“Đội trưởng Giang, có tin đồn nói rằng anh tự ý xông vào văn phòng luật sư và làm phạm nhân chạy mấy. Xin hỏi anh có ý kiến gì vấn đề này?”
“Đội trưởng Giang, có chứng cứ đã chứng minh bây giờ người mà các anh phải đối phó là một sát nhân trên quy mô lớn có thể chính là tổ chức đã hại vợ anh nhiều năm về trước. Anh có thể khách quan đối mặt với vụ án này không?”
“Đội trưởng Giang, đội trưởng Giang, xin anh trả lời các câu hỏi, nếu tiện anh có thể tiết lộ tiến trình vụ án này cho chúng tôi không?”
Vừa đến cửa cục cảnh sát, một đám phóng viên đã đuổi theo Giang Thành, không ngừng đặt ra những câu hỏi. Giang Thành hơi hoảng hốt, cũng đã từng có lúc anh trở thành nhân viên cảnh sát được chào đón nhất ở cục cảnh sát này.
Nhưng hiện giờ thân phận của anh hơi nhạy cảm, bản thân anh cũng không biết nên trả lời những câu hỏi đó như thế nào.
Nhưng rõ ràng là Diệp Hồng và Dương Lạc là những cao thủ vô cùng có kinh nghiệm trong việc xử lý những vấn đề thế này: “Xin mọi người nhường đường, vụ án vẫn đang trong quá trình xử lý, tạm thời chúng tôi không thể trả lời những câu hỏi đó của mọi người. Xin mọi người nhường đường, đừng làm cản trở nên tiến trình công việc bình thường của chúng tôi.”
“Tôi còn tưởng phiền phức mà hai người nói và tôi phải trả lời đàng hoàng là bọn họ cơ.”
Giang Thành chỉ vào đám phóng viên ở bên ngoài.
Diệp Hồng và Dương Lạc lắc đầu bất đắc dĩ: “Nếu chỉ cần phải giải thích với cánh phóng viên thì mọi chuyện đã xong rồi, vấn đề phiền phức vẫn còn ở bên trong đấy. Cậu vào trong rồi sẽ biết, là thẩm tra trong nội bộ chúng ta. Chuyện của cậu không nhỏ chút nào đâu, nếu không phải là cục trưởng Trương giúp cậu ém chuyện này xuống thì e rằng hiện giờ cậu cũng không được ổn như vậy đâu.”
Từ cách nói chuyện của Dương Lạc, Giang Thành cũng hiểu được bên trong ngập tràn những nguy hiểm.
Hơn nữa những chuyện này rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vẫn còn những hậu quả đang đợi anh ở đằng sau.
Nhưng rất có khả năng Trương Minh Sơn đã lấy mình ra làm bia đỡ đạn để giúp đỡ anh.
Đến giờ Giang Thành mới nhận ra mình đã gây ra một phiền phức lớn như thế nào. E rằng lợi ích duy nhất của chuyện này chỉ là anh càng hiểu rõ hơn về vụ án này, nhưng như vậy thì anh cũng có thứ để giải thích với mọi người.
“Cục trưởng Trương, Giang Thành đang đợi ở bên ngoài.”
Dương Lạc gõ cửa văn phòng làm việc của Trương Minh Sơn. Trương Minh Sơn không ra ngoài mà nói về phía cửa: “Được, bảo cậu ta vào đi, hai người các cậu đi làm việc của mình trước đi.”
Xem ra Trương Minh Sơn có chuyện muốn nói với Giang Thành.
Nếu không ông cũng không tức giận như vậy.
Dương Lạc nhìn Giang Thành đầy bất lực để ra hiệu cho anh, dù sao đây cũng là chuyện do Giang Thành gây ra, anh phải phải tự mình giải quyết vậy.
Giang Thành gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Anh nhanh chóng đi vào trong, đóng cửa lại và đứng trước bàn làm việc của Trương Minh Sơn vô cùng cung kính. Suy nghĩ của Giang Thành trở về nhiều năm về trước.
Lúc đó anh chỉ là một cảnh sát phụ mới tốt nghiệp, mặc dù trong đầu anh có rất nhiều ý tưởng nhưng đều chưa trải qua kinh nghiệm thực tế.
Nói tóm lại, mọi thứ đối với anh vẫn là một ẩn số.
Thời gian trôi qua, Giang Thành có thể phụ trách một mảng riêng, thậm chí còn là một người có thành tựu trong công việc của mình. Trương Minh Sơn cũng từ người thầy dẫn dắt anh năm đó trở thành một người đứng tuổi già dặn.
Thời gian cũng biến ông trở thành một con người khác.
Trương Minh Sơn giả vờ bỏ tập giấy tờ trong tay mình xuống, ngẩng đầu lên nhìn Giang Thành với vẻ rất ngạc nhiên: “Ô, đây là đội trưởng Giang sao? Ây da, sao anh vào mà không nói một tiếng? Đừng đứng nữa, đừng đứng nữa, mau ngồi đi, mau ngồi đi, ây da, ây da.”
Thấy Trương Minh Sơn nói vậy, Giang Thành càng thấy rõ, xem ra chuyện ngày hôm nay thật sự không nhỏ chút nào. Giang Thành hiểu rất rõ tính cách của Trương Minh Sơn.
Từ trước đến giờ có lỗi gì ông vẫn luôn nói thẳng. Nhưng nếu ông thật sự tức giận hoặc cảm thấy Giang Thành phạm phải một lỗi sai thuộc về nguyên tắc thì ông sẽ cư xử lạ lùng như vậy. Điều này khiến Giang Thành càng cảm thấy khó chịu hơn.
So với những cách khác, trừng phạt bằng cách này càng khiến anh cảm thấy đau đớn hơn.
Giang Thành thở dài rồi lập tức nói: “Cục trưởng, tôi biết là tôi sai rồi. Nhưng lần này tôi có một phát hiện lớn. Về sau tôi cũng không dám dùng đến cách này nữa. Lãnh đạo, lần này ông có thể tạo điều kiện một chút được không?”
Không ai có thể ngờ được đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự hô mưa gọi gió ở bên ngoài như vậy cũng có lúc thấp giọng hạ mình như vậy.
Trương Minh Sơn hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng vì có vụ án mà cậu có thể đi ngược lại nguyên tắc. Phải làm theo đúng trình tự! Là tôi không cho cậu vào hay làm sao? Cậu không coi nguyên tắc kỷ luật của tổ chức ra gì. Nếu cậu cứ tiếp tục đi trên con đường sai trái này, không sớm thì muộn cũng xảy ra vấn đề.”
Trương Minh Sơn đập bàn chỉ thẳng vào Giang Thành mà nói, ông thật sự đang rất tức giận.
Mặc dù ông hiểu cách làm của Giang Thành nhưng hiểu là hiểu, làm là làm, đây là hai chuyện khác nhau, không thể lập lờ đánh lận con đen. Cho dù Giang Thành làm gì cũng không được vượt qua ranh giới này, một khi đã vượt qua rồi thì có rất nhiều chuyện rắc rối không thể nói rõ ràng được.
Bọn họ là công bộc chính nghĩa nhất của nhân dân, bọn họ là tượng trưng cho quyền uy của pháp luật, là uy nghiêm của quốc gia. Nếu đến ngay cả bọn họ mà cũng không tuân thủ những quy tắc do họ đặt ra thì làm sao người khác có thể tin tưởng được bọn họ?
Nể tình Giang Thành vì vụ án mà đi đường tắt, thu được thành quả nhưng trên thực tế anh đã làm tổn hại tới địa vị cao quý mà cảnh sát đã xây dựng trong lòng mọi người bấy lâu nay.
Làm như vậy có thể nói là mất nhiều hơn được, hơn nữa còn đem lại hậu quả rất nghiêm trọng. Thực ra Giang Thành cũng hiểu rõ những điều này.
“Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được, cậu viết cho tôi một bản kiểm điểm. Đợi sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ đình chỉ công tác của cậu để kiểm tra, cậu hiểu không?”
Trương Minh Sơn nhìn Giang Thành rồi nói, Giang Thành: “Vâng, ông yên tâm. Tôi nhất định sẽ nhận lỗi. Nhưng xin ông cho tôi thêm một chút thời gian.”
“Tôi hiểu điều này. Nếu không bây giờ tôi đã đình chỉ công tác để kiểm tra cậu rồi. Cậu có biết cậu gây rắc rối lớn thế nào cho tôi không? Bên kia là cả một nhóm luật sư! Bọn họ hiểu rõ cậu xuất hiện ở đó với bất cứ lý do gì thì cũng không được.”
“Suýt chút nữa thì chuyện này đã ầm ĩ lên. Nếu không phải tôi ra mặt bảo vệ cho cậu, nói tình hình lúc đó đặc biệt thì cậu nghĩ hiện giờ cậu có thể tự do hoạt động bên ngoài như một người bình thường không? Cậu đã bị nhóm luật sư đó kiện lên tòa từ lâu rồi. Câu ấy à, càng ngày càng không nhớ gì nữa.”
“Được rồi, nói về phát hiện lần này của cậu đi. cậu cũng kỳ quặc lắm cơ, cứ thế xông vào trong đó mà không quan tâm đến tính mạng của mình. Suýt chút nữa tôi đã không còn gặp được cậu nữa. Gã hề kia ra tay cũng độc ác thật.”
Xử lý Giang Thành xong, Trương Minh Sơn cũng là một người công tư phân minh, ông hiểu rõ chuyện gì cần phải nhắc nhở. Ông cũng biết khi nào cần phải giúp đỡ anh.
Giang Thành gật đầu nói: “Phán đoán của tôi về tổ chức này là như sau. Bọn chúng có lẽ có năng lực nhất định trong việc thu thập tin tức, nhưng tôi nghĩ phần lớn phán đoán và nhiệm vụ là do một mình gã hề kia thực hiện.”
“Ví dụ như chuyện nguy hiểm lần này, lần này rõ ràng là chúng ta đã tới trước mặt bọn chúng.”.
Truyện Khoa Huyễn“Ừm, tôi rất đồng tình với suy nghĩ của cậu. Nói tiếp đi.”
Giang Thành tiếp tục nói cho Trương Minh Thành nghe những kết quả sau khi anh phân tích xong. Trong suy nghĩ của Giang Thành, gã hề này không chỉ có một người, có thể thấy rõ điều này khi bọn chúng phát động tấn công từ nhiều tình huống khác nhau, từ nhiều phương hướng với những kế hoạch khác nhau.
Tổ chức này có khả năng thu thập thông tin rất toàn diện, đây không phải là chuyện mà một cá nhân có thể làm được. Vì vậy nhất định anh ta còn có cả một tổ chức.
“Với tình hình này, nếu tôi nắm bắt được cơ hội thêm một lần nữa và tiến hành với tốc độ nhanh hơn, chúng tôi nhất định có thể tìm ra hắn. Hơn nữa những dấu vết hắn ta để lại lần này e rằng cũng không phải ít.”
Giang Thành nhìn Trương Minh Sơn vô cùng chắc chắn, anh nói hết toàn bộ kế hoạch của mình cho ông nghe. Theo những gì Giang Thành nói, anh gần như đã có thể nắm bắt được mọi suy nghĩ của đối phương, vậy nên rất tự tin.
Thậm chí anh còn chắc chắn rằng nếu lần sau gặp phải tình huống tương tự, phần thắng nhất định là thuộc về anh.
“Những gì cậu nói tôi đều hiểu cả nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu. Cậu nói lần này cậu đã nhanh hơn hắn ta nhưng vì sao kết quả lại thảm hại như vậy?”
“Bởi vì chúng ta đã ép hắn đến đường cùng. Tôi đã tìm thấy chứng cứ chí mạng với hắn, mặc dù hiện tại nó đã bị tiêu hủy rồi nhưng như vậy chẳng lẽ không đủ để chứng minh tôi đã nhanh hơn hắn ta một bước sao?”
Giang Thành nhìn Trương Minh Sơn, anh hy vọng nhận được sự đồng tình của ông. Sau đó Trương Minh Sơn gật đầu nói: “Vậy tính toán tiếp theo của cậu là gì? Tiếp tục điều tra theo hướng của văn phòng luật sư đó sao?”
Giang Thành gật đầu: “Một số lượng hạn chế những bằng chứng hắn vẫn còn kịp tiêu hủy ở văn phòng luật sư nhất định có thể giúp chúng ta tìm ra một bãi thu gom hoặc một hệ thống mạng nào đó. Chúng ta dựa vào tác dụng của chúng nhất định có thể tìm ra được một nơi như vậy. Nhưng tôi e rằng địa điểm kia hiện giờ cũng đã bị phá hủy rồi.”
“Nhưng chúng ta cũng đủ thời gian để phát hiện ra những manh mối trong quá trình đó. Tôi thấy lần này thời gian gấp gáp, hắn lại hoảng loạn như vậy, nhất định là sẽ để lại gì đó.”
“Nếu không để lại gì thì cậu tính thế nào?”
Giang Thành lắc đầu bất đắc dĩ và nói: “Nếu vậy thì tôi thật sự không có biện pháp nào khác. Nhưng tôi không tin trên thế giới này có một tội phạm hoàn hảo, tôi cũng không tin rằng trên thế giới này có một người mạnh như vậy. Có thể lặng lẽ làm ra nhiều chuyện như vậy mà không để lại chút sơ hở nào.”
“Nếu một người như vậy thật sự tồn tại thì lần này hắn cũng không bị chúng ta dồn đến đường cùng.”
“Không tồi, xem ra cậu đã vượt qua được cú sốc lần trước. Bây giờ tôi phải nhấn mạnh một chuyện, đó là cậu nhất định phải chú ý tới kỷ luật của tổ chức. Nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, cậu nhất định phải nói với tôi một tiếng. Tôi giải quyết vấn đề thời gian giúp cậu, kể cả thời gian có gấp rút đến đâu đi chăng nữa thì cậu cũng phải có thời gian gọi cho tôi một cuộc điện thoại chứ. Nếu không tôi cứ toàn phải đi theo sau để giải quyết hậu quả do cậu để lại, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được rõ ràng.”
Trương Minh Sơn nói rất nghiêm túc với Giang Thành.
Giang Thành gật đầu: “Ông yên tâm, về sau sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự như vậy đâu.”