Đúng lúc này trong nhà Dương Lạc đột nhiên mở miệng nói: "Bên trong căn nhà này mặc dù bây giờ nhìn rất lộn xộn."
"Nhưng chúng tôi phát hiện cái nhà này không hề có bụi, điều này nói rõ là trước lúc chúng ta tới, nơi này là có người ở."
Lục Hạo phía sau cũng vội vàng nói: "Cũng là không nhất định là ở, nhưng chắc chắn căn nhà này đang có người sử dụng."
Nghe Dương Lạc và Lục Hạo nói vậy, Giang Thành lại cúi đầu nhìn dấu bánh xe trước nhà, nhíu mày. Nếu như dấu bánh xe lưu lại rõ ràng còn có thể điều tra ra chiếc xe này là loại nào. Giống như Diệp Hồng nói, chỉ từ những dấu bánh xe này cũng có thể nhìn ra được bọn chúng rời đi rất vội vàng.
Giang Thành cẩn thận đi xung quanh một lúc, cũng không phát hiện ra bất kỳ phương tiện giám sát nào, chỉ là một căn nhà nhỏ dưới chân núi bình thường. Không có thôn xóm gì, một căn nhà lẻ loi trơ trọi giữa vùng đất hoang rậm rạp cỏ dại.
Điều này làm Giang Thành gặp khó khăn, đối phương làm sao biết bọn họ đang tìm kiếm căn nhà này mà chạy trốn tốc độ nhanh như vậy?
Đúng lúc này, Diệp Hồng tiến đến nói với Giang Thành: "Giang Thành, tôi nhớ lúc vừa mới bắt đầu anh đã nghi ngờ trong Sở cảnh sát có nội gián, anh còn nhớ không?"
Giang Thành nghe vậy gật gật đầu: "Cô cũng nghĩ giống tôi? Trong sở cảnh sát có người tiết lộ tin tức này, cho nên bọn chúng mới vội vàng chạy trốn sao?"
Diệp Hồng gật đầu: "Ngoại trừ khả năng đó thì không có cái nào khác, tôi đã xem xét xung quanh không có camera hay thiết bị tiên tiến nào, bọn chúng không có cách nào biết chúng ta đến."
"Cho nên rất có thể có người đã báo tin cho bọn chúng, bọn chúng mới vội vàng chạy trốn, từ những dấu bánh xe có thể nhìn ra được bọn chúng đi rất vội vàng."
Nghe Diệp Hồng phân tích, Giang Thành khẳng định gật đầu, ít nhất là bây giờ suy nghĩ của Diệp Hồng với Giang Thành giống nhau như đúc.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Thằng Hề này quá thông minh, lần này có thể nhìn ra được gã vội vàng rời đi, nhất định là không nghĩ tới chúng ta sẽ tìm được nơi này."
Nghe Dương Lạc nói vậy, Giang Thành tỏ ra đồng ý, ít nhất lần này Giang Thành đã có khả năng bất ngờ giết chết Thằng Hề.
"Chúng ta vào trong nhà cẩn thận điều tra đi, nếu là vội vàng rời đi thì nhất định sẽ để lại sơ hở." Giang Thành nói xong xoay người đi vào trong căn nhà. Anh dừng trước cửa, nhìn vào bức tranh của Phỉ Nhiễm, chẳng lẽ từ lúc rời khỏi Giang Thành, Phỉ Nhiễm vẫn sinh hoạt tại tại căn nhà đơn sơ này sao?
Lúc này Diệp Hồng đang đi tới đi lui trong căn nhà làm cho Giang Thành chú ý, anh vội vàng hỏi:
"Diệp Hồng cô có phát hiện được gì mới không? Xung quanh đây có cái gì không đúng sao?"
"Tạm thời không có phát hiện gì, tôi chỉ đang nhớ tới một manh mối khác là Phỉ Nhiễm nghe được tiếng kim loại va chạm sẽ bị đau đầu." Diệp Hồng nói, liếc nhìn bức họa trong tay Giang Thành một cái: "Nếu như Phỉ Nhiễm từ nhỏ đã sinh hoạt ở đây, như vậy xung quanh chắc phải có những đồ vật có thể phát ra âm thanh như vậy."
Giang Thành nghe vậy gật đầu: "Cô nói đúng, tôi xém chút đã quên mất việc này." Giang Thành dứt lời, nhìn xung quanh rồi nói: "Nhưng xung quanh đây không có cái gì như vậy, trống rỗng."
Nghĩ như vậy Giang Thành bắt đầu nghi ngờ, nếu như Phỉ Nhiễm thật sự ở chỗ này một thời gian dài, thì tại sao xung quanh lại không có nhà máy như bọn họ đã phân tích? Hay là Phỉ Nhiễm không phải sinh hoạt ở nơi này? Nhưng nếu Phỉ Nhiễm không sinh hoạt ở nơi này thì tại sao con bé có thể nhớ tới nơi này mà vẽ ra trong bức tranh? Nhưng xung quanh đây đúng thật là trống rỗng, không có bất kỳ đồ vật gì, chỉ có duy nhất một cây cầu bên cạnh nhà.
Nghĩ vậy nhưng Giang Thành lại quyết định xem xét bên trong căn nhà trước, nếu bọn người của Thằng Hề vội vàng chạy trốn nhất định bọn chúng sẽ để lại sơ hở, Giang Thành tin chắc rằng vội vàng thì sẽ sơ suất.
Nghĩ đến đây, Giang Thành sải bước tiến vào bên trong, đúng như lời Dương Lạc và Lục Hạo nói, trong nhà đồ đạc lộn xộn, giống như bị giặc cướp đến cướp sạch.
Giang Thành cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, anh phát hiện đây chỉ là một căn nhà có kết cấu bình thường, cũng không lớn lắm, tổng cộng có ba phòng, phòng trong cùng có đặt một cái giường, trên giường không có chăn đệm gì.
Phòng ở giữa cũng chính là nơi Giang Thành đang đứng, cũng chỉ có một bộ bàn ghế. Phòng còn lại giống như là phòng chứa đồ, ngoại trừ một ít đồ đạc bị vứt lộn xộn thì cũng không có gì.
"Kiểm tra kỹ xem trong phòng này có sót lại thứ gì không, còn có những đồ vật bị vứt bỏ này, kiểm tra xem có thể lấy được dấu vân tay không." Giang Thành vội vàng nói với Dương Lạc.
"Tuân lệnh, Giang Thành đại nhân, vất vả lắm mới tìm được căn nhà Phỉ Nhiễm vẽ, nhất định sẽ cẩn thận lục soát." Dương Lạc nói xong, lập tức xem xét những đồ vật bị vứt xung quanh.
Giang Thành cũng không nhàn rỗi, anh xem xét thật kĩ căn phòng chứa đồ và nhận ra dưới đất có rất nhiều thùng giấy nằm rải rác. Ở giữa căn phòng cũng có một số thùng giấy. Giang Thành ngẫm nghĩ, tại sao lại có thùng giấy ở đây? Chúng dùng để làm gì?
Nhưng dù lật tới lật lui như thế nào thì trên thùng giấy cũng không có manh mối gì, chỉ là những thùng giấy bình thường không ghi một chữ hay một thông tin hữu ích nào.
Lúc Giang Thành cầm thùng giấy lên, bụi rơi xuống dữ dội làm anh bị sặc, phải dùng tay bịt mũi oán giận nói: "Thật bẩn, nhiều bụi như vậy."
Nghe được tiếng Giang Thành, Dương Lạc cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng chạy tới chỗ Giang Thành.
"Vừa rồi anh làm sao vậy, anh nói rất bẩn là có ý gì?" Dương Lạc vội vàng hỏi.
"Cậu nhìn mấy cái thùng giấy này xem, bên trong lẫn bên ngoài toàn là bụi, xém chút sặc chết rồi."
Nghe Giang Thành nói, Dương Lạc cau mày khó hiểu: "Nhưng lúc chúng tôi đi vào kiểm tra thì trong phòng này rất sạch sẽ." Dương Lạc nghĩ nghĩ vội vàng nói.
"Còn cái giường trong phòng thứ nhất nữa, một hạt bụi cũng không có, chắc chắn là có người ở chỗ này.”
Giang Thành lúc này mới phát giác được sự việc có gì đó không đúng. Nếu như phòng này rất sạch sẽ vậy mấy cái thùng giấy đầy bụi này từ đâu tới đây? Giang Thành nhìn xung quanh, mấy cái cửa sổ đều vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất cũng dường như không có bụi, mặc dù chỉ là nền xi măng, nhưng cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Cho nên những cái thùng giấy đầy bụi ở trong căn phòng này là không hợp lý.
Lúc này, Dương Lạc mang găng tay vào cẩn thận từng li từng tí lấy một ít bụi trên thùng giấy lên ngửi ngửi, đột nhiên vẻ mặt Dương Lạc trở nên khó coi.
Thấy được vẻ mặt của Dương Lạc, Giang Thành vội vàng hỏi: "Thế nào? Cậu phát hiện có vấn đề sao?"
Dương Lạc lắc đầu: "Trước mắt tôi chưa phát hiện hiện vấn đề gì, tôi chỉ có thể xác định thứ bám trên những thùng giấy này không phải là bụi, nó giống như một loài ký sinh vật hơn."
"Ký sinh vật?" Nghe Dương Lạc giải thích, Giang Thành tỏ vẻ như nghe không rõ: "Đây không phải bụi vậy cuối cùng nó là cái gì?"
"Cái này thì cần trở về nghiên cứu mới biết, bây giờ chưa thể xác định chắc chắn." Dương Lạc vừa nói, vừa lấy ra một túi nhựa trong suốt, nhẹ nhàng lấy thứ giống giống bụi bám trên thùng giấy bỏ vào.
"Ít nhất bây giờ cũng không phải không thu hoạch được gì, thứ kỳ lạ này có thể có quan hệ với Thằng Hề.” Giang Thành chậm rãi nói.
Giang Thành đi tới căn phòng khác, trong phòng này cũng không có gì đặc biệt, giống như những gì Giang Thành nhận thấy ngay từ đầu, bốn phía đều không có một hạt bụi, bàn ghế cũng được lau dọn sạch sẽ.
Như vậy càng khẳng định thêm suy nghĩ của Giang Thành, căn nhà này nhất định là có người ở, không những vậy mà còn là ở lâu dài. Những người này có được tình báo từ Sở cảnh sát cho nên mới vội vàng rời đi. Giang Thành phán đoán có thể những người này rời đi trong vòng hai đến ba tiếng trước. Mà hai đến ba tiếng trước đó Giang Thành và mọi người còn đang điều tra ở thôn Tiểu Thập giữa sườn núi bên kia. Giang Thành nghĩ như vậy nhăn nhó cau mày, vậy là trong lúc bốn người Giang Thành đang điều tra ở thôn Tiểu Thập thì bọn người của Thằng Hề nhận được tin tức mới vội vàng rút lui.
Trong phòng này cũng không có gì nên Giang Thành đi tới căn phòng có cái giường, anh vươn tay ra sờ sờ bên trên ván giường, quả nhiên sạch sẽ không một hạt bụi.
Có lẽ đúng như Dương Lạc nói, trước đó bên trên ván giường chắc là có trải đệm giường, và những người ở đây chắc chắn thường xuyên sử dụng cái giường này.
Trong phòng này ngoại trừ một cái giường ra thì cũng không có cái gì khác, giường này không phải loại thông thường, mà là làm từ gỗ thật.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ phát hiện những thứ bám trên thùng giấy không phải bụi thì chưa có phát hiện gì khác, nghĩ như vậy, Giang Thành chán nản ngồi xuống giường.
Lúc này ván giường kêu lên kẽo kẹt. Đúng ra loại gỗ thật này làm thành ván giường sẽ không phát ra loại âm thanh này, mà bây giờ âm thanh lại rất lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT