Mãi đến khi nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, Giang Thành mới buông tay đang kéo Dương Lạc ra.
"Cuối cùng là đã có chuyện gì cậu nói đi chứ, một đường kéo tôi lên đây." Dương Lạc có hơi ngạc nhiên với một loạt hành động này của Giang Thành.
Giang Thành không có nhiều lời, đưa giấy nghỉ phép cầm trong tay cho Dương Lạc xem.
"Đây là?"
"Cục trưởng Trương bảo tôi nghỉ phép ngay tại thời điểm quan trọng như thế này, trong lòng tôi có chút không yên tâm."
Giang Thành liền nghĩ đến chuyện có nội gián trong cục cảnh sát trước đây, đầu lại thấy đau.
"Cậu tốt nhất là đừng hoài nghi cục trưởng!" Nét mặt Dương Lạc có chút lúng túng: "Lúc trước là do cục trưởng phái tôi đi đón cậu trở về đội ngũ đó."
Giang Thành nghe vậy, im lặng trong chốc lát, vì không để cho Dương Lạc có áp lực quá lớn, chỉ đành lắc đầu.
"Sao có thể, tôi gọi cậu lên đây chỉ là muốn nhắn nhủ với cậu vài lời, còn tôi sẽ nhân cơ hội này tranh thủ đến bệnh viện ở bên Phỉ Nhiễm nhiều hơn."
Nghe thế, lúc này Dương Lạc mới thu lại vẻ mặt sợ hãi của anh ta: "Tôi biết, chuyện theo dõi thằng hề cực kỳ quan trọng, trong lúc nhất thời cậu chắc chắn không muốn buông tay."
"Thế nhưng cậu có từng nghĩ tới tìm kiếm manh mối từ trên người Phỉ Nhiễm, có thể sẽ càng có hiệu quả hơn so với việc mù quáng vùi đầu tìm kiếm như bây giờ không?"
Nghe xong lời Dương Lạc nói, Giang Thành có chút hoảng hốt, dường như đã nghĩ tới điều gì.
"Ý của cậu là, cục trưởng cho tôi thời gian nghỉ ngơi, là muốn để tôi đến bệnh viện ở bên cạnh Phỉ Nhiễm nhiều hơn?"
Thấy bây giờ Giang Thành mới có chút phản ứng, Dương Lạc chỉ đành vỗ vai Giang Thành: "Thời gian gần đây cậu mệt mỏi quá rồi, phải lo rất nhiều chuyện, may là cục trưởng thấy rõ."
Dương Lạc nói xong rồi làm vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu yên tâm, tôi sẽ tiếp tục theo sát manh mối bên phía Diệp Phàm, cho dù là địa chỉ IP và bản ghi âm đều bị hủy thì cũng phải bắt Diệp Phàm nhớ thêm ra."
Giang Thành nghiêm túc gật đầu: "Có việc gì thì cậu cứ đến bệnh viện tìm tôi, tôi vừa lúc sẽ dành mấy ngày này quan sát tình huống của Phỉ Nhiễm."
Nói rồi Giang Thành bèn lái xe đi đến bệnh viện.
Đi tới cửa phòng bệnh, Giang Thành nhìn xuyên qua cửa kính căn phòng, nhìn thấy Phỉ Nhiễm đang ngủ say, bỗng có chút đau lòng.
"Đội trưởng?" Từ phía sau truyền tới giọng nói ngạc nhiên của Diệp Hồng: "Sao anh lại đột nhiên tới đây? Chuyện trong đội đều đã xử lý xong rồi à?"
"Ừ." Lúc này Giang Thành mới nhìn kỹ Diệp Hồng trước mặt, bởi vì mấy ngày qua cô chăm sóc cho Phỉ Nhiễm nên nhìn có vẻ uể oải vô cùng."
"Cục trưởng bảo tôi nghỉ ngơi mấy ngày thế nên tôi đến bệnh viện chăm sóc cho Phỉ Nhiễm cùng với cô."
Giang Thành vừa nói dứt lời liền rón rén đẩy mở cửa phòng bệnh, để lại một mình Diệp Hồng đứng sững sờ tại chỗ.
Giang Thành không biết rằng khi anh nói ra câu này với Diệp Hồng, càng làm cho tim Diệp Hồng lại nhói lên.
Dù sao Giang Thành cũng là một gã đàn ông tay chân vụng về, đụng cho đống chai chai lọ lọ trong phòng bệnh vang lên tiếng, đánh thức Phỉ Nhiễm đang ngủ say.
"Úi, xin lỗi, bố làm con thức rồi phải không?"
Giang Thành lập tức không biết đặt tay nơi đâu xin lỗi cô bé, đối mặt với Phỉ Nhiễm đang mờ mịt không biết nên làm gì.
Diệp Hồng ở phía sau thấy cảnh này không nhịn được cười lên: "Ha ha, tôi hiếm khi thấy anh căng thẳng như vậy đấy đội trưởng."
"Cô không cần chê cười tôi, xem xem có phải Phỉ Nhiễm đói hay khát gì không, hay là muốn gì khác."
Quả nhiên là lời quan tâm của ông bố già, mở miệng chỉ biết hỏi ăn cái gì uống cái gì.
Diệp Hồng bó tay với tên đàn ông trước mặt, ghét bỏ bĩu môi nói: "Vậy mấy ngày này anh cứ ở bên cạnh Phỉ Nhiễm đi, bồi dưỡng tình cảm bố con của hai người."
Giang Thành hiểu rõ tấm lòng của Diệp Hồng, nhìn cô với ánh mắt cảm ơn.
"Cảm ơn cô, cũng may là có cô ở bên Phỉ Nhiễm, nếu không thì tôi sẽ rất rối loạn." Giang Thành lúng túng nhìn Diệp Hồng rồi nói: "Tôi đi tìm bác sĩ điều trị chính nói chuyện trước đã."
Nói xong, Giang Thành xoa xoa đầu Phỉ Nhiễm, rồi đi về phía phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
"Hở? ủa, cô ơi, ban nãy là bố mới của con đến sao?" Phỉ Nhiễm cố căng mí mắt nặng trĩu, nhớ lại sự ấm áp trên trán.
"Phỉ Nhiễm ngoan, bố con vừa đi tìm bác sĩ hỏi han về tình trạng sức khỏe của con." Diệp Hồng cẩn thận đỡ Phỉ Nhiễm ngồi dậy, nhét thêm một cái gối vào sau lưng cô bé.
Mà lúc này, đôi mắt của Phỉ Nhiễm lại ánh lên vẻ thất vọng: "Con rất nhớ bố mới luôn, nhưng mà ông ấy vừa đến một tí là lại đi nữa rồi, bố mới rất bận."
Nhìn nét mặt vô cùng đáng thương tràn đầy vẻ thất vọng của Phỉ Nhiễm, trong măt Diệp Hồng cũng có chút đau lòng.
Tại phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
Bác sĩ Trương đang nghiêm túc nghiên cứu báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phỉ Nhiễm, trước sau đều không tra ra được bất kỳ điều gì bất thường.
"Cuối cùng là xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ thật là do có vấn đề về tâm lý?" Bác sĩ Trương nghiên cứu cẩn thận, lúc này cửa phòng làm việc lại bị gõ vang lên.
"Xin chào!"
Một giọng nam lưu loát nhanh chóng truyền vào tai của Bác sĩ Trương.
"Xin hỏi anh là?" Bác sĩ Trương đưa mắt nhìn Giang Thành ăn mặc ngăn nắp đứng ở trước cửa.
"Tôi là Giang Thành, bố của Phỉ Nhiễm ở phòng bệnh Vip666, đến tìm anh để hỏi thăm một chút về tình trạng sức khỏe của Phỉ Nhiễm."
Sau khi nghe lời tự giới thiệu của Giang Thành, Bác sĩ Trương hồi hồn lại, nhớ lại vào lần đầu tiên Phỉ Nhiễm nhập viện, người đến tìm mình cũng không phải là người bố tên Giang Thành trước mặt, mà là một người chú tên Dương Lạc.
Cho tới bây giờ, Bác sĩ Trương cũng không có cảm giác tốt đẹp gì đối với người tên Giang Thành này, Bác sĩ Trương cho là Giang Thành chẳng qua chỉ là một người bố không đủ tư cách, không biết quan tâm con gái!
"Mời anh vào." Bác sĩ Trương vẫn lễ phép nói.
Nghe vậy, bước từng bước đi đến trước mặt Bác sĩ Trương.
"Tôi muốn hiểu rõ một chút về tình trạng của con gái tôi, Phỉ Nhiễm."
Giang Thành vốn không biết cái nhìn của Bác sĩ Trương dành cho mình, trực tiếp nói ra mục đích đến đây lần này của anh.
"Tôi nhớ là đã thông báo kết quả kiểm tra cho người nhà, anh không biết sao?" Bác sĩ Trương lạnh lùng nói.
Thật sự thì anh ta cũng không muốn làm khó Giang Thành, chỉ mong rằng là một người bố, Giang Thành nên hiểu rõ trách nhiệm của mình.
"Thật ngại quá, lúc trước Phỉ Nhiễm bị bệnh, tôi vẫn luôn bận rộn công việc, cho nên không thể tìm hiểu kịp thời, còn phải nhờ đồng nghiệp đến bệnh viện chăm sóc giúp."
Giang Thành nói hết sức hối lỗi, anh hiểu được ẩn ý của bác sĩ, nên chậm rãi giải thích.
Bác sĩ Trương nhớ đến Dương Lạc là một vị pháp y, mà người vẫn luôn chăm sóc cho Phỉ Nhiễm là một nữ cảnh sát, lúc này mới nghĩ đến thân phận của Giang Thành.
"Ây, anh đây phục vụ vì nhân dân, đương nhiên là phải bận rộn, nhưng cũng phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của bé con."
Bác sĩ Trương vừa nói vừa lấy báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của Phỉ Nhiễm.
"Báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe cũng không hiển thị bất kỳ vấn đề nào khác, cho nên bây giờ nghi ngờ ở trên mặt tinh thần và tâm lý của cô bé, có thể là khi còn bé đã chịu kích thích."
Sau khi Bác sĩ Trương phân tích chuyện của Phỉ Nhiễm, viền mắt của Giang Thành cũng đã từ từ đỏ lên, cắn chặt hàm răng, tựa như có thể cắn nát bất kỳ lúc nào.
Thằng hề đáng giận, cuối cùng là gã đã làm gì con gái anh, khiến cô bé chịu đủ mọi dằn vặt như bây giờ.
Trở lại trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy hành động vô cùng thân mật của Diệp Hồng và Phỉ Nhiễm, lời khuyên cuối cùng của Bác sĩ Trương như văng vẳng bên tai.
"Trạng thái của Phỉ Nhiễm lúc này rất không ổn, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng mất khống chế như lần trước, bắt buộc phải bảo vệ cô bé mọi lúc."
"Ơ? Bố mới ơi!" Đôi mắt sáng của Phỉ Nhiễm nhìn thấy Giang Thành đang đứng ngoài cửa, vui sướng hô lên.
Giang Thành nghe tiếng lập tức thu lại tâm trạng của mình, mỉm cười đẩy cửa bước vào.
Nhưng nụ cười này làm cho Diệp Hồng sợ ngây người, Giang Thành trước mặt đã bao nhiêu năm chưa từng cười như thế này rồi.
"Phỉ Nhiễm, sao con lại gọi bố là bố mới thế?" Giang Thành nhìn Phỉ Nhiễm một cách cưng chiều, bây giờ cô bé đã cao hơn trước rất nhiều.
"À... Bởi vì Phỉ Nhiễm có đến hai người bố, bố trước không thấy đâu nữa rồi, còn bố là bố mới."
Nhìn thấy một mặt ngây thơ của Phỉ Nhiễm, viền mắt của Giang Thành lại lần nữa ươn ướt, anh không thể tưởng tưởng được trước đây Phỉ Nhiễm ở chỗ của thằng hề đã trải qua những chuyện tàn nhẫn gì.
Thế nhưng Diệp Hồng lại do dự nhìn về phía Giang Thành: "Bác sĩ điều trị chính nói, khoảng thời gian này cố gắng hạn chế đưa Phỉ Nhiễm ra ngoài."
Ánh mắt Phỉ Nhiễm nháy mắt ảm đạm đi: "Con muốn đi ra ngoài tắm nắng, vẽ tranh, hình như con chưa từng được đi tắm nắng nữa."
Nghe thế, tim Giang Thành siết lại, tắm nắng là chuyện bình thường thế nào chứ, Phỉ Nhiễm thế mà lại bảo mình chưa từng được tắm nắng.
Giang Thành vốn đang đau lòng lại nhìn thấy vẻ mặt của Phỉ Nhiễm, lập tức hỏi thêm: "Vậy nơi con ở trước đây không có mặt trời sao?"
Giang Thành định thử để cho Phỉ Nhiễm nhớ lại chuyện trước kia, nhưng Phỉ Nhiễm lại mờ mịt cả mặt.
"Xin lỗi bố mới, chuyện lúc trước con thật sự không nhớ được gì, con cũng không biết là tại sao."
Thấy Phỉ Nhiễm cúi đầu tự ti, Diệp Hồng thật sự không đành lòng: "Phỉ Nhiễm, đây là bố của con, cho dù con có làm sai điều gì cũng không cần tự dưng xin lỗi như vậy."
Đủ để hiểu rõ Phỉ Nhiễm đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, mới có thể yếu đuối mẫn cảm như vậy, cực kỳ cẩn thận lấy lòng trước mặt người khác.
Cho dù người đó là bố của mình.
Viền mắt Giang Thành đỏ cả lên, cảm giác như đang có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trong lòng anh, vô cùng khó chịu.
Giang Thành không nói nhiều, cầm lấy tập vẽ và bút màu ở trên bàn, những thứ này là cố ý mua vì để có thể giúp Phỉ Nhiễm nhớ lại chuyện trước đây.
"Đi, bố dẫn con đi tắm nắng, vẽ tranh."
Diệp Hồng cũng không nói thêm điều gì, chỉ ở trong vườn hoa của bệnh viện, chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.
Đi dưới ánh mắt trời long lanh bên ngoài, trên mặt Phỉ Nhiễm vẫn không hề có nét cười.
Trong đống bút màu đủ loại màu sắc, Phỉ Nhiễm chỉ chọn lấy hai cây màu màu đen và xám, dùng chúng vẽ vào tập vẽ.
Tuy rằng tuổi của Phỉ Nhiễm không lớn, nhưng chỉ với hai cây bút màu cũng có thể vẽ ra một bức tranh không tệ, có thể thấy được là rất có tài năng.
Giang Thành cũng cực kỳ kiên trì xem Phỉ Nhiễm vẽ tranh, thế nhưng nét dịu dàng trên mặt cũng dần dần bị sự lạnh lùng thay thế.
Chỉ thấy tranh của Phỉ Nhiễm hết sức u ám, nội dung trong tranh làkhung cảnh một chiếc ghế tựa dài ngay trong vườn hoa của bệnh viện, còn có một bé gái đang nằm trên đó.
Sau khi ngạc nhiên, Phỉ Nhiễm lần nữa lấy ra chiếc bút màu màu đỏ ít dùng, tô một đốm màu đỏ ngay chỗ tim của bé gái.
"Phỉ Nhiễm, bức tranh này của con có ý gì vậy? Có thể nói cho bố biết hay không?"
Nghe thấy sự căng thẳng và lạnh lùng trong giọng nói của Giang Thành, Diệp Hồng cũng chú ý đến bức tranh kia.
"Bé gái này... là con đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT