi chưa từng gặp một vị khách nào lạ như vậy hết á.” Miệng Trần Đại Sơn liên tục khép mở liến thoắng nói.

“Lúc đó anh ta không cho tôi một địa điểm nào hết, chỉ bảo tôi cứ từ từ đi loanh quanh trong thành phố thôi. Sau đó tới một con đường có hệ thống giao thông phức tạp thì hai người họ xuống xe luôn.”

Câu trả lời này khiến cho đám người Giang Thành hết sức ngạc nhiên, tên Vương Vỹ này rốt cuộc muốn làm gì? Mang theo người mẹ hơn tám mươi tuổi của mình đi lung tung thế.

“Vậy anh nói cho tôi biết con đường đó ở chỗ nào?” Lục Hạo vừa hỏi vừa ghi chép lại.

“Thì ở trên vỉa hè của đường Chiêu Dương á.”

Nhận được câu trả lời, phía cảnh sát nhanh chóng định vị vị trí.

Giang Thành chầm chậm nói: “Lấy đoạn ghi hình của CCTV ở con đường đó ra, chỉnh thời gian về sáu ngày trước.”

Không bao lâu đã có kết quả nhưng chỉ khiến mọi người mất hết hi vọng.

“Đội trưởng, CCTV của đoạn đường này sáu ngày trước chỉ là một đoạn video màu đen thui thôi.”

Thì ra trước đó một ngày CCTV ở đây đã bị hỏng rồi, vẫn còn chưa kịp sửa, thế nên lúc Vương Vỹ xuống xe ở đoạn đường này không được ghi lại.

“Đáng chết.” Giang Thành nhíu chặt mày, tên Vương Vỹ sớm đã tính toán hết rồi.

Nghe được những lời này Dương Lạc có chút nghi ngờ: “Cậu nói Vương Vỹ vẫn luôn bị nhốt trong sở cảnh sát mà, vậy thì làm thế nào anh ta có đủ thời gian để phá hỏng CCTV được.”

“Không không không pháp y Dương, CCTV không phải do bị phá hỏng mà là do hệ thống tuyến đường đó xảy ra trục trặc nên nó tự hỏng ấy ạ.” Nhân viên quản lý phòng camera giám sát vội vàng nói.

“Ồ?” Dương Lạc có chút ngạc nhiên, thế giới này lại có chuyện trùng hợp vậy cơ, không sai không lệch vào đúng thời điểm đó mà CCTV bị hỏng.

Chỉ thấy Giang Thành đứng bên cạnh không nói gì, im lặng nhắm mặt lại suy nghĩ gì đó.

Giang Thành nghĩ tới lúc trước thằng hề kia liên lạc với anh bèn nghĩ có khả năng trong sở cảnh sát có gián điệp, không lẽ nào những việc này đều do gián điệp kia làm.

Trong ngoài cùng nhau kết hợp gây ra sự cố ở CCTV trên tuyến đường đó, sau đó sắp xếp cho Vương Vỹ trốn khỏi hiện trường.

Nghĩ tới đây làm Giang Thành không rét mà run. Nhưng bây giờ không có manh mối hay chứng cứ gì cả, không thể tìm ra ai là gián điệp.

Vụ án điều tra tới đây không còn cách nào để tiếp tục điều tra thêm, trên đời không thể có chuyện trùng hợp đến lạ như vậy được.

Trừ khi Trần Đại Sơn đang nói dối.

“Dương Lạc anh từng học tâm lý học, theo như quan sát ngày hôm nay liệu Trần Đại Sơn có nói dối gì không?”

Dương Lạc lắc đầu nói: “Quan sát biểu cảm của anh ta từ căng thẳng rồi chuyển sang ngạc nhiên, tiếp đến lúc kể những chuyện lạ lùng của Vương Vỹ, tất cả biểu cảm từ đầu đến cuối của Trần Đại Sơn đều rất tự nhiên.”

“Trừ khi những lời Trần Đại Sơn nói vừa nãy đã được luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần rồi.”

Nghe tới câu trả lời này Giang Thành thở dài nói: “Xem ra có những tình tiết nhỏ mới có thể nhìn ra vấn đề, vẫn là để tôi tự mình đi hỏi thì hơn.”

Nói xong, Giang Thành bước vào phòng thẩm vấn, một tên cà lất cà phớ như Trần Đại Sơn nhìn thấy Giang Thành toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng điềm tĩnh, tất nhiên là bị dọa cho hết hồn.

“Vừa nhìn là biết vị cảnh sát này có chức vụ cao này, hê hê hê.” Trần Đại Sơn cợt nhả vuốt mông ngựa.

“Khả năng quan sát của anh cũng khá tốt đấy, nhưng bây giờ tôi không phải tới kiểm tra khả năng quan sát của anh, tôi có một vài câu hỏi cần hỏi anh.”

Lục Hạo nghe xong đứng dậy nhường chỗ lại cho Giang Thành.

“Theo những gì điều tra được ở công ty taxi, mỗi xe đều được gắn một hệ thống GPS và hệ thống định vị, trong sáu ngày này GPS của anh biến đâu mất rồi?”

Không hổ danh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hỏi câu nào chọc ngay chỗ ngứa câu đấy.

Trong khoảnh khắc này, Trần Đại Sơn ngơ cả người: “Mấy người còn tới tận công ty tôi điều tra cơ á, trời đất ơi.”

Biểu cảm của Trần Đại Sơn bắt đầu xuất hiện những nét không được tự nhiên, Dương Lạc đứng ngoài phòng thẩm vấn híp mắt lại phát hiện ra sự sợ hãi từ trong nội tâm của Trần Đại Sơn.

“Bớt nói mấy lời dư thừa.” Giang Thành lạnh lùng như không.

“Lúc đó hệ thống GPS của tôi bị hỏng, nên đem tới công ty để sửa rồi, mấy ngày nay không có mang theo lên xe.” Trần Đại Sơn bình tĩnh mà tự nhiên trả lời.

“Trần Đại Sơn, lời nói dối của anh, nhìn có vẻ là một sự trùng hợp thần kỳ, trong lời khai của anh cũng không có sơ hở gì hết, nhưng chuyện càng trùng hợp thì vấn đề bên trong lại càng lớn.”

Trần Đại Sơn nghe không lọt mấy lời này của Giang Thành, vẫn tiếp tục bày ra biểu cảm không thèm quan tâm.

“Tôi nói thật mà. Chuyện này không liên quan gì tới tôi hết, mấy người mau thả tôi ra đi.” Giọng nói Trần Đại Sơn mang theo chút căng thẳng.

“Vậy sao mấy ngày nay anh không về công ty? Lại không ai liên lạc được với anh? Anh chạy đi đâu làm gì rồi?” Giang Thành tiếp tục ép cung hỏi.

“Chuyện này chắc anh không hiểu rõ rồi, tôi là tài xế đã ký hợp đồng với công ty, là kiểu thuê theo năm ấy, nên tôi không cần phải quay về công ty taxi làm gì.”

Trần Đại Sơn cứ nói liên thoắng bắt đầu giới thiệu về taxi của mình.

Theo logic bình thường mà nói, một người đang trong tình thế bị nghi ngờ nhất định sẽ chọn chủ động cung cấp cho phía cảnh sát những thông tin có ích.

Kiểu người hỏi một câu trả lời một câu như Trần Đại Sơn, mà biểu cảm bên ngoài như không có chuyện gì, trong lòng lại đổ mồ hôi hột thế này, chắc chắn có vấn đề.

“Anh đừng tưởng anh nói như vậy thì chúng tôi không có cách gì giải quyết anh.” Giang Thành có chút giận dữ.

Trần Đại Sơn trước mặt này nhất định có vấn đề, nhưng những lời anh ta nói bây giờ đều đã được dàn dựng hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play