Anh ta thế nào cũng không thể ngờ tới. Giang Thành sẽ xé toang tuyến phòng ngự của anh ta theo cách này. Người đàn ông bị bệnh nặng và đã phạm phải tội ác tày trời cuối cùng cũng bật khóc.
“Anh không thể để tôi ra đi thanh thản sao? Tại sao lại cứ phải động đến chuyện này vậy? Tôi bây giờ chỉ có một yêu cầu. Nếu các người có thể đồng ý với tôi. Thì tôi sẽ nói với các người tất cả mọi thứ.”
Không đợi Lưu Dũng mở miệng, Giang Thành lập tức nói: “Tôi biết anh muốn làm gì. Có phải anh muốn không để vợ con anh biết chuyện này đúng không? Không vấn đề gì chuyện này có thể không nói với bọn họ.”
“Anh đã không còn thời gian nữa. Nhưng số tiền này tuyệt đối không thể trở lại, đây là tiền tham ô, chỉ có thể lấy được nếu những người đó chịu hoàn lại một ít cho vợ con anh thôi.”
Người sắp chết thường nói lời thiện. Giang Thành rất hiểu cảm giác lúc này của Lưu Dũng. Nhưng đối mặt với tội ác tày trời của Lưu Dũng, tất nhiên anh sẽ không nương tay.
Nghe thấy câu trả lời của Giang Thành, Lưu Dũng lập tức gật đầu nói: “Số tiền đó hiện tại đã không giữ được vậy thì đừng giữ.”
Bị phản bội, Lưu Dũng đã tuyệt vọng. Cây rơm cuối xuyên thủng tuyến phòng ngự của anh ta cuối cùng cũng tìm thấy.
Hiện tại anh ta đã không còn quan tâm đến tiền bạc nữa rồi. Anh ta chỉ mong có một cái chết tử tế. Chính anh ta cũng không rõ tại sao lại bị mất số tiền đó, chính là cái người lừa giúp đỡ anh ta. Nếu đã vậy, không cần thiết phải giữ bí mật cho người đó nữa.
“Tôi biết câu trả lời của mình. Anh có thể thất vọng sau khi nghe nó. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh những gì tôi biết. Tôi thề rằng mỗi lời tôi nói ra đều là sự thật.” Lưu Dũng nhìn Giang Thành nghiêm túc nói.
Giang Thành gật đầu nói: “Không sao, anh nói đi. Tôi có thể nghe ra được đâu là thật đâu là giả.”
Lưu Dũng thở dài: “Khoảng một năm trước tôi đã nhận được một cuộc gọi. Lúc đó tôi tuyệt vọng khi biết mình bị ung thư, nợ nần chồng chất. Tôi nghĩ mình là người phóng khoáng, cả đời phóng khoáng. Nhưng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.”
“Anh ta đến hỏi tôi có muốn trước khi chết xử lý việc trong nhà, để lại cho họ một khoản tiền không. Tôi đồng ý và hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta nói tôi không cần quan tâm, sau đó trong một năm này mỗi tháng tôi sẽ có một khoản tiền khác nhau.”
“Tôi hơi sợ. Sợ số tiền đó không để lại được cho gia đình, kết quả là. Tôi tìm người bạn thân nhất của tôi xin một thẻ ngân hàng và thay đổi mật khẩu, rút tiền và chuẩn bị đưa cho vợ con trước khi chết.”
Nói đến chỗ này, Lưu Dũng liền bật khóc. Anh ta hối hận về cuộc sống của mình nhưng không có cách nào để thay đổi nó.
“Sau đó thì sao, chẳng lẽ một năm này hai người một lần gặp mặt cũng không có sao?”
Lưu Dũng gật đầu.
“Tôi cứ tưởng cậu ấm nhà nào chơi tôi, hoặc là có người cảm thấy thương cảm cho cảnh ngộ của tôi, cho đến khi tôi nhận được một cú điện thoại.”
“Trong điện thoại hắn hỏi tôi, có phải sau khi uống rượu say, đến nửa đêm sẽ tỉnh rượu hay không, tôi trả lời lại là nói đúng rồi. Sau đó hắn nói đợi tin tức của tôi. Bảo tôi lúc nào cũng phải chờ điện thoại của hắn, đồng thời trong xe bán tải phải luôn ngập đầy dầu.”
“Sau nữa lại bặt vô âm tín, ngẫu nhiên gọi điện để xác nhận tôi không xảy ra chuyện gì, có thể lái xe đi bất cứ lúc nào.”
“Thẳng đến hôm trước. Hắn gọi điện cho tôi bảo tôi lái xe men theo đại lộ Trường Phong. Đi đâm một người đàn ông trung niên. Tôi mới hiểu hắn muốn làm gì. Hắn vì ngày này mà đã chuẩn bị từ một năm trước rồi. Tôi uống rượu lái xe, đến địa điểm giao hẹn ở đại lộ Trường Phong chờ.”
“Lúc hắn gọi cho tôi cuộc điện thoại cuối cùng, tôi đạp chân ga, chạy về phía người đàn ông, chuyện xảy ra sau đó mấy người đều biết rồi. Điện thoại tôi đưa cho mấy người. Để đề phòng lỡ như làm xong việc mà nuốt lời, tôi còn phải có gì đó để làm chứng cứ. Nên mỗi một lần tôi đều ghi âm lại. Đang nằm ngay bên trong điện thoại của tôi.”
Lưu Dũng nhìn Giang Thành, khuôn mặt Giang Thành, biểu tình thay đổi không ngừng.
Đây là manh mối gì chứ?
Nói đến đây Lưu Dũng không nói gì nữa, anh ta liếc liếc Giang Thành không biết anh có hài lòng hay không.
Giang Thành thở dài, đá cửa rời khỏi.
Diệp Hồng nhìn bóng lưng xa dần của Giang Thành, rõ ràng lúc này nội tâm anh rất tuyệt vọng.
Bọn họ bao nhiêu lần cho rằng mình đã nắm được sơ hở của gã hề, thế nhưng thực tế thì sao. Trên thực tế vốn không phải như vậy.
Thậm chí ngay cả giọng nói của gã chỉ sợ bọn họ đều chưa từng nghe qua.
Không cần nói ra, trong lòng Diệp Hồng cũng hiểu rõ, gã hề không phải người ngu, chắc hẳn một lần chỉ dùng một số điện thoại, hoặc là thông qua xử lý mã hóa còn có giọng nói của gã chắc chắn đã qua chỉnh âm, manh mối này của Lưu Dũng cơ bản đã bị đứt.
Diệp Hồng nhìn Lưu Dũng trên giường, nói với anh ta: “Được rồi, trước tiên anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, phía người nhà của anh chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ bọn họ.”
Diệp Hồng không biết phải nói gì với Lưu Dũng, nghĩ theo một phương diện nào đó, anh ta cũng là người bị hại.
Là gã hề dồn Lưu Dũng vào bước đường cùng cho đến khi lên cùng chiến tuyến với gã, dùng chính tính mạng của anh ta để thúc ép hoàn thành kế hoạch ác độc thay gã.
Sau khi Diệp Hồng giúp Lưu Dũng bình tĩnh, đi ra cửa, thấy Giang Thành đang ngồi phía ngoài kia, ngẩn người nhìn chai nước trong tay mình.
“Cô biết không? Tôi còn tưởng Lưu Dũng sẽ tiếp tục chống cự, tôi đã chuẩn bị chai nước mát này đổ lên đầu của anh ta, khiến anh ta tỉnh táo lại.”
Sau khi nói xong Giang Thành mở chai nước mát giơ lên đầu mình đổ xuống, Diệp Hồng lập tức giật lấy: “Anh làm gì đó? Đã bị chút chuyện nhỏ như thế đánh gục. Cho là bị đánh gục đi, anh có cần phải khinh rẻ chính mình như vậy không?”
Diệp Hồng chỉ Giang Thành nói.
Nước vừa mới giội một ít xuống tóc của Giang Thành không có gì to tát, nhưng Diệp Hồng vẫn nhanh chóng lấy khăn tay, cẩn thận lau nước trên tóc cho anh: “Tôi nói cho anh biết, Giang Thành anh cố gắng cũng được, làm gì cũng được, nhưng nếu thân thể anh gục, những bản án này thật sự sẽ đi vào ngõ cụt, kiên trì đi rồi sẽ có đầu mối.”
Diệp Hồng nói xong, cũng biết mình đuối lý, thật sự sẽ có manh mối sao?
Gã hề này đã bắt đầu chuẩn bị những chuyện này từ một năm trước.
“Không phải tuyệt vọng, chỉ là không có manh mối. Tôi đang nghĩ rốt cuộc đang bắt một người như thế nào. Vì sao gã lại có thể nhìn thấu thế gian, tìm đến nhược điểm của mọi người, dồn bọn họ vào đường cùng, thậm chí cam tâm tình nguyện bán mạng cho gã.”
Giang Thành ngơ ngác nhìn xuống sàn, chai nước mát vừa mới bị Diệp Hồng giật lấy, nước đang chậm rãi chảy lên sàn, cực kỳ giống vũng máu khi vợ anh ngã xuống.
Ngày đó, anh cứ đứng trơ mắt nhìn vợ anh. Máu của lá phổi trong khoang bụng từng chút từng chút từ miệng vết thương phun ra ngoài.
Giang Thành hơi hốt hoảng, anh không biết nên làm gì bây giờ.
“Đây là tất cả tài liệu về Lưu Dũng và mẫu máu hôm nọ, có điều các vị hẳn là không dùng đến.” Đội cảnh sát giao thông cùng Dương Lạc và Trương Minh Sơn hoàn thành thủ tục bàn giao.
Trương Minh Sơn hơi ngượng ngùng, nhìn bọn họ nói: “Ngại quá, đã đoạt án từ trên tay của người anh em rồi.”
Đội cảnh sát giao thông ai nấy cũng cười cười, phất tay nói: “Được rồi rõ ràng là án giết người, chúng tôi xử lý không được.”
“Người anh em, có muốn đến phòng pháp y của đội cảnh sát giao thông không? Trình độ xét nghiệm máu của anh đúng là quá tuyệt vời.”
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông nhìn Dương Lạc, tràn đầy khát vọng đối với nhân tài, Trương Minh Sơn lập tức thay đổi nét mặt: “Chao ôi, bản án là bản án, không được kéo người đâu, là của tôi đó, nhưng mà cục cưng à, cậu vốn không kéo được đâu, với lại đến chỗ mấy người không phải rất lãng phí nhân tài sao?”
“Được thôi, vốn dĩ còn muốn mời ông anh ăn một bữa cơm, đã vậy thì cứ như thế đi.”
Trương Minh Sơn nghe có người muốn kéo Dương Lạc đi, nét mặt lập tức thay đổi, buồn cười, đây chính là tướng tài đắc lực của ông, sao ông có thể tự tay nhường cho người khác?
Nói xong, điện thoại Dương Lạc nhận được cuộc gọi.
“Alo, có chuyện gì không? Phía bên này tôi, cục trưởng Trương và đội cảnh sát giao thông đang xử lý thủ tục bàn giao, cô và Giang Thành bên kia vẫn thuận lợi chứ?”
Chính là Diệp Hồng gọi điện đến. Diệp Hồng đem lời của Lưu Dũng một hai rõ ràng, nói hết cho Dương Lạc.
Trương Minh Sơn cũng ngồi bên cạnh gật đầu, nói với Diệp Hồng đầu điện thoại bên kia: “Được, các cô chờ một lát, tôi cử hai người đến chỗ các cô, bảo Lưu Dũng ghi tờ khai. Sau đó tìm những người vay tiền của hắn hoặc là nói Lưu Dũng xác nhận đối chiếu từng người trong nhóm người mà hắn thiếu nợ, tôi không tin, chẳng lẽ gã hề liên hệ với mọi người mà không hiện diện?”
Diệp Hồng gật đầu, hiện tại cũng chỉ còn cách ngu ngốc này, điểm chung duy nhất của những người này có lẻ có hai điểm.
Điểm thứ nhất, chính là tất cả mọi người đều đã từng bị Lưu Dũng dùng mọi cách như hãm hại lừa gạt hoặc trộm tiền. Điểm thứ hai đó là gã hề nắm rõ tầng quan hệ này.
Bất luận gã hề biết bằng cách nào, gã hoặc nhiều hoặc ít có thể đồng thời xuất hiện trước mặt những người này, nếu như có thể bảo bọn họ nhớ lại từng người từng người từng đã gặp qua, lợi dụng cái cách nghèo nàn này, chắc chắn có thể tìm ra gã hề.
“Giang Thành đâu? Giang Thành thế nào rồi? Chắc cậu ta đang ở bên cạnh cô. Đưa máy cho tôi gặp cậu ta, thằng nhóc này chỉ sợ đang uể oải mất sức sống phải không.”
Trương Minh Sơn bên này hiểu rõ cảm giác trong lòng của Giang Thành, bị đả kích như vậy, ai mà thoải mái cho được chứ.
Giang Thành tiếp điện thoại: “Alô, cục trưởng Trương? Tôi không sao.”
“Không sao cả hả? Thằng nhóc cậu bây giờ học được cách nói dối rồi, chuyện dùng nước suối tưới lên đầu là chuyện gì, đừng tưởng là tôi không biết.”
Giang Thành ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng, Diệp Hồng xấu hổ, không ngờ Trương Minh Sơn lại nói việc này ra.
Trương Minh Sơn tiếp đó mắng Giang Thành: “Cậu đó, mới đó đã quay lại rồi? Câu thử nghĩ xem, lúc cậu đến đội chúng tôi, án nào mà không gặp khó khăn thách thức, lúc đó chúng tôi có chán chường như cậu không?”
“Hiện tại thằng nhóc cậu không tin chúng tôi, còn thường xuyên lấy bản thân để trút giận, cậu không xem mình là công an à? Cậu lo mà thành thành thật thật trở về cho tôi, làm tăng tinh thần cho mọi người.” Trương Minh Sơn đầu bên kia điện thoại không còn dịu dàng như xưa nữa, ngược lại lấy kinh nghiệm của một người đi trước lão làng chỉ trích Giang Thành.
Trương Minh Sơn biết bây giờ đối với Giang Thành, lôi kinh nghiệm ra giáo huấn chính là tốt nhất, không phải lời hay ý đẹp gì, mà là chỉ đường cho anh, mặc dù Trương Minh Sơn đến cùng không biết phải bắt gã hề như thế nào.
Nhưng mà với tư cách là người đi trước trong cục, ông đương nhiên biết, lúc nào nên dùng thái độ gì, hướng giải quyết ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT