Hơn nữa Giang Thành nhìn hai tấm ảnh này, trong lòng có một loại cảm giác khó hiểu, giống như là đã gặp qua ở đâu rồi. Nhưng Giang Thành lại không nói ra ngay được đây là nơi nào, giống như lúc nhìn thấy bức tranh của Phỉ Nhiễm, luôn cảm thấy nơi này hết sức quen thuộc.

"Dương Lạc, cậu mau tới đây." Giang Thành gọi Dương Lạc đến bên cạnh nói: "Cậu xem, hai tấm hình này có cảm thấy quen thuộc không?"

Dương Lạc nghe vậy, cố gắng nhận ra hai tấm hình. Nhưng cho dù Dương Lạc cố gắng đến mấy cũng giống như Giang Thành.

"Anh nói không sai, nơi này đúng là rất quen thuộc, nhưng nếu bây giờ để tôi nhận rõ thì tôi cũng nghĩ không ra đây là chỗ nào."

"Có phải bởi vì hai ngày nay chúng ta điều tra quá nhiều thôn xóm cho nên cảm thấy quen thuộc hay không?" Dương Lạc vội vàng nói.

Mặc dù Dương Lạc nói như vậy nhưng Giang Thành cũng không biết vì sao nhìn những tấm hình này lại quen thuộc như vậy, giống như là đã ở đó rồi.

Thấy Giang Thành cứ ngẩn người nhìn hai cái ảnh chụp đó, Dương Lạc vội vàng nói: "Anh cứ nhìn như vậy cũng không có tác dụng gì, như vậy đi, chúng ta lập tức đi điều tra một chút."

Giang Thành nghe vậy nhẹ gật đầu đồng ý với Dương Lạc, dù sao cũng cần phải điều tra.

Sáng sớm hôm sau, sau chuẩn bị xong, Giang Thành và mọi người lập tức xuất phát đến một trong hai địa điểm kia.

Điều đầu tiên mà Giang Thành và những người khác có thể xác định được là địa điểm thứ nhất này là một cái thôn nhỏ nằm trên núi tên là thôn Tiểu Thập.

Muốn đến được thôn Tiểu Thập, mấy người Giang Thành buộc phải dừng xe ở dưới chân núi, sau đó từ từ đi lên theo đường núi mới có thể tới thôn Tiểu Thập.

"Vị trí này thật là hẻo lánh." Diệp Hồng ngồi ở ghế phó lái nói: "Nếu như Thằng Hề giấu Phỉ Nhiễm ở chỗ này, rất có khả năng đó."

Nghe Diệp Hồng nói vậy, Giang Thành càng thêm căng thẳng, giẫm mạnh lên chân ga, hi vọng có thể nhanh chóng đến được thôn Tiểu Thập tìm hiểu thực hư.

Rất nhanh bốn người Giang Thành, Dương Lạc, Diệp Hồng và Lục Hạo đã tới dưới chân ngọn núi nơi có thôn Tiểu Thập. Không thể không nói, nơi này thật là quá vắng vẻ, quá xa, chỉ riêng việc đến được dưới chân núi đã tốn mất gần nửa ngày, lúc này là lúc trời nắng gay gắt nhất.

Giang Thành tìm một chỗ tương đối rộng chậm rãi dừng xe lại, Dương Lạc và Lục Hạo theo sát phía sau cũng ngừng xe tại đây.

"Bây giờ chúng ta không thể lái xe, buộc phải đi bộ lên núi. Bản đồ cho thấy thôn Tiểu Thập nằm ngay giữa sườn núi, ước tính sẽ mất một giờ đồng hồ." Giang Thành nhìn bản đồ nói.

Lúc này Dương Lạc nhíu mày: "Cái thể chất này của tôi không thể sánh bằng mọi người, những người cảnh sát hình sự a, nếu phải bò lên núi suốt một giờ đồng hồ không phải mệt chết tôi sao?"

Nghe Dương Lạc nói như thế, Lục Hạo liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Nói thế nào thì anh cũng là tiền bối rất nhiều năm trong đội cảnh sát hình sự, sao có thể sợ hãi như thế chứ?"

Lục Hạo nói xong, anh ta cầm lấy mấy bình nước xếp vào ba lô, dẫn đầu đi về phía trước.

Dương Lạc ở phía sau lập tức cảm thấy hết sức khó xử, cũng không nói được gì, cũng may đã có người chuẩn bị đầy đủ lương khô và nước để tránh sau khi lên núi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc này Giang Thành vẫn đang tỉ mỉ nghiên cứu bản đồ, anh phát hiện hai địa điểm mà bọn họ quyết định điều tra rất gần nhau. Giang Thành nhìn theo bản đồ mà quay đi quay lại hai vòng.

"Diệp Hồng, hình như tôi phát hiện một việc." Giang Thành đột nhiên kinh ngạc nói: "Cô nhìn xem, hai nơi này giống như là ở chung một chỗ."

Giang Thành chỉ về phương hướng của một điểm điều tra khác, Diệp Hồng lúc này cũng phát hiện địa điểm kia cách nơi này không xa, mà nhìn kỹ lại thì giống như là ở ngọn núi bên cạnh.

"Thế nhưng tôi luôn cảm thấy tôi giống như đã từng đến đây." Diệp Hồng nhìn một hướng khác, trong lòng không biết là loại cảm giác gì.

"Chẳng lẽ cô cũng có cảm giác như vậy sao? Kỳ thật lúc nãy khi tôi đi trên con đường này tôi càng cảm thấy giống như tôi đã thật sự tới nơi này.”

Giang Thành ngẫm nghĩ, nói tiếp: “Mặc dù thôn Tiểu Thập và cái địa điểm kia cùng một chỗ nhưng tôi cũng không cảm thấy quen thuộc nhiều, nhưng một hướng khác lại làm tôi cảm thấy rất quen thuộc."

"Trước tiên chúng ta không nên nghĩ nhiều như vậy, dù sao hai nơi này là giống nhau nhất, chúng ta điều tra thôn Tiểu Thập xong, sau đó điều tra địa điểm kế tiếp, nhất định sẽ có manh mối và kết quả, chúng ta đi thôi." Diệp Hồng nói xong, cõng ba lô lên lưng đi về phía trước.

"Chờ một chút." Giang Thành gọi Diệp Hồng lại, không đợi Diệp Hồng phản ứng, Giang Thành lấy một cái nón nhỏ từ trong ba lô ra.

"Bây giờ là lúc ánh nắng mặt trời độc nhất, ừm... Cô đội nón này lên đi, dù sao con gái cũng muốn đẹp."

Nhìn Giang Thành lắp ba lắp bắp, đỏ mặt đội nón cho mình, trong lòng Diệp Hồng không chỉ là vui vẻ, mà còn là như hoa nở rộ.

"Tôi nói các người thật sự muốn ở trước mặt một người đàn ông độc thân 30 năm mà ân ái sao?" Dương Lạc liếc mắt một cái rồi theo sát bước chân của Lục Hạo tiến về phía ngọn núi.

Giang Thành và Diệp Hồng kiểm tra xe xong, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, hai người cũng chậm rãi đi tới con đường nhỏ dẫn lên núi. Ngọn núi này cũng không quá lớn, chỉ là nơi này quá xa, việc xuất phát sẽ rắc rối hơn, nên nơi đây giống như một danh lam bị bỏ lâu.

Đường lên núi cũng là không quá khó khăn hay gập ghềnh, chỉ là cong cong vòng vòng bảy lần ngoặt tám lần rẽ, nếu không có bản đồ mà Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật đưa cho, bốn người Giang Thành không biết sẽ đi bao lâu.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, có thể thấy thôn Tiểu Thập đã cách không còn xa nữa, ước chừng chỉ cách một đoạn ngắn nữa. Giang Thành lúc này không cảm thấy mệt mỏi, anh chỉ nôn nóng muốn xem cái thôn Tiểu Thập này cuối cùng là có bí mật gì.

Thế nhưng mọi người sau hơn nửa giờ rẽ trái lượn phải bò lên núi đã hơi thấm mệt. Dù sao mọi người cũng đã leo một mạch lên núi từ lúc bắt đầu.

Chỉ có Giang Thành là có cơ thể tốt như vậy, có thể như ngựa không dừng vó phi tới phía trước, ngay cả ma quỷ từ trại huấn luyện ra như Diệp Hồng cũng thở hồng hộc.

"Đội trưởng Giang, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, thật sự là mệt rồi, bò không nổi nữa." Lục Hạo phía sau khó khăn mở miệng nói.

Lúc này Giang Thành quay đầu lại mới phát hiện tất cả mọi người đều đã thấm mệt, lại thêm bây giờ đã hơn mười một giờ sắp mười hai giờ rồi, đây là lúc thể lực của mọi người tiêu hao nhanh nhất.

Nhưng Giang Thành lại nghĩ, hơn nửa buổi sáng đã trôi qua mà còn chưa tới được thôn Tiểu Thập, đừng nói chi là điều tra.

Lúc này, Diệp Hồng mở miệng nói: "Hay là nghỉ ngơi năm đến mười phút đi. Nếu như không giữ được thể lực, lúc đến được thôn Tiểu Thập không may gặp phải tình huống gì đột ngột đối với chúng ta cũng không tốt."

Nghe Diệp Hồng nói vậy, Giang Thành lúc này mới nhẹ gật đầu: "Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi." Giang Thành nói xong, tìm tới một nơi khá râm mát, anh cởi áo khoác của mình ra trải xuống mặt đất để Diệp Hồng ngồi lên.

"Ai da, chua chết tôi mất, chăm sóc từng li từng tí như thế, tôi nói anh thật là, quen biết anh 10 năm rồi sao không thấy anh cẩn thận quan tâm như thế." Dương Lạc trêu chọc Giang Thành.

"Nếu như cậu không mệt, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát, còn không thì ngậm miệng lại nghỉ ngơi cho tốt đi" Giang Thành lúng túng, mặt đỏ rần, vội vàng đáp trả Dương Lạc.

Lúc tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, Giang Thành cầm bình nước khoáng uống một hơi cạn sạch. Giang Thành đã rất nhiều năm không nhìn thấy thôn dân sống trên núi. Đường này giao thông rất bất tiện, muốn đi đâu cũng phải vượt qua ngọn núi này trước, cũng may thôn Tiểu Thập chỉ ở giữa sườn núi không cần đi đến tận đỉnh núi.

Sau một lúc nghỉ ngơi, thể lực được hồi phục đáng kể, mọi người lại tiếp tục xuất phát đi thôn Tiểu Thập. Càng lên cao càng ít đoạn đường rẽ trái lượn phải, chỉ hơi khó đi một chút, Giang Thành có thể nhận ra đoạn đường này có lẽ đã được sửa chữa, tương đối trơn tru, không quá khó đi.

"Mọi người nhìn xem, hình như tôi nhìn thấy thôn Tiểu Thập." Lúc này, Lục Hạo đang đi phía trước vội vàng chỉ hướng trước mặt nói.

Giang Thành nghe vậy vô cùng phấn khởi, nhìn về hướng Lục Hạo chỉ, đúng là có thể thấy bóng dáng thôn Tiểu Thập dần dần hiện ra.

Có thể nhìn thấy những căn nhà ở rìa của thôn Tiểu Thập nằm san sát cạnh nhau.

"Tốt, chúng ta phải tăng tốc nhanh lên, bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi."

Giang Thành dứt lời, lập tức tăng nhanh tốc độ bước chân, nhanh chóng tiến về phía thôn.

Lúc đi đến nơi thì thấy cổng thôn được dựng bằng gỗ.

"Mọi người có cảm thấy cái thôn này giống sơn trang của sơn tặc trước kia không?"

"Dương Lạc, sao anh toàn chú ý những cái khác người thế?" Diệp Hồng lắc đầu.

Lúc này đã là mười hai giờ trưa, Giang Thành bước vào thôn không cảm thấy dễ chịu mà ngược lại anh cảm thấy cái thôn này có gì đó kỳ lạ.

Theo lý mà nói, bây giờ là lúc mọi người ăn cơm trưa, tại sao trong thôn ngay cả một chút mùi cơm chín cũng không nghe thấy. Giang Thành ngẫm nghĩ nhìn xung quanh, không thấy một ai. Chẳng lẽ cái thôn này đã bỏ hoang, không có người ở sao?

Lúc này có một thanh niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi xuất hiện phía sau bọn họ: "Các người là ai? Đến thôn của chúng tôi làm cái gì?"

Giang Thành nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt của người này có ý đối địch giống như là đang nhìn kẻ thù. Giang Thành không nói thẳng ra mục đích của mình vì sợ bứt dây động rừng, anh nghĩ ra một cái cớ: "Chúng tôi đến đây du lịch và sưu tầm dân ca, đột nhiên phát hiện được thôn này của cậu."

"Các người đi nhanh đi, nơi này không phải khu du lịch, không có ai hoan nghênh các người, đi nhanh lên." Nam thanh niên tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, nhưng Giang Thành luôn cảm thấy cảm xúc của cậu ta không chỉ có không kiên nhẫn mà còn có hoảng sợ.

Sau khi nói xong, cậu ta cũng không làm những động tác xua đuổi mấy người Giang Thành mà ngược lại còn nhanh như chớp chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play