Sau đó, thấy không hỏi được gì, Giang Thành chuẩn bị đưa Diệp Hồng rời khỏi, vừa mới đến cửa thì thấy A Lãng đuổi theo.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Đúng, tôi còn có một chuyện quên chưa nói, ngày hôm đó, có một người đàn ông đón cô ấy đi, tôi có hỏi Nhậm Kiều, hình như nói đó là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.”
Sau khi Diệp Hồng nghe xong, vội vàng hỏi: “Cậu chắc đó là bác sĩ điều trị chính của cô ấy?” Nói xong cô tìm tấm ảnh của Dương Minh Hạo trong điện thoại của mình rồi đưa cho A Lãng xem và nói: “Cậu xem xem, có phải người này?”
A Lãng nhìn một lúc rồi nói một cách đầy chắc chắn: “Không sai, là ông ta, chính là người này.”
Diệp Hồng gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Vậy cậu còn nhớ là khoảng thời gian nào không?”
“Khoảng ba giờ chiều.” A Lãng đưa tay lên cổ mình rồi nói.
Giang Thành ở bên cạnh ậm ừm rồi nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, có điều gần đây tôi hy vọng cậu đừng rời khỏi thành phố Trung Châu, nếu có cần gì chúng tôi có lẽ vẫn phải đến làm phiền cậu rồi.”
A Lãng nhìn Diệp Hồng rồi nói: “Đây là điều tôi nên làm, vậy tôi đây cũng nên lập công chuộng tội rồi!”
Diệp Hồng nói: “Kiềm chế dục vọng của bản thân mới có thể trở thành một công dân tuân thủ pháp luật!”
“Tôi là vì nghệ thuật, không phải là một kẻ biến thái!” A Lãng nói trong sự bất lực.
Sau khi trở lại xe, Giang Thành lại không lái xe đi ngay mà anh bóc gói kẹo bạc hà trong túi ra, bỏ vào miệng.
Sau đó đặt hai tay lên chỗ vô lăng, các ngón tay gõ đều theo tiết tấu, âm thanh và tiết tấu đó cũng làm cho nhịp tim của Diệp Hồng cũng đập loạn theo.
Diệp Hồng dựa vào cửa xe, im lặng không nói gì, đây là người hợp tác với Giang Thành mười năm, họ luôn ăn ý với nhau, cho dù đó là trong công việc hay cuộc sống.
Trong lúc Giang Thành đang trong trạng thái suy nghĩ, anh mặc kệ mọi thứ ở bên ngoài.
Căn cứ vào những gì A Lãng nói, cộng thêm những gì mà Dương Minh Vũ đã nói vào ngày hôm đó, dường như cũng đã nói rõ, chủ nhiệm Dương cũng là một trong số những người tình nghi.
Chỉ là, có một chuyện mà Giang Thành mãi vẫn không hiểu, nếu một trong hai bố con là hung thủ, vậy động cơ giết người của bọn họ là gì.
Một đứa trẻ mới mười hai tuổi không thể có thù oán với bọn họ, từ góc độ địa vị xã hội của bố Nhậm Kiều mà nói, giữa hai gia đình, trừ bệnh nhân và bác sĩ ra thì không có sự xuất hiện của những người khác.
Tất cả những manh mối đều đang hướng về phía Dương Minh Hạo, tất cả sự nghi ngờ về phía Dương Minh Vũ đều từng chút từng chút được loại bỏ, điều này khiến Giang Thành rất bất ngờ.
Dựa vào lần đầu tiên bản thân tiếp xúc với Dương Minh Vũ, anh liền cảm thấy con người này không hề đơn giản, thậm chí không đơn giản như những gì anh ta thể hiện bên ngoài.
Lúc A Lãng nói, Nhậm Kiều bị bác sĩ điều trị chính đưa đi, vậy thì người đó chắc chắn là Dương Minh Hạo rồi, nhưng tại sao lúc Dương Minh Vũ về nhà lại thấy xác chết.
Chẳng lẽ tử thi đó do Dương Minh Hạo tự đem về nhà mình, nhưng mà tại sao bác sĩ điều trị chính lại đưa bệnh nhân về nhà mình?
Nếu như những lời Dương Minh Vũ nói là thật, tính theo như thời gian thì thời gian tử vong của tử thi đó nên xuất hiện cũng với thời gian sau khi Dương Minh Vũ và Dương Minh Hạo cãi vã xong.
Nếu như hiện trường đầu tiên của vụ án là nhà của Dương Minh Hạo, vậy tất cả đều quá rõ rãng rồi. Trước đây, một số manh mối tìm được cũng là từ đây, xem ra anh phải đích thân đến tìm chủ nhiệm Dương rồi.
Giang Thành cầm điện thoại, nhìn thời gian, còn hai tiếng nữa là tới giờ tan làm rồi, anh thở dài bất lực rồi bấm điện thoại gọi cho Lục Hạo.
“Alo, sếp.”
“Cậu ở đội cảnh sát sao?”
“Đúng vậy, các anh chưa quay lại, tôi vẫn ở đội cảnh sát, đang nghĩ sắp xếp lại tài liệu, tiện chờ các anh quay lại.” Âm thanh bên phía điện thoại của Lục Hạo nhỏ dần.
“Vất vả rồi, bây giờ cậu đi tìm cục trưởng Trương, nhờ ông ấy mở thủ tục giúp đỡ, lập tức đến khu của Dương Minh Hạo điều tra camera xung quanh nhà họ. Quan trọng nhất là hai ngày trước và sau ngày sáu của tháng này, nếu nhiều quá thì sao chép lại rồi ngày mai mang tới.”
Lục Hạo nghe xong, hơi chau mày rồi nói: “Sếp, đã giờ này rồi, cục trưởng Trương cũng về nhà rồi.”
“Tin tôi đi, chắc chắn ông ấy vẫn còn ở đó, cậu chỉ cần gõ cửa là được.”
Sau khi nói xong, Giang Thành liền tắt máy, dựa vào ghế rồi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Diệp Hồng quay đầu nhìn anh, cười rồi nói: “Anh chắc chắn rằng cục trưởng Trương ở phòng đến vậy sao?”
Giang Thành cười trong sự bất lực và nói: “Nhà có vợ dữ, hổ dữ không dám về.”
Sau khi nói xong, Diệp Hồng sửng sốt một lúc, sau đó mới có phản ứng, cười đắc ý: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Nói xong thì hai người trở về cục thành phố, trước tiên Diệp Hồng dọn dẹp để tan làm, Giang Thành ngồi trước bàn, trước mặt đặt một cái bảng, những thứ viết trên đó đều là những manh mối liên quan đến vụ án.
Những thông tin mà hôm nay anh thu thập được, tất cả đều đã được thêm vào ở bên trên.
Bây giờ là lúc sắp xếp, sâu chuỗi lại các manh mối với nhau rồi, phải xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, biết đâu lại có đột phá trong việc điều tra.
Đầu tiên là lúc phát hiện tử thi, cơ thể tử thi chắc chắn đã được xử lý qua, bởi vì thời gian tử vong không khớp với thực tế.
Trong hồ nhân tạo của khu du lịch núi Vọng Lộc, ngày ngày đều có người, tại sao lại không có người phát hiện ra thi thể. Điều này chứng tỏ thi thể đã được xử lý rồi, vả lại đây cũng không phải là thị trấn đầu tiên xảy ra vụ án.
Điều này đã được Diệp Hồng kiểm tra sau khi xuống nước, nơi xảy ra hiện trường vụ án rồi mới có thể đưa ra suy luận.
Tiếp theo đó, thời gian tử vong của tử thi đã vượt quá hai mươi tư tiếng đồng hồ, mà người thân trong nhà lại không biết. Điều này nói đi cũng phải nói lại, cho dù là nuôi một con mèo hay một con chó thì chết cũng phải đau lòng chứ, điều nay rất bất thường.
Nhưng thông qua lời kể của những người dân quanh đó, căn bệnh hen suyễn của Nhậm Kiều cũng đã làm liên lụy nhà ông Nhậm mười mấy năm. Hơn nư Nhậm Kiều cũng không phải là con ruột của ông Nhậm.
Điều này đã được lí giải vào hôm Giang Thành đến nhà cô ấy, không ngờ ông Nhậm lại nói ra điều này. Suy cho cùng, con người cũng là loài động vật ích kỷ.
Nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu Giang Thành nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ hai vợ chồng ông Nhậm sát hại Nhậm Kiều?
Bọn họ ghét bỏ Nhậm Kiều vì đã làm liên lụy đến mình quá lâu? Đây là điều không thể, nhưng trước khi vụ án kết thúc, mọi sự nghi ngờ đều không thể loại bỏ.
Còn nữa, vảy cá và nước trong phổi mà Dương Lạc tìm thấy trong cổ họng của tử thi thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu, mà ban đầu Diệp Hồng và Lục Hạo đến điều tra và lấy mẫu tại chợ cá, nhưng lại không phát hiện được bất kì manh mối nào.
Tỷ lệ điều phối của nước biển nhân tạo không cần quá nghiêm ngặt, miễn là quan sát thấy cá không xuất hiện phản ứng xấu là được, việc này phụ thuộc vào phương pháp của người điều phối vì vậy dựa vào điểm này cũng không có cách nào để điều tra ra.
Ngay sau đó Dương Lạc phát hiện vết sẹo trên cơ thể tử thi, nhưng loại dây thắt cổ đó là loại dây thoát hiểm thông thường trên thị trường, hoàn toàn không có cách nào tiến hành điều tra, trong nhà anh cũng có một cái dây như vậy.
Bây giờ thứ duy nhất có thể hướng đến là vết thương đặc biệt trên đùi trong của tử thi cực kỳ ăn khớp với trái tim màu hồng trong lời đồn.
Nhưng trái tim hồng trên thị trường có rất nhiều hàng giả hoàn toàn không thể lấy tất cả để điều tra được, trái tim hồng trong tay của Dương Minh Vũ tuy rằng có chút vết máu nhưng nếu không được sự đồng ý của Dương Minh Vũ thì bọn họ không thể mở ra.
Nhưng hôm nay thu thập được cũng không ít, không những phát hiện ra ảnh của Dương Minh Vũ ở nhà của Nhậm Kiều còn phát hiện ra mối quan hệ giữa Dương Minh Vũ và Nhậm Kiều dường như không giống như những gì anh ta nói trước đó, có vẻ hai người đã quen biết nhau từ trước rồi.
Vẫn còn một điểm mà rất nhiều người đều không nghĩ tới, daturaline có tác dụng chữa bệnh hen suyễn bẩm sinh nhưng mà loại thuốc đó rất đắt, dựa vào tình hình kinh tế nhà ông Nhậm làm sao có thể cho Nhậm kiều uống loại thuốc tốt như vậy được?
Vậy mà lại phát hiện thành phần của daturaline trên cơ thể của Nhậm Kiều điều này cho thấy chính xác là Nhậm Kiều đanh sử dụng daturaline để chữa bệnh hen suyễn của cô ấy.
Một gia đình bình thường hoàn toàn không thể chi trả khoản chi phí như vậy, hơn nữa lọ nước hoa mà Nhậm Kiều tặng cho em gái của cô ấy là phiên bản có hạn, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Xem ra thân phận của Nhậm Kiều cũng không hề đơn giản, có vẻ như anh phải đến trường học của Nhậm Kiều để kiểm tra rồi.
Chỉ trong một buổi chiều ngày mà tử thi tử vong, anh gặp ba người đàn ông là A Lãng, Dương Minh Vũ, Dương Minh Hạo, đồng thời A Lãng nói lúc đó Nhậm Kiều đã có ý định muốn tự sát rồi.
Vậy rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua những gì mới làm cho cô ấy có tư tưởng như vậy.
Cùng lúc đó đã phát hiện ra hồ nhân tạo không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, nhưng đến bây giờ hiện trường đầu tiên của vụ án vẫn chưa được xác định, từ khi anh tiếp nhận vụ án này đến tận bây giờ có rất nhiều vấn đề khiến anh bận rộn nhưng bây giờ nghĩ lại hình như anh cũng không có bận việc gì. Vụ án dường như cũng không có tiến triển mới, những manh mối điều tra được cũng vô cùng phức tạp, làm cho người ta cảm thấy đau đầu.
Xoa hai tay lên mặt, thở dài một hơi rồi cầm lấy cốc cà phê ở trên bàn, bên trong là cà phê hôm nay Diệp Hồng rót cho anh bây cũng đã nguội.
Bất lực lắc đầu, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Minh Sơn từ trong phòng làm việc bước ra giận dữ nhìn anh chằm chằm.
“Cục trưởng Trương, ông sao vậy? Ai chọc giận ông vậy?” Giang Thành khó hiều hỏi.
Trương Minh Sơn tức giận đi đến hũng hãn ngồi xuống bàn làm việc của Giang Thành tức giận nói: “Cậu xem cậu đi, sau giờ làm việc có thể đừng làm phiền tôi có được không? Sắp có thể ăn gà rồi.”
Giang Thành nghe vậy liền trở nên vui vẻ, cười toe toét nói: “Ông nói xem nếu như để chị dâu biết được ông sau khi tan làm không phải tăng ca mà ở trong phòng làm việc chơi game, ông nói xem chị dâu sẽ làm gì với ông?”
Nghe thấy câu này, Trương Minh Sơn lập tức buông lỏng, trên mặt lập tức chuyển sang biểu cảm khác nhìn Giang Thành nói: “Em trai, làm chút việc trần gian vẫn tốt hơn những việc khác.”
Giang Thành bất lực lắc đầu không nói gì, Trương Minh Sơn từ trên bàn xuống nói: “Hôm nay ra ngoài có thu hoạch gì không, Lục Hạo vừa bảo tôi mở cuộc điều tra thủ tục, cậu có đối tượng tình nghi à?”
Giang Thành chậm rãi gật đầu nói: “Tôi nghi ngờ hai bố con nhà họ Dương, hiện tại tất cả manh mối đều hướng vào bọn họ, nhưng lại không có chứng cứ xác thực để chứng minh, vì vậy trước tiên cứ theo dõi đã.”
“Cậu muốn đến nhà họ Dương để điều tra sao?” Trương Minh Sơn cười trộm nhìn Giang Thành nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT