"Nói đi, sao im lặng vậy! Mới vừa rồi không phải còn rất khí thế sao?"

Trong quá trình thẩm vấn, Diệp Phàm đang bị Trương Minh Sơn hỏi ép đến đường cùng nên bắt đầu dùng sự im lặng để phản kháng lại. Trương Minh Sơn đã gặp không biết bao nhiêu trường hợp như thế này rồi.

Khi vừa tiến vào, bọn họ cho rằng cảnh sát không có cách nào để bắt mình khai ra được nên mới có thể tự tin như vậy.

Nhưng trên thực tế thì sao chứ? Tất cả đều là bịp bợm, trong lòng bọn họ đã sớm hoảng sợ rồi.

Một áp lực mạnh mẽ như vậy, không ai có thể trốn thoát nổi, bởi vì thời gian không bao giờ dừng lại được đối với người bị thẩm vấn cả.

Thời điểm cảnh sát phá vỡ hàng rào tâm lý của Diệp Phàm, anh ta thực sự không biết phải làm gì.

Mà Trương Minh Sơn lại tiếp tục nói với Diệp Phàm: "Anh có thể tiếp tục chống cự, nhưng tôi khuyên anh không nên ôm bất kỳ may mắn nào trong lòng cả. Chúng tôi đã cử người đến kiểm tra những người mà anh đang thực hiện dịch vụ chăm sóc trước lúc lâm chung cho họ. Nếu xét nghiệm thấy trong máu bọn họ có Mạn Đà La, giống với thứ bột màu trắng trong phòng làm việc của anh, thì anh thấy mình có thể trốn thoát được không? Nên bây giờ anh không cần phải ngoan cố đâu!"

Trương Minh Sơn nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm chăm chú, không có chút nào ôn hòa như lúc nãy nữa.

Thay vào đó từng chữ mà ông nói ra như muốn dùng sức ép mạnh mẽ buộc Diệp Phàm phải nhận tội. Thật ra nếu lát nữa mọi chuyện có kết quả, Diệp Phàm cũng không thể không khai ra.

Nhưng họ đều biết rằng thời gian bây giờ vô cùng quý báu, để có được kết quả càng sớm càng tốt, bọn họ nhất định phải làm cho Diệp Phàm nói ra sự thật.

Đây chính là biện pháp duy nhất, bằng không nếu khi thường xuyên gặp những trường hợp như thế này, bọn họ chỉ có thể đợi đến khi lấy được tất cả các bằng chứng mà thôi.

Nhưng tên Diệp Phàm này lại là một con lợn chết không sợ nước sôi, anh ta cứ trân trân ngồi đó không chịu nói lời nào, Trương Minh Sơn căn bản không còn cách nào khác cả.

E rằng chỉ có thể trông đợi vào những bằng chứng lấy được, sau đó đem chúng tới trước mặt Diệp Phàm thì anh ta mới có thể thành thật giải thích.

Mà ngay lúc này Giang Thành đã gọi điện thoại cho Trương Minh Sơn, ông lập tức đi ra ngoài hỏi Giang Thành: "Sao rồi? Bên kia các cậu có phát hiện được gì không?"

"Tên này là một tên rất cứng miệng, không thể moi được lời nào từ anh ta cả."

Giang Thành gật đầu nói: "Tôi cũng đoán được. Người như anh ta nhất định sẽ không nhận tội ngay đâu. Theo ý anh ta thì chỉ bản thân không nói gì cả thì tự nhiên sẽ có biện pháp để giải quyết được. Anh ta cho rằng Thằng hề sẽ nghĩ cách để đưa mình ra ngoài. "

"Hóa ra là như vậy, cậu có biện pháp nào không?"

"Biện pháp thì chắc chắn có, tôi thấy cách tốt nhất là trực tiếp đem cái chết của luật sư và Vương Minh Vũ nói cho anh ta biết. Những ai trong tổ chức Thằng hề để lộ ra chân tướng sẽ đều bị giết chết không thương tiếc, từ đó sẽ làm cho anh ta không còn ảo tưởng nữa."

Cuộc điện thoại này của Giang Thành chính là để nói với Trương Minh Sơn rằng anh đã tìm được biện pháp đột phá rồi để đối phó với Diệp Phàm rồi.

Trên đại khái anh đã đoán được nguyên nhân vì sao Diệp Phàm nhất định sẽ tiếp tục chống cự, đơn giản chỉ là thứ mà Diệp Phàm đang nghĩ tới lá bài chưa lật của Thằng hề thôi.

Bất kể Thằng hề đã từng nói gì với Diệp Phàm thì đều làm anh ta sinh ảo tưởng rằng gã sẽ tìm cách để đưa anh ta ra khỏi nơi này.

Nếu không, thì chính là Diệp Phàm cảm thấy anh ta đang nắm giữa một bí mật mà Thằng hề không hề hay biết.

Nhưng Diệp Phàm đã hoàn toàn tính sai, luật sư và cả Dương Minh Vũ, thâm và ngay cả cha của Dương Minh Vũ, tất cả những gì liên quan đến Thằng hề đều chết sạch.

Giang Thành tin rằng khi tất cả những vụ án này được phơi bày trước mặt Diệp Phàm rồi, chắc chắn anh ta sẽ tin.

Mà việc bọn họ cần làm lúc này là nhanh chóng đột phá từ Diệp Phàm, nếu thời gian càng kéo dài, thì việc bắt giữ Diệp Phàm sớm muộn gì cũng bị bại lộ.

Như vậy có hai trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra, thứ nhất là Thằng hề sẽ cố hết sức để giết chết Diệp Phàm. Thứ hai cũng có thể gã ta sẽ ra sức xóa bỏ tất cả những gì liên quan giữa mình và Diệp Phàm.

Điều này đối với bọn họ mà nói chính là một chuyện vô cùng tồi tệ, vì vậy càng sớm tìm ra manh mối từ chỗ Diệp Phàm chừng nào thì càng tốt chừng đấy.

Trương Minh Sơn gật đầu và nói với Giang Thành: "Được rồi, vậy bên các cậu hãy cố gắng tìm được chứng cứ liên quan đến Diệp Phàm càng sớm càng tốt. Sau khi đó chúng ta sẽ thi hành luật bảo vệ phạm nhân đối với anh ta ngay lập tức, nhanh chóng đưa anh ta ra tòa, phải làm cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng mới được."

Giang Thành gật đầu nói: "Đúng, bây giờ chúng tôi phải thực hiện càng nhanh càng tốt."

Cúp điện thoại xong, anh nhìn Dương Lạc nói: "Bên này giao cho cậu, tôi phải sang trường học một chút để tìm hiểu về mối quan hệ giữa Thằng hề và Phỉ Nhiễm."

"Mặc dù chuyện của Diệp Phàm chắc chắn sẽ liên quan đến Thằng hề, nhưng vẫn tồn taok những rủi ro không thể kiểm soát được, tôi cảm thấy nên tiếp cận theo hai hướng sẽ là một chiến thuật tốt hơn."

Dương Lạc gật đầu đồng ý, nhưng anh không đồng ý để Giang Thành đi một mình, dù sao cũng không có bằng chứng trực tiếp cho thấy Thằng hề sẽ xuất hiện tại trường học nơi Phỉ Nhiễm đang học. Nhưng những hành động bất thường trong hai ngày này đã chứng minh Thằng hề hoặc đồng phạm liên quan đến Thằng hề đang nhìn chằm chằm vào ngôi trường này.

Cho nên để một mình Giang Thành đi trước như vậy rất nguy hiểm, Dương Lạc định gọi người đến giúp anh một tay.

Giang Thành lắc đầu nói: "Cậu yên tâm đi, nếu Thằng hề thật sự muốn giết chết tôi như vậy, gã ta đã làm từ lâu rồi chứ không cần đợi đến hôm nay. Gã ta muốn tôi sống để chịu đựng những đau khổ này, cho nên cứ để tôi tự đi tìm."

Sau khi nói xong, Giang Thành liền lái xe đến trường học bên kia, mà Dương Lạc biết với tính tình của Giang Thành thì không có cách nào có thể thuyết phục được anh.

Tiếp theo những chuyện Dương Lạc cần làm rất đơn giản. Anh ấy phải thăm hỏi từng bệnh nhân, đồng thời mang hộp trà chứa đầy bột trắng trong văn phòng của Diệp Phàm đi điều tra.

Trên cơ bản, có thể kết luận rằng Diệp Phàm đã phạm tội ác này trong rất nhiều nhiều năm, chắc chắn sẽ đối mặt với nguy cơ bị kết án tử hình, nên anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu lấy mạng sống của mình.

Dương Lạc biết rất rõ khát vọng mong muốn được sống tiếp của những người như Diệp Phàm.

"Cô Diệp ơi, bố không cần cháu nữa sao? Tại sao không thấy bố đến thăm cháu ạ." Sau một ngày kiểm tra, Phỉ Nhiễm đã rất mệt mỏi.

Cả ngày phải chạy tới chạy lui giữa các khoa, thật sự ngay cả Diệp Hồng cũng không thể chịu nổi.

Mà tệ hơn nữa là giống như những lời Phỉ Nhiễm nói, Giang Thành vẫn chưa thấy xuất hiện. Đối với bọn họ mà nói thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.

Nhưng Diệp Hồng cũng biết bây giờ Giang Thành đang rất bận rộn, cô lại không biết giải thích thế nào với Phỉ Nhiễm cả, nên chỉ có thể mệt mỏi nói: "Bố là Cảnh sát nhân dân, bố đang đi bắt kẻ xấu đã ức hiếp Phỉ Nhiễm, cho nên Phỉ Nhiễm nhất định phải khỏe lại nhé!"

Diệp Hồng vốn tưởng rằng những lời mình nói chỉ là cho có, Phỉ Nhiễm sẽ không quan tâm đâu. Nhưng không ngờ sau khi nói xong, ánh mắt Phỉ Nhiễm hiện lên vẻ phấn khích nói: "Có thật không ạ? Bố thật tuyệt vời, mặc dù cháu thích cảm giác khi bố ở bên cạnh, tuy nhiên bây giờ bố đi bắt kẻ xấu như cô nói xong thì chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường phải không ạ? "

Phỉ Nhiễm nắm lấy tay Diệp Hồng.

Diệp Hồng biết những tha thiết, hi vọng mãnh liệt của Phỉ Nhiễm đều được truyền qua đôi bàn tay ấm áp nhỏ bé này, cô thấy khuôn mặt cô bé trở nên hồng hào và ánh mắt rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Không biết vì sao Diệp Hồng đột nhiên trở nên tự tin hơn rất nhiều lần.

“Tối nay Phỉ Nhiễm muốn ăn cái gì, cô dẫn cháu đi ăn món gì ngon nhé?” Diệp Hồng biết Giang Thành chắc chắn sẽ không thể quay về ăn cơm cùng bọn họ bây giờ.

Buổi tối quay về đối mặt với căn phòng trống, có lẽ tâm trạng của Phỉ Nhiễm sẽ trở nên xấu đi. Vì vậy nhân cơ hội này đưa cô bé ra ngoài ăn một bữa thật thỏa thích, cảm nhận được một chút ấm áp của những người bình thường trong xã hội.

Phỉ Nhiễm hiền lành gật đầu nói: "Vậy mình ăn chút gì ngon cô nha, có thể ngon hơn cơm bố nấu hôm qua luôn sao?"

Lúc này Diệp Hồng mới phát hiện ra, mặc dù có thể cô không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội nào, toàn bộ cuộc sống của cô chỉ dừng lại trong phạm vi trường học.

Nhưng Diệp Hồng rất biết cách làm sao để dỗ trẻ con.

"Tối hôm nay cô sẽ dẫn cháu đến một quán ăn đặc biệt ngon, cứ đi rồi sẽ biết nàot!"

Diệp Hồng chưa bao giờ cảm ơn sự tồn tại của KFC như bây giờ. Bất kỳ đứa trẻ nào cũng sẽ bị thu hút bởi món gà rán cola và những món ngọt tinh tế ở đó, cô tin chắc rằng Phỉ Nhiễm cũng sẽ không ngoại lệ.

Cuối cùng, kết quả kiểm tra cũng đã có, bác sĩ bước tới trước nói với Diệp Hồng: "Sau khi chẩn đoán sơ bộ dựa vào kết quả kiểm tra, có thể thấy cơ thể của cô bé không có vấn đề gì lớn. Mặc dù có rất nhiều chấn thương về mặt tinh thần, nhưng chúng tôi nghĩ cô bé vẫn đang trong thời kỳ tuổi nhỏ, nhiều khả năng chấn thương trở nên nặng hơn nhưng nó cũng mang lại cơ hội phục hồi tốt hơn cho cô bé. Chúng tôi thấy vết thương này chắn chắn có thể được chữa khỏi, chỉ cần gia đình thường xuyên quan tâm bầu bạn cùng cô bé nhiều hơn. "

Diệp Hồng gật đầu nói: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần cơ thể cô bé không sao thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để lấp đầy khoảng trống của cô bé."

Nhưng bác sĩ lại không lạc quan như Diệp Hồng.

"Còn một số kết quả kiểm tra nữa sợ rằng đến ngày mai mới có, nhưng mọi người phải nhớ rằng các triệu chứng của cô bé vô cùng nghiêm trọng. Mặc dù có cơ hội chữa khỏi nhất định nhưng chưa biết sẽ mất bao lâu, thêm vào đó có những khó khăn mà không phải ai cũng có thể đoán trước được. Vì vậy mọi người cần phải đặc biệt chú ý. Về kết quả cụ thể, ngày mai tôi sẽ nói tiếp với cô, bây giờ không còn sớm nữa rồi, cô mau đưa cháu trở về đi, nên nhờ nhất định phải bầu bạn để cho cô bé có cảm giác an toàn nhé, nhớ chưa?"

Bác sĩ nghiêm túc nói với Diệp Hồng, ông cảm thấy Diệp Hồng có lẽ chưa ý thức được sự khó khăn của chuyện này.

Nhưng thật lòng mà nói Diệp Hồng đã sớm hiểu rõ tình cảnh mà mình sắp phải đối mặt. Tuy rằng đây là con của Giang Thành, nhưng như Trương Minh Sơn nói, đây cũng là con của cả toàn đội cảnh sát hình sự.

Bọn họ đương nhiên sẽ cùng nhau giúp đỡ cho cô bé.

Sau khi nhận được kết quả sơ bộ từ bệnh viện, Diệp Hồng gọi điện cho Giang Thành: "Vụ án bên kia của các anh thế nào rồi?"

Diệp Hồng hỏi Giang Thành, anh trả lời: "Có đột phá lớn, còn em thì sao? Phỉ Nhiễm thế nào rồi, tôi đang muốn đi đến trường học để tìm hiểu tình hình một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play