"Ông không cần phải căng thẳng." Dương Lạc đi vào thay cho Giang Thành.
"Gọi ông đến đây chủ yếu là có một số vấn đề muốn hỏi ông, ông khai báo rõ ràng là được, không có chuyện gì quá là nghiêm trọng cả, ông không cần sợ."
Dương Lạc rót cho Lưu Dũng một cốc nước.
Nhìn Dương Lạc có vẻ giống như một người vô hại nhưng thật ra trong bụng anh ta cả một đống ý nghĩ xấu.
Anh ta sớm đã phối hợp ăn ý với Giang Thành như thế này rồi, một người đóng vai phải diện, một người đóng vai chính diện, không biết bọn họ đã dùng bao nhiêu lầm rồi.
Đối với tội phạm bình thường mà nói, bị Giang Thành hung thần ác sát vả một đống câu hỏi vào mặt, trong lòng tự nhiên vừa oan ức vừa sợ hãi, lúc này chỉ cần một người quan tâm bọn họ ra mặt.
Bọn họ sẽ rất cảm kích, lại không biết rằng thực ra tất cả đều là kế hoạch của cảnh sát.
Lợi dụng vào sự chênh lệch tâm lý này, khiến cho công việc sau này càng có nhiều cơ hội tốt hơn đột phá phòng tuyến của người bị thẩm vấn.
Hắn ta chỉ là một tài xế lái xe tải mà thôi.
"Chính là tôi muốn hỏi một chút, đồng chí vừa nãy nói máu của tôi với người khác không giống nhau là có ý gì?"
"Không có gì, không có gì cả. Chúng tôi chẳng qua muốn lấy máu của ông xét nghiệm lại một lần nữa."
"Không phải bên đội cảnh sát giao thông đã lấy máu của tôi rồi sao?" Lưu Dũng tỏ ra có chút kháng cự.
Điều này càng xác thực sự phán đoán của Dương Lạc với hắn ta.
Trước đó thì Dương Lạc mới chỉ nghe nói máu trong cơ thể của người đàn ông Lưu Dũng này giống với mình, tốc độc phân giải cồn rất nhanh.
Nếu như bây giờ lấy được chứng cứ thì đến lúc đó chỉ cần tiến hành so sánh với bản trích máu của đội cảnh sát giao thông là có thể đưa ra kết luận luôn được. Đến lúc đó cho dù Lưu Dũng muốn chối cãi thì cũng chối cãi không nổi.
"Đồng chí cảnh sát, tôi, tôi không có lừa các anh. Tôi thừa nhận, tôi xác thực là say rượu lái xe, không nhất thiết phải liên tục rút máu của tôi chứ."
Không biết vì sao hình như Lưu Dũng có chút sợ hãi.
Người lão luyện như Dương Lạc đương nhiên là tiếp tục giả vờ rồi.
"Ông yên tâm đi, chúng tôi sẽ không hại ông đâu, cũng sẽ không làm chuyện gì có hại. Chỉ là muốn mượn dùng máu của ông mà thôi. Tất cả là bởi vì sự trong sạch của ông, ông cũng không mong cảnh sát vừa nãy vào liên tục gầm lên với ông đúng không, nói thật tôi nhìn anh ta cũng có chút khó chịu."
Còn chẳng cần bản lĩnh của một câu nói, Dương Lạc đã thuần thục lấy thiết bị lấy máu, chuẩn bị tiến hành lấy máu của Lưu Dũng để thử.
Lưu Dũng này cho dù muốn giãy dụa thì cũng giãy không nổi.
"Được rồi, ông ở đây đợi kết quả là được."
Có thể nhìn ra Lưu Dũng đã lo sợ hơn vừa nãy rất nhiều: "Sĩ quan, tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Trước đó không phải tôi ở đội cảnh sát giao thông sao? Sao lại chạy sang bên các anh rồi?"
"Không sao, điều này rất bình thường. Ông không cần lo lắng, không có bất kỳ vấn đề gì cả đều phù hợp với thủ tục bình thường, ông yên tâm đi."
Nhưng rất rõ ràng là Lưu Dũng không yên tâm.
Hắn ta vẫn muốn nói cái gì thì ai mà biết được đột nhiên thoáng cái Dương Lạc đổi sắc mặt, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Dũng nói: "Chẳng lẽ ông cũng biết được máu của ông có gì đó dị thường rồi? Sẽ bị kiểm tra ra vấn đề gì đó đúng không?"
Khi Dương Lạc đang nói câu này thì cửa phòng thẩm vấn bị mở ra.
Giang Thành đi vào trong: "Thế nào rồi? Bây giờ suy nghĩ nói xem, chúng tôi vẫn coi ông như hợp tác, thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, đạo lý này ông hiểu đúng chứ. Nếu ông liều mạng chối cãi thì không có lợi gì với ông cả."
Lưu Dũng căn bản là còn chưa phản ứng kịp thì áp lực cực lớn này trực tiếp đè lên đầu quả tim của hắn ta.
Rõ ràng vừa nãy Dương Lạc giống như rất quan tâm hắn ta, còn rất ôn nhu khiến cho hắn ta có chút cảm giác được vuốt ve an ủi, nhưng ai mà biết được đột nhiên lại có người đi vào.
Giống như biến thành muốn lấy mạng của hắn ta vậy.
Hắn ta bị dọa đến nỗi thở không ra hơi, trên đầu toát hết mồ hôi lạnh.
"Các anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết cái gì hết. Tôi có tội? Tôi uống nhiều lái xe đâm người, nhưng tôi không biết cái khác của các anh là ý gì cả."
Lưu Dũng vẫn còn muốn biện giải cái gì đó thì Dương Lạc và Giang Thành không thèm nói một lời nào đã rời đi luôn rồi.
Bọn họ đã lấy được bản trích máu, chỉ cần tiến hành xét nghiệm, rồi sau đó lại tiến hành so sánh với bản trích máu mà đội cảnh sát giao thông đã thu được tối hôm đó. Về cơ bản là có thể đưa ra kết luận chuẩn xác rồi, không cần phải đợi quá lâu.
"Sao nào? Diễn xuất của tôi không tệ đúng không, phòng tuyến của hắn ta cũng bị đột phá rồi."
Giang Thành lắc lắc đầu, anh cũng không biết phải nói như thế nào, hiển nhiên là bây giờ không có sức để đùa với anh ta."
"Cậu đó, chính là quá gắng gượng rồi, không biết gì là làm việc và nghỉ ngơi." Dương Lạc mất hứng lắc lắc đầu nói.
"Được rồi, đừng nói tôi nữa. Nhanh đi làm xét nghiệm đi, có được đáp án sớm một chút thì khoảng cách tôi và thằng hề gần hơn sớm hơn một chút." Giang Thành nghiêm túc nhìn Dương Lạc.
Dương Lạc biết, một khi đề cập đến hai chữ thằng hề thì Giang Thành sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc, một chút qua loa trong mắt cũng không có.
Bản thân anh ta cũng không nói nhiều thêm cái gì nữa, cầm lấy bản trích xét nghiệm rồi rời đi.
Mà Giang Thành cũng không ở lại cục cảnh sát, một mình đi ra ngoài.
Anh biết vốn dĩ có thể đưa Lưu Dũng từ bên đội cảnh sát giao thông sang bên này, Trương Minh Sơn đã tốn rất nhiều sức lực.
Bây giờ nếu lại phải làm từng bước một chờ đợi kết quả xét nghiệm thì anh cũng không biết ba ngày có đủ không nữa.
Cho nên anh bắt buộc phải đi theo đường tắt khác, tìm cách khác, tìm một số cách mà anh cho rằng cảnh sát thường hay sử dụng.
Hàng năm làm một cảnh sát hình sự là người chấp hành pháp luật trên mặt đất, theo lý thường thì đương nhiên Giang Thành có cơ sở ngầm thuộc về mình.
Mấy cơ sở ngầm này đa phần đều nhân viên công chức tàn nhẫn trong xã hội.
Hàng năm chạy ở vùng đất xám, có người thậm chí còn từng phạm án, từng bị Giang Thành bắt.
Nhưng cho dù là như thế thì Giang Thành vẫn nguyện ý hợp tác với những người như thế.
Khởi động xe Giang Thành lái xe về phía chợ giao dịch Nhị Thủ lớn nhất thành phố này luôn. Chợ Nhị Thủ này cái gì cũng bán, ở đây có lẽ anh có thể tìm được một chút tin tức, thu được một ít manh mối.
Ngựa quen đường cũ đến cái chợ này, đi vào tiệm cầm đồ mà người đi đường đều không chú ý đến.
Đi vào tìm được ông chủ.
"Ya, đội trưởng Giang, sao lại rảnh mà đến chỗ tôi thế?"
Ông chủ cửa tiệm là một người trung niên đeo kính, cười típ mắt lộ ra hai con mắt, nhìn có vẻ rất thân quen với Giang Thành.
"Bây giờ tôi cần tìm một người rất gấp, không có thời gian nói nhiều với ông. Ông biết mua người giết người bây giờ ai làm cái nghề này không?" Giang Thành không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề nói.
"Ui, lời anh nói là lời gì thế, bây giờ chúng ta đang ở xã hội cai trị quốc gia bằng pháp luật đó, làm gì có chỗ nào mua người giết người chứ, tôi không biết đâu."
Giang Thành nhướng mày lên, đáng giá đồ vật trong cửa tiệm rồi nói với ông chủ: "Nguồn gốc của mấy đồ vật trong cửa tiệm của ông là hợp pháp đúng không."
Anh vừa nói vừa lấy ví tiền trong áo ra, rút một tờ tiền có giá trị lớn là một trăm tệ đặt lên quầy hàng của ông chủ: "Ông tự mình chọn đi."
Anh ý vị thâm trường nhìn ông chủ, ông chủ qua lại với anh nhiều năm như thế đương nhiên là hiểu ý của Giang Thành.
Nếu như ông ta nhân một trăm tệ này thì phải nói tình hình thực tế cho Giang Thành, nếu như ông ta không nhận, trong cửa tiệm của ông khẳng định là có đồ vật nguồn gốc không rõ ràng, đến lúc đó chỉ cần Giang Thành đưa người đến cửa tiệm này kiểm tra vậy thì nửa năm này ông ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc thôi."
Nên chọn như thế nào đương nhiên ông chủ biết.
"Ây, tôi nói này đội trưởng Giang nố chuyện hẳn hoi thì nói chuyện hẳn hoi đi, không phải là tôi có tuổi rồi trí nhớ không tốt lắm thôi sao. Anh nói cái vụ buôn bán này, quả thật là có rất ít người làm, nhưng mà tôi nghe nói, anh đi chợ tranh hoa và chim, có một người phụ nữ chuyên bán chim tên là chị hai Vương, bà ta có thể biết chuyện này.
Ông chủ cười nịnh bợ nhìn Giang Thành, lại nhìn tờ một trăm tệ trên quầy.
Giang Thành gật gật đầu, lại lấy một tờ một trăm tệ ra để lên quầy.
"Gần đây có bất cứ cái gì cũng đều phải nhớ báo cho tôi. Đặc biệt là thế lực không thuộc về chúng ta, hiểu không?"
"Ài ài ài, anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định phối hợp với công việc của anh thật tốt, mối tình cá nước của quân và dân mà."
Giang Thành cũng không nói nhiều, lấy được địa chỉ thì rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Bây giờ chuyện gì cũng không có, anh lấy bắt thằng hề làm trọng, anh muốn điều tra bối cảnh của Lưu Dũng một chút, nếu như người này ở hắc đạo thì dựa theo quy tắc của hắc đạo, anh nhất định có thể tìm được tin tức mua nhà.
Đây đơn giản là vấn đề tiêu bao nhiêu tiền, nhưng nếu như Lưu Dũng là một người không hề có tiền án có bối cảnh sạch sẽ.
Vậy thì hắn ta chắc chắn có liên hệ với thằng hề, nếu không thì thằng hề sao có thể tìm được một người như thế chứ?
Cho nên bất luận nói thế nào thì Giang Thành cũng tin rằng thằng hề, nếu không phải bị ép đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không để Lưu Dũng giết người.
Tuy kết quả xét nghiệm vẫn chưa có nhưng trên cơ bản là anh đã chắc chắn như thế rồi.
Tuy kết quả của Dương Lạc vẫn chưa ra, nhưng anh tin chắc một điều là Lưu Dũng này chắn chắn là người được mua giết người. Anh không hề nghĩ tới kết quả khác, đương nhiên là cũng không tồn tại kết quả khác.
Khởi động xe anh trực tiếp đi đến chợ tranh hoa và chim, tìm được địa chỉ mà ông chủ cửa tiệm ở Nhị Thủ nói.
"Xin chào, cho hỏi chị hai Vương có ở đây không?"
Giang Thành nhìn cách bày biện, sắp xếp xung quanh trong cửa tiệm. Đều là mấy cái lồng chim, người bình thường nào biết được nơi tao nhã như thế này vậy mà là hoạt động buôn bán bán người giết người chứ.
"Chính là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì? Là bạn bè giới thiệu anh đến đây sao?"
"Cũng coi như vậy đi, tôi nghĩ bà biết tôi đến để làm gì đi."
Giang Thành gần như là nói thẳng ra luôn.
Giang Thành làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây đã được nhiều năm rồi, anh cũng không tin là có ai không nhận ra anh.
Bà chủ cười cười nói: "Xem ra đội trưởng Giang tìm tôi là có chuyện rồi, đến bắt tôi đi sao? Hay là đến xem chim đây?"
"Coi như bà may mắn. Bà biết người này không?" Giang Thành là một người bảo thủ, anh biết có nhiều lúc tội ác trên thế giới này không thể loại bỏ sạch sẽ được.
Thậm chí có lúc anh còn vô tri vô giác hợp tác với những người như thế này.
"Anh đến đây là cho rằng tôi làm cái gì? Vậy nếu như tôi thật sự làm cái loại nghề đó, người thì phải nói quy tắc, tôi không có cách nào cung cấp cho anh. Anh vẫn là đợi có chứng cứ rồi trực tiếp đến bắt tôi đi."
Bà chủ cười híp mắt nhìn Giang Thành lộ ra dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính.
"Làm cái nghề này không sợ có một ngày thua ở trong tay tôi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT