Trương Minh Sơn nghe Giang Thành nói xong, gương mặt vui mừng, lộ ra nụ cười: “Cậu cũng biết tôi không có con, tôi luôn xem cậu như con ruột của mình, vì vậy nếu cậu gặp khó khăn, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu giải quyết, tôi mong trong lòng cậu tôi sẽ là một người cha tốt.”

Giang Thành nghe vậy thì gật đầu: “Nhưng nếu ông gặp chuyện không vui thì cũng phải nói cho tôi nghe, được chứ? Bây giờ tôi thấy ông buồn như vậy nhưng đau khổ gì cũng tự mình chịu, không chịu tâm sự với người khác.”

Trương Minh Sơn nghe Giang Thành nói xong thì đờ người ra một lúc, ông không biết phải nói gì cho phải.

“Tôi biết chắc chắn ông rất áp lực, dù ông nói xong cũng sẽ làm tăng thêm áp lực cho tôi, nhưng ông phải hiểu, ông không nhất thiết phải thừa nhận việc này một mình, ông cũng cần tâm sự, cũng cần giải tỏa nỗi lòng.”

Trương Minh Sơn nghe vậy cũng chỉ gật đầu, nhưng ông vẫn không nói gì, Giang Thành bất đắc dĩ mỉm cười: “Ông xem, ông hút nhiều khói thuốc như vậy, ông tình nguyện trút hết cảm xúc lên thuốc lá, tự tổn thương cơ thể mình, chi bằng nói với tôi, tôi giúp ông phân tích.”

Trương Minh Sơn nghe xong thì ngồi xuống một cách từ tốn, ông nhìn Giang Thành rồi đưa tay vỗ vai anh: “Không thể không nói, mười năm qua cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, thật sự tôi rất vui.”

“Vậy là ông vẫn không định nói cho tôi biết đúng không? Dù tôi biết cấp trên gây áp lực rất lớn cho ông vì vụ án của Thằng Hề, nhưng ông lại không chịu tâm sự với tôi, dù tôi đưa ra bất kì điều kiện gì đi nữa, ông vẫn sẽ không đồng ý ư?”

Trương Minh Sơn nghe Giang Thành nói thì chỉ lắc đầu, mỉm cười một cách bất đắc dĩ: “Lòng cậu đã hiểu là được rồi, tôi không muốn tạo thêm áp lực cho cậu, tôi cũng biết cậu muốn nhanh chóng bắt được Thằng Hề, nên tôi mới giao việc đó cho cậu làm.”

“Cục trưởng, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông, còn cả tính mạng của vợ tôi và Phỉ Nhiễm, tôi sẽ không để hai người họ phải hy sinh vô ích.”

Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tôi càng không muốn những đứa trẻ khác cũng phải mất mạng, nếu thật sự kẹo chứa virus CVH2-6 được bán rộng rãi trong thành phố thì người gặp nguy hiểm không chỉ là bọn trẻ, cả xã hội cũng sẽ trở nên hỗn loạn.”

“Được lắm, cậu có quyết tâm như vậy là tốt rồi.” Trương Minh Sơn vui mừng gật đầu: “Phía nhân lực bên cảnh sát tuỳ cậu phân phó, tôi chỉ cần kết quả, không cần quá trình, cậu rõ rồi chứ?”

Giang Thanh mỉm cười gật đầu: “Cục trưởng yên tâm, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Giang Thành nói xong thì bước ra khỏi đội cảnh sát hình sự.

Dựa vào manh mối Dương Lạc đưa ra, hiện tại phải chú trọng điều tra kỹ các xưởng sản xuất vôi bột, sau đó tiến hành kiểm tra và đo lường một ít vôi bột lấy từ đó.

Giang Thành không nghĩ nhiều, lập tức phái nhóm cảnh sát tiến hành điều tra và khám nghiệm tất cả các xưởng sản xuất vôi bột ở thành phố Trung Châu.

Chỉ cần thấy một xưởng sản xuất vôi bột hoặc bên mua bán trung gian đầu cơ trục lợi từ vôi bột sẽ tiến hành lấy mẫu để mang về kiểm tra, nhưng con số điều tra đã xấp xỉ hai mươi hộ.

Trong số đó vừa có xưởng sản xuất, vừa có bên mua bán trung gian, nhưng kết quả điều tra cho thấy tất cả đều chỉ là vôi bột bình thường, không chứa bột ngọc trai như vôi bột bám trên thùng giấy tìm được trong phòng lúc trước.

Rốt cuộc là chỗ như thế nào mới trộn vôi bột với bột ngọc trai lại để bán đây? Giang Thành nghĩ xong rồi lại lắc đầu, đã một ngày trôi qua nhưng vẫn chưa có kết quả gì.

Chỉ còn lại một mình Giang Thành trầm tư suy nghĩ, sau đó, anh lại nhìn bản đồ được đánh dấu cẩn thận những nơi cần tìm và đã tìm vôi bột.

Đúng lúc này, Diệp Hồng gõ cửa phòng làm việc, từ tốn bước vào.

“Đã trễ rồi sao anh còn ở đây? Không về nhà nghỉ ngơi chút à?” Trong lúc Giang Thành thấy cô vội vàng đứng dậy nghênh đón, Diệp Hồng đã đặt cặp lồng giữ ấm trong tay mình xuống trước mặt Giang Thành.

“Anh vất vả cả một ngày, lúc bận cũng không biết tự chăm sóc bản thân, em còn không biết tính anh chắc?” Diệp Hồng nói rồi mở cặp lồng giữ ấm, bên trong là một bát canh sườn hầm ngô.

“Mấy ngày nay em thấy vì vụ án của Thằng Hề, anh ăn không ngon, ngủ không yên, nên mới hầm cho anh bát canh sườn bồi bổ, mau nếm thử tay nghề nấu nướng của em xem.”

Diệp Hồng nói rồi lấy ra cái bát tự chuẩn bị, múc cho Giang Thành một bát đầy.

Tuy hiện tại Giang Thành không có tâm trạng ăn uống, nhưng dù gì cũng là Diệp Hồng tự mình làm, anh lập tức ăn thử: “Mùi vị rất ngon, nghĩ đến cảnh sau này mỗi ngày đều có thể ăn cơm em nấu, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Thật ra người hạnh phúc lúc này là em mới phải, em không ngờ vào giây phút cuối cùng của Phỉ Nhiễm, mình có thể bày tỏ tình cảm dành cho anh, ở bên cạnh anh đã mười năm, em chưa bao giờ dám nói ra.” Diệp Hồng nói xong thì mặt hơi đỏ lên.

Giang Thành nghe được những lời này của Diệp Hồng thì cũng nghẹn đỏ mặt, làm một người đàn ông thẳng như sắt thép, Giang Thành cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng ăn bát canh sườn trong tay.

“Trong mười năm qua, đúng là anh đã bị hận thù che mờ hai mắt, cho nên mới lơ là người bên cạnh là em, anh hứa, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” Giang Thành suy nghĩ một lúc lâu mới nói được một câu.

Diệp Hồng nghe vậy thì suýt cười ra tiếng: “Anh mau ăn của anh đi, em tin anh mà.”

Đúng lúc này, máy tính của Giang Thành đột nhiên reo lên, nghe tiếng khá giống báo có mail đến, Giang Thành tò mò mở máy tính lên.

Một mail từ người lạ xuất hiện trên máy tính trước mặt Giang Thành.

Lúc này đây, trong lòng Giang Thành có hơi căng thẳng, vì bình thường anh rất ít khi nhận được mail, mail rác thường sẽ bị phòng kỹ thuật của đội cảnh sát hình sự lọc bỏ, cho nên những mail bình thường sẽ không thể nào gửi đến tay Giang Thành được.

“Cái gì vậy?” Diệp Hồng tò mò nhìn qua máy tính Giang Thành, lập tức lên tiếng: “Mail này có khi nào là…”

Lời của Diệp Hồng còn chưa nói xong, Giang Thành đã căng thẳng nhìn qua cô, thật ra trong lòng Giang Thành có bóng ma tâm lý, bình thường những mail kiểu này thường là do Thằng Hề gửi đến, Giang Thành ôm tâm trạng căng thẳng, hồi hộp, run rẩy mở mail kia lên.

Giang Thành nhìn thấy trong mail là một tấm áp phích giảm giá của siêu thị thì thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này là sao? Bây giờ mấy cái mail rác kiểu này cũng có thể gửi đến đội cảnh sát hình sự à?”

Giang Thành vừa dứt lời, đột nhiên lại có mail khác gửi đến, lần này Giang Thành cảm thấy không đúng lắm, sốt ruột mở nó ra.

Lọt vào mắt anh lúc này là hình vẽ Thằng Hề, Giang Thành lập tức ngẩng người, lần này đúng thật là mail Thằng Hề gửi đến.

Diệp Hồng đứng bên cạnh lúc này cũng sợ đến đờ người, lần này Thằng Hề lại muốn làm gì đây? Chỉ thấy bên dưới bức ảnh còn có một tấm ảnh khác chụp một cái đĩa đựng rất nhiều ngọc trai.

“Vậy là có ý gì?” Giang Thành tò mò hỏi: “Tại sao Thằng Hề lại chụp một đĩa ngọc trai gửi cho anh?”

Diệp Hồng đứng bên cạnh tự hỏi một lúc lâu mới vội nói: “Không phải các anh tìm thấy trong thùng đựng vôi bột có bột ngọc trai sao? Chẳng lẽ Thằng Hề cố ý để lại manh mối cho các anh tìm kiếm?”

Giang Thành nghe Diệp Hồng nói vậy thì vội đáp: “Ý em là gã ta đang dùng mấy viên ngọc trai này để ám chỉ bột ngọc trai được trộn trong vôi bột, rốt cuộc gã muốn chơi trò gì đây?”

Giờ phút này, Giang Thành đã rất tức giận, anh phát hiện mình luôn bị Thằng Hề trốn trong tối dắt mũi, nhưng đám người Giang Thành đều nhất trí rằng những vụ án xảy ra lúc trước đều là kế hoạch đánh lạc hướng bọn họ của Thằng Hề.

Nhưng lần này có hơi khác những lần trước, Giang Thành nghĩ thầm trong lòng, bột ngọc trai tìm được trong vôi bột quả nhiên có liên quan đến bức ảnh Thằng Hề gửi đến.

Mà lúc này, Diệp Hồng đứng bên cạnh lại cau mày: “Em không hiểu tại sao gã ta lại gửi manh mối đến đây, hay gã gửi nội dung này nhằm khiêu khích anh đến bắt gã?”

Giang Thành hơi khó hiểu nhìn Diệp Hồng, cô vội vàng nói tiếp: “Gã ta làm việc này chắc chắn cũng có mục đích riêng, gã nghiên cứu ra virus CVH2-6 tuyệt đối không có ý tốt, nhưng những gì gã làm giống như đang muốn đùa giỡn anh, bắt anh đến tìm gã.”

Giang Thành nghe Diệp Hồng nói xong thì lập tức im lặng, không biết nên trả lời câu hỏi này của Diệp Hồng như thế nào, thật ra nếu phân tích của Diệp Hồng là đúng, vậy chẳng lẽ tên Thằng Hề này có tâm lý biến thái?

“Dù thế nào đi nữa thì ít nhất nếu Thằng Hề đã gửi ảnh chụp ngọc trai cho chúng ta, vậy thì chứng minh phương hướng tìm kiếm của chúng ta không sai, chỉ cần tìm được nhà xưởng sản xuất vôi bột có trộn bột ngọc trai, vậy nhà xưởng đó nhất định có vấn đề.”

Giang Thành nói xong, trong lòng đã mong nhanh chóng tìm được xưởng sản xuất vôi bột kia ở thành phố Trung Châu, bởi vì hiện tại phần lớn virus CVH2-6 đã sắp lây lan rồi.

Hơn nữa, trùng hợp là Nựu Nựu lúc trước trở thành vật thí nghiệm mua phải loại vitamin này hiện vẫn còn đang ở trong bệnh viện.

“Trước mắt cứ về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tiếp tục phái người đi tìm vôi bột, chỉ cần có một chút manh mối thì chúng ta sẽ điều tra ra sớm thôi.”

Diệp Hồng nghe Giang Thanh nói xong thì gật đầu, cầm theo cặp lồng giữ ấm đã trống không đi ra khỏi đội cảnh sát hình sự.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thành không theo nhóm Lục Hạo đi điều tra chuyện vôi bột, anh vội vàng đi đến bệnh viện, Giang Thành muốn biết tình trạng hiện tại của Nựu Nựu như thế nào?

Anh vừa vào cửa phòng bệnh đã thấy bố mẹ Nựu Nựu đang cãi nhau trước cửa, nội dung tranh cãi là bố Nựu Nựu trách mẹ em mua kẹo vitamin chứa virus CVH2-6 nên mới hại con gái của ông ra nông nỗi này.

Giang Thành xấu hổ bước đến cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: “Thật ra chuyện này anh không thể trách mẹ của Nựu Nựu được, cô ấy cũng chỉ vì thương con, chẳng qua là do người chế tạo virus CVH2-6 cố ý tìm một đứa trẻ làm vật thí nghiệm mà thôi.”

Bố của Nựu Nựu nghe xong thì im lặng không nói lời nào, thật ra không phải ông muốn trách mẹ của Nựu Nựu, chẳng qua do thấy bà ấy cứ đau khổ mãi, nhất thời không biết phải bộc lộ cảm xúc thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play