Tin tức này như sét đánh ngang tai đánh thức Giang Thành, rốt cuộc chuyện như thế này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, gã hề này rốt cuộc muốn làm gì, lẽ nào là muốn bỡn cợt anh ấy? Lẽ nào chỉ là vì mua vui? Cần gì phải như thế cơ chứ.

"Đội trưởng Giang, cậu không sao chứ, trông cậu rất tệ." Lời của bà chủ đánh vỡ sự im lặng của Giang Thành, anh nghĩ mãi cũng không biết nên làm thế nào mới được.

"Bà có biết trước đây chỗ này làm gì không?" Giang Thành mặc dù không cần biết đáp án nhưng vẫn cứ hỏi.

"Cái này tôi cũng không rõ, tòa nhà này đã được xây dựng cách đây tám chín năm rồi, từ khi tôi đến đây thì nó đã thế này rồi, không ai biết trước đây là làm gì." Bà chủ trầm ngâm đáp.

Giang Thành thở dài, cũng đúng, chuyện này làm sao bà ta có thể biết được.

"Vậy thì bà có từng thấy một người mặc áo gió rất hay xuất hiện ở đây không? Dáng người không cao lắm nhưng thường xuyên mặc áo gió."

Giang Thành cẩn thận nhớ lại, anh từng đoán được người đàn ông đứng sau cái công ty luật kia lâu rồi nhưng không biết tại sao anh cứ có cảm giác giống như đã từng quen biết. Thế nhưng anh không nói ra được, anh chỉ hy vọng tuy mô tả mơ hồ như thế nhưng cũng đủ để bà chủ tìm được đáp án. Nhưng anh cũng biết đáp án này rõ ràng là không có khả năng.

Bà chủ lắc đầu nói: "Cậu cũng biết nơi này là đường phố đông đúc nhất quanh chỗ này của chúng tôi, người đến người đi, cũng không biết đã từng có biết bao người từ đây đi, tôi cũng làm sao mà nhớ từng người được?"

Nhìn đám người náo nhiệt đi lại bên ngoài, từng người đi qua đi lại, Giang Thành cũng biết rõ. Nơi này cũng không phải nơi tốt nhất để phạm tội. Nhưng trên thực tế thì lại không phải, nơi này có một điểm được trời ưu ái, đó chính là tất cả đều không chú ý đến sự tồn tại của nó. Cái được gọi là ẩn nấp trong thành phố đúng như bà chủ từng nói. Ai mà để ý đến một người vốn dĩ đã giỏi che giấu bản thân cơ chứ?

"Cảm ơn bà, đây là danh thiếp của tôi, nếu gần đây xảy ra chuyện gì hay có ai đáng nghi đều có thể gọi cho tôi."

Giang Thành để lại số điện thoại, đây cũng xem như sự cố gắng cuối cùng rồi. Nếu gã hề kia không đến chỗ này thì anh cũng không biết nên làm thế nào, tất cả xem ý trời vậy.

"Đội trưởng Giang, tôi có thể hỏi cậu một câu không? Mấy hôm nay cậu đã đến chỗ tôi nhiều lần rồi, rốt cuộc là vì sao? Có phải cậu nghĩ tôi là tội phạm không?"

"Không phải, hơn nữa tôi cũng không mong bà có bất cứ liên quan nào đến chuyện này, nếu như tôi nói mà bà hiểu."

Giang Thành cảm thấy đây không thể nào là trùng hợp được, nếu tất cả đều là sắp đặt trước, vậy thì quá là trùng hợp rồi. Giang Thành không tin những thứ này, anh chỉ tin vào chứng cứ mà thôi, vì thế anh cảm thấy bà chủ ở đây ít nhiều cũng liên quan đến chuyện này. Nếu không thì không thể trùng hợp như thế được, thế nhưng anh lại không có chứng cứ, vì thế cũng không có cách nào cả, chỉ có thể coi như thôi. Hơn nữa cho dù anh cũng không biết đến lúc nào mới làm rõ được, bây giờ việc anh chỉ có thể làm chỉ là từng chút một thu thập đầu mối.

"Đội trưởng Giang, chúng tôi đã liên hệ với các đồng chí của đội phòng cháy chữa cháy ở quanh đây, bọn họ lập tức sẽ đến đây điều tra chuyện này cùng chúng ta."

Những thành viên khác trong đội cảnh sát thu thập tin tức ở gần đó cũng đến chỗ tiệm tạp hóa Giang Thành đang ở để tìm kiếm một lượt, cũng không biết bà chủ ở đây nghĩ thế nào, cũng không nói thêm gì nữa.

"Hy vọng lần sau đến thăm bà sẽ không phiền phức như thế này nữa."

Giang Thành thở dài nhìn bà chủ rồi nói. Anh biết rõ với tình hình của bọn họ bây giờ cũng không biết được trong tương lai còn gặp phải chuyện gì nữa.

Bà chủ kia lập tức bước lên trước nói với Giang Thành: "Đội trưởng Giang đến lúc nào cũng được, có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, tôi sống ở đây cũng đã lâu rồi."

Hai người bọn họ cứ nói chuyện khách sáo như thế một hồi, Giang Thành mới rời khỏi đó.

"Đội trưởng Giang biết người đó sao? Hai người là bạn à?" Cấp dưới hỏi.

Giang Thành lắc đầu: "Cậu còn nhớ lần trước không? Chính là lần có người giết Dương Minh Hạo, tôi muốn đến tìm hiểu bối cảnh của Lưu Dũng, trước đó có người nói có thể là đồng bọn trước đây chịu trách nhiệm thuê người giết, có thể là vì điều này cho nên tôi mới đến đây nhưng xem ra cũng không hề có tin tức gì." Giang Thành không biết nên làm thế nào nên mới nói với cấp dưới của mình: "Đi thôi, đến hiện trường xem xem, đợi các đồng chí của đội phòng cháy chữa cháy đến thì chúng ta cùng vào xem có thể tìm ra manh mối gì từ bọn họ không."

Hai người khác lại rất nghiêm túc nói với Giang Thành, Giang Thành cũng gật đầu nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

“Tôi nói này cảnh sát Diệp, cô đừng ở đây làm phiền tôi nữa, các cô cũng không thu được gì đâu. Tôi đã không còn tin mấy chuyện đó nữa rồi, các cô nói là anh ấy không gấp nhưng tôi biết các cô vốn dĩ là không ngăn được anh ấy, không phải sao? Nếu các cô ngăn nổi thì đã không đến mức này.”

Tuy theo lý mà nói theo kế hoạch trước đây của Giang Thành, bước đột phá của bọn họ đáng lẽ nên là ở phía bố con nhà họ Dương, không liên quan gì đến Lưu Dũng. Nhiệm vụ của tổ bọn họ không phải là đột phá Lưu Dũng, về điểm này thì Diệp Hồng rất rõ, cô ta biết Lưu Dũng chắc chắn có liên quan đến Dương Minh Hạo. Mà bọn họ rốt cuộc có liên quan thế nào đến Dương Minh Hạo, hay muốn biết rõ nhà Dương Minh Hạo xảy ra chuyện gì thì bắt buộc phải tìm hiểu từ Lưu Dũng. Mà cũng chỉ có Lưu Dũng mới biết được đáp án.

“Tôi đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi, tôi là một kẻ sắp chết, cô cảm thấy một kẻ sắp chết cần phải biết những chuyện này sao? Các cô cứ thoải mái đi, tôi sẵn sàng nên làm gì thì làm như thế, tôi thật sự không biết.”

Lưu Dũng tiếp tục nói, không muốn thú nhận. Diệp Hồng bên này quả nhiên không có cách nào khác với anh ta. Sau đó tất cả đều thay đổi từ giây phút con của Lưu Dũng bước vào phòng bệnh. Vợ của Lưu Dũng vì quá áp lực nên cuối cùng cũng thú nhận tất cả với con mình, bởi vì quả thật cô ta không biết sau này phải sống thế nào. Áp lực khủng khiếp trước mặt khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên được, việc duy nhất có thể làm là tâm sự với người bên cạnh. Đối tượng mà cô ta tâm sự cùng lại chính là con gái của mình, cô ta hy vọng dưới ảnh hưởng của hai người có thể khiến Lưu Dũng hối cải.

Giây phút ấy, Lưu Dũng cuối cùng cũng tuyệt vọng hoàn toàn, anh ta nhìn vợ rồi lớn tiếng trách móc: “Cô đưa con bé đến đây làm gì!”

Vợ của Lưu Dũng vừa khóc vừa nhìn Lưu Dũng, chỉ hận không thể quỳ xuống, cô ta vừa khóc vừa nói: “Em cầu xin anh. Anh để con bé một mình với em thì em biết làm sao đây? Anh có từng nghĩ đến hai mẹ con em phải sống thế nào không? Anh chết đi thì xong rồi còn mẹ con em thì sao?”

“Anh không dám đối diện với con, đợi anh chết đi rồi em làm sao nói với con về chuyện này được, chẳng nhẽ em phải nói với con, bố nó là tội phạm sao?”

Cãi vã kịch liệt làm hai người bọn họ không bình tĩnh lại được mà cô con gái bên cạnh dường như trong chốc lát đã trưởng thành hơn, lặng lẽ đến bên bố nói: “Bố, chú cảnh sát không phải người xấu, bố phải tin tưởng chú cảnh sát. Cô ơi, cô mau giúp bố cháu đi, cô giáo nói chú cảnh sát sẽ bảo vệ chúng cháu mà đúng không ạ?”

Nghe những lời của bé gái trước mặt, trái tim Diệp Hồng như muốn tan chảy. Tại sao họ phải trải qua điều này? Tại sao cơ chứ? Điều này không công bằng chút nào, tất cả mũi nhọn đều nhắm vào người kia, mà người kia chính là gã hề súc sinh. Cô ta hy vọng sẽ có cách nào đó giải quyết hết chuyện này, để những người trước mặt được về nhà, nhưng sự thật là cô ta không làm được, những gì mà cô ta có thể làm được vô cùng ít ỏi.

“Lưu Dũng, anh phải biết rõ những gì chúng tôi đang làm là để bảo vệ người nhà anh, anh không muốn người nhà anh cả đời phải sống dưới bóng ma của gã hề chứ. Cái tên luật sư kia không biết gì cũng chết rồi, anh nghĩ người nhà anh có thể thoát khỏi sao? Anh ta biết tất cả thông tin của anh, thậm chí anh ta còn lấy đi hết số tiền anh đánh đổi bằng mạng sống của mình, tại sao anh vẫn cứ tin tưởng mù quáng vào anh ta như vậy?”

Diệp Hồng biết Lưu Dũng rất nhanh sẽ sụp đổ, vì thế ta cô tiếp tục đánh đòn tâm lý vào anh ta, anh ta nhất định sẽ bị thuyết phục, bởi anh ta biết chân lý đang nằm ở phía cô ta.

“Tôi nói, tôi nói được chưa? Tôi chỉ cầu xin cô một chuyện, các cô đã nói được thì sẽ làm được, tôi bây giờ đã là kẻ sắp chết rồi, bất luận là xử tôi như thế nào, các cô cũng phải bảo vệ người nhà của tôi thật tốt.”

Diệp Hồng gật đầu nói: “Anh yên tâm đi, bi kịch như tên luật sư kia sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Về điểm này, anh có thể tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bọn họ.”

Cuối cùng, sau khi Lưu Dũng biết được hung tin là luật sư đã bị giết, lại nhìn người nhà đứng trước mắt, anh ta không thể không lựa chọn, với anh ta mà nói, anh ta chỉ có thể tin tưởng vào bản năng, cũng chính là tin tưởng vào cảnh sát nhân dân, dù sao thì sự tuyệt vọng mà gã hề đem lại cho anh ta còn lớn hơn hy vọng rất nhiều. Anh ta thậm chí còn cảm nhận rõ, một khi anh ta biến mất hoàn toàn, không còn là mối uy hiếp với vợ con của mình, chỉ sợ kẻ thắng vẫn là gã hề, tùy ý mà giết, dù sao thì nếu như anh ta để lại tin tức gì cho người nhà, gã hề nhất định sẽ không tha cho bọn họ. Chính vì nghĩ đến điều này cho nên Lưu Dũng quyết định nói ra hết những gì mình biết.

“Tôi đã nói hết tất cả cho các cô rồi, sau khi tôi tiếp xúc với gã hề, gã ta giao cho tôi một nhiệm vụ là làm tài xế cho Dương Minh Hạo, nhưng lúc đó tôi bị đồng tiền mê hoặc, nghĩ rằng dù sao cũng sắp xong đời rồi, không chuyên tâm làm việc, được một thời gian thì bị sa thải.”

“Tài xế? Tài xế gì? Tài xế đưa đón trong nhà sao?”

“Không, tôi là tài xế chở hàng hóa.”

“Tài xế chở hàng, là vận chuyển hàng hóa gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play