Dương Lạc nhìn thấy sắc mặt Giang Thành hơi dịu đi rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như bỏ vào mấy chỗ pháp y khác chắc chắn sẽ không tiếp tục nghiên cứu sâu, nhưng tôi là ai chứ? Tôi là ngôi sao siêu siêu có tiếng luôn quan sát không ngừng và một bàn tay rất tinh tế đấy.”

“Khụ, khụ.” Đề phòng Dương Lạc lại tiếp tục nói mấy lời không đứng đắn, Diệp Hồng nhanh chóng ho khan hai tiếng ngắt lời anh ta.

“À. Tóm lại là trong cơ thể nạn nhân chắc hẳn không phải là nước biển, mà là dung dịch cam lộ nguyên chất. Sau khi được tiêm vào người nạn nhân, nạn nhân tử vong được một thời gian sẽ nảy sinh phản ứng dung hợp với nguồn kali và natri giàu có trong cơ thể, cuối cùng là dung dịch tạo ra trùng hợp lại khá giống với nước biển.”

“Giang Thành gãi gãi đầu, nói: “Nói cách khác là trước khi chết người bị hại đã bị ngâm trong dung dịch kia, sau đó dẫn đến tử vong đúng không?”

“Đúng.” Dương Lạc gật đầu.

“Tại sao tên hung thủ lại dùng dung dịch kia là một chiêu cuối cùng cho cô ấy chứ?” Giang Thành lại hỏi.

“Cái này rất khó nói. Bởi vì mặc dù nước cam lộ nguyên chất không hiếm thấy, ngay trong chất phụ gia trong thực phẩm cũng có thành phần này, nhưng mà muốn tạo ra một lượng lớn như vậy thì không hề dễ dàng, phải có thiết bị chuyên nghiệp.” Dương Lạc suy nghĩ.

“Nếu như hung thủ có tình muốn dẫn chúng ta điều tra sai hướng mà chống lại điều tra, vậy thì đúng là hắn ta đã thành công rồi, chúng ta đã xoay vòng vòng trên đó không ít. Nhưng mà theo phán đoán của tôi, cái này cũng không đáng giá mấy.”

“Ngoài ra, việc tôi có thể nghĩ đến chính là nước cam lộ nồng độ cao là một loại thuốc khử nước thẩm thấu thường dùng trong lâm sàng. Có thể làm tăng nhanh áp suất thẩm thấu của huyết tương người, thúc đẩy cơ thể người nhanh mất nước. Tác dụng của nó khá giống như một loại thuốc lợi tiểu.”

Dương Lạc như thể đang đi vào chỗ không người, tự mình nói ra hết. Hơn nữa giọng nói càng ngày càng nhỏ, giống như là đang nói chuyện một mình.

Giang Thành vội vàng nói: “Tên hung thủ khi sao phải làm cho cơ thể người chết mất nước chứ?”

Dương Lạc vỗ trán một cái, bỗng nhiên nâng cao giọng: “Đúng vậy. Nếu như hung thủ đã không tiếc tiền bạc và rắc rối làm một người sắp chết mất nước, vậy thì nói lên rằng trước đó trong cơ thể người bị hại nhất định có gì đó bằng mọi giá đều không thể để cảnh sát phát hiện ra.”

Nói xong Dương Lạc liền cầm theo chiếc cốc nóng đi lại xung quanh thi thể. Có lẽ là đã qua trọn vẹn năm phút mới ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy ba người Giang Thành thì hình như bị dọa giật nảy mình lên.

“Các người còn đứng đó làm gì, không bận à? Đi đi, đứng sang một bên.”

Diệp Hồng nghe xong thi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bước lên đánh Dương Lạc một trận. Nhưng lại bị Giang Thành khéo ra cửa.

Theo cách làm việc này chìm đắm kiểu này của Dương Lạc thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh.

“Vậy tiếp sau đây lập tức sắp xếp nhân lực đi tìm những doanh nghiệp sản xuất nước cam lộ trong thành phố. Bất kể là doanh nghiệp sản xuất thuốc hay là doanh nghiệp thực phẩm đều không được bỏ qua. Còn lại thì chờ tin tốt của lão Dương bên này.” Giang Thành nói.

Bây giờ còn cách chân tướng chính xác thật sự chỉ còn mấy bước nữa thôi.

“Đúng rồi, đội trưởng Giang.” Lục Hạo đột nhiên mở miệng nói.

“Hình như lúc Dương Minh Hạo bắt đầu làm ăn là bán dược phẩm. Hơn nữa, nếu như tôi nhớ không lầm, sản phẩm thuốc do ông ta bán ra có một loại là thuốc tiêm cam lộ trị bệnh phù não.”

Câu nói của Lục Hạo giống như ánh sáng quét sạch hết mây mù trong lòng Giang Thành.

Giang Thành vội vàng kéo tay Lục Hạo, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào anh ta: “Thật sao? Cậu chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn, chắc chắn. Lúc đó tôi sợ sau này có thể dùng đến nên tôi còn cố ý ghi lại danh sách kia. Chắc hẳn là không sai đâu.” Lục Hạo bị hành động của Giang Thành làm cho giật nảy mình, ngây ngốc nói.

GIang Thành nghe xong thì lao nhanh không nghỉ về phía phòng làm việc.

“Cuối cùng chị đây cũng phát hiện ra lý do vì sao không thấy cậu lâu như vậy rồi.” Diệp Hồng hung dữ nhìn chằm chằm Lục Hạo.

Bình thường người Lục Hạo sợ nhất là Diệp Hồng, một cái nhìn chằm chằm này thôi đã doạ anh ta suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.

“Sư phụ, đây là hiểu lầm!”

Giang Thành chạy đến văn phòng bảo cảnh sát trong bộ phận kỹ thuật điều tra chuyện làm ăn của Dương Minh Hạo lúc trước. Quả nhiên phát hiện ra tên nước cam lộ nguyên chất.

Thì ra Dương Minh Hạo vẫn sản xuất dụng cụ chữa bệnh, nhưng mà luôn phải bù thêm tiền. Không hiểu sao có một khoảng thời gian ông ta bắt đầu bán tất cả các dụng cụ ra thị trường với giá thấp, rồi sau đó bán lại một số loại thuốc không bị kiểm soát và đã đạt được thành công lớn.

“Chuyện này giống như kiểu đột nhiên nắm được điểm cốt lõi trong bí mật kinh doanh vậy.” Không biết Diệp Hồng đi đến từ lúc nào, cô ta nhìn chằm chằm vào máy tính rồi nói.

Giang Thành yên lặng gật nhẹ đầu. Quả thực điểm này có chút kỳ lạ, giống như tình tiết trong mấy truyện tiểu thuyết thần thoại kia, đột nhiên có được bí kíp thần kỳ, để một người có năng lực bình thường dễ dàng chèn ép người khác. Nhưng mà Giang Thành không có hứng thú với quá trình làm giàu của người khác.

“Tiểu Lưu, cậu đi điều tra thêm những kho chứa thuốc của Dương Minh Hạo sử dụng lúc làm ăn. Tôi không tin việc làm ăn của ông ta lại tốt đến độ không thể nào ngừng lại.” Giang Thành nói với một nhân viên của bộ phận kỹ thuật.

“Đội trưởng Giang, tra được hai nhà kho được đăng ký dưới danh nghĩa công ty trước đây của Dương Minh Hạo. Trong đó có một cái vào hai năm trước nội thành xây thêm công trình đã bị dỡ bỏ, còn một cái khác thi ở phía Nam trung tâm thành phố. Giá thuê kho hàng này cũng không hề rẻ.” Tiểu Lưu nói.

Giang Thành lắc đầu: “Không, không phải chỗ này. Trung tâm thành phố quá nhiều người, ra vào sẽ không tránh khỏi việc bị chú ý. Hơn nữa nhà kho kia quan trọng như vậy, nhất định sẽ luôn có người canh giữ.

“Cậu tra xem những người từng hợp tác lâu dài với Dương Minh Hạo lúc trước, có cái gì đứng tên bọn họ mà liên quan đến chuyện làm ăn hay không, hoặc là kiểu công ty ma kia, xem thử có công ty nào thuê nhà kho không.”

Bàn tay của Tiểu Lưu lập tức lướt nhanh trên bàn phím, toàn bộ văn phòng chỉ còn lại tiếng gõ phím lạch cạch.

Có lẽ là qua khoảng mười phút, Tiểu Lưu kêu to một tiếng: “Đội trưởng Giang, có.”

“Kho hàng này được đăng ký dưới tên công ty trách nhiệm hữu hạn điều chế thuốc Trung Châu. Nhưng công ty này ngoại trừ một cái tên bên ngoài thì không có bất cứ tài sản cố định nào, cũng không có hồ sơ giao dịch thương mại.”

“Công ty ma.” Lục Hạo đứng một bên nói.

“Đúng vậy. Người quản lý công ty này tên là Trương Nhất Hội, là một cổ đông nhỏ trong công ty thương mại dược phẩm lúc trước của Dương Minh Hạo. Nhưng nói thật là người này chả làm được gì ngoại trừ đợi công ty của Dương Minh Hạo chia phần trăm hoa hồng ra thì chả có tác dụng gì cả.” Tiểu Lưu nghi ngờ nói.

“Có vẻ như lúc Dương Minh Hạo làm ăn cũng không được sạch sẽ lắm nhỉ.”

Giang Thành còn nói: “Có thể tra được địa chỉ của Trương Nhất Hội không, chúng ta đi thăm hỏi ông ta một chút.”

Ánh đèn màu lộng lẫy chiếu vào khiến Giang Thành không mở mắt ra được. Vì để tránh đánh rắn động cỏ nên lúc đầu anh nghĩ chỉ một người đi thôi. Nhưng mà anh không chịu được Diệp Hồng kiên quyết quấy rầy nên hai người đã cùng nhau đi đến.

Hiện tại vẫn chưa tra được nơi ở của Trương Nhất Hội, đầu mối duy nhất chỉ có một nhà hàng đăng ký dưới tên công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Nhất Hội Đỉnh thịnh.

Thế nhưng lúc Giang Thành đến nơi mới phát hiện ra cái gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn hoàn toàn chỉ là một quán bar theo kiểu hộp đêm.

Mặc dù là ban ngày nhưng quán bar vẫn đầy ắp người. Dưới ánh đèn và chất kích trong cồn rượu khiến cho tất cả mọi người thả con dã thú trong lòng mình ra, tuỳ ý lắc lư cơ thể.

Ngược lại, Giang Thành và Diệp Hồng có vẻ lạc lõng, hơn nữa còn hơi bối rối, không biết là đi thế nào mới được.

Ngay khi Giang Thành cảm thấy váng đầu hoa mắt, một người đàn ông khôi ngô cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Giang Thành lập tức đề cao cảnh giác, đồng thời cũng ổn định lại tinh thần.

“Hai vị đến tìm anh Hội đúng không. Anh Hội đã chờ hai người lâu rồi.” Người đàn ông to lớn nói.

Trong lòng Giang Thành nảy lên một cái, Mình còn chưa bắt đầu hành động đã bị đối phương đánh phủ đầu rồi. Theo lý mà nói thì đối phương không thể nào biết được thân phận của mình mới phải.

Giang Thành không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo sau người đàn ông cao lớn. Ba người cùng nhau đi lên tầng hai, đi vào gian phòng duy nhất ở cuối cùng.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh đèn bên ngoài chiếu ra một chút ánh sáng. Nhưng Giang Thành vẫn nhìn thấy bên trong có bốn năm người đang ngồi, giống như đã chờ bọn anh lâu rồi. Xem ra trước đó bọn họ cũng không hề nói dối.

Một người đàn ông đầu trọc ngồi tận trong cùng lên tiếng đầu tiên.

“Khả năng là hai vị cảnh sát đây đang tò mò tại sao tôi lại biết trước hai người muốn đến đây. Thật ra cũng đơn giản thôi. Làm nghề này của chúng tôi, một là phải chú ý đến độ nổi tiếng của một người, thứ hai là phải cẩn thận. Tôi hoàn toàn không có ác ý, hơn nữa còn tình nguyện hoàn toàn phối hợp với công việc của hai vị.”

Người nói chuyện có lẽ là Trương Nhất Hội. Thấy Trương Nhất Hội nói năng thành khẩn thế này, Giang Thành cũng lười truy cứu những chuyện khác.

Dù sao thì bây giờ nhanh chóng phá xong vụ án này mới là điều quan trọng.

“Đúng rồi, quên không tự giới thiệu. Tên tôi là Trương Nhất Hội, là đối tác lúc trước của Dương Minh Hạo. Nói là đối tác, thật ra chính là chân chạy vặt cho người ta, liên lạc với người mua người bán, thu những khoản tiền chưa được lấy.”

Trương Nhất Hội xoa đầu trọc của mình một vòng, nói thêm: “Người ta là ông chủ lớn, tôi cũng chỉ là dạng đi theo đuôi người ta kiếm miếng ăn. Còn về chuyện kinh doanh kia, tôi hoàn toàn không biết gì cả, cũng không hứng thú.”

Giang Thành cũng không nghi ngờ. Dù anh không có kinh nghiệm kinh doanh, nhưng ít nhiều cũng biết, phàm là những công việc làm ăn lớn một chút đều sẽ có một người thứ ba làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc. Hiển nhiên Trương Nhất hội chính là một trong những người này.

Giang Thành từ từ thích ứng bóng tối, cuối cùng anh cũng nhìn rõ diện mạo của những người đang ngồi trước mặt.

Thành thật mà nói, ngoại hình những người này không khác lắm với suy nghĩ của anh. Rõ ràng họ đều có dáng vẻ của những người tinh ranh trong xã hội.

Nhưng ngay sau đó Giang Thành bị một người ngồi bên cạnh Trương Nhất Hội làm cho giật mình. Bởi vì người trước mặt không ai khác chính là A Lãng.

Trên mặt A Lãng nở nụ cười, bình thản ung dung nhìn Giang Thành.

Vẻ mặt Giang Thành đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp. Thì ra thân phận của đàn ông có vô số điểm đáng ngờ này đột nhiên càng thêm khó phân biệt.

Trương Nhất Hội chú ý đến sự thay đổi của Giang Thành, ông ta quay đầu hỏi A Lãng: “Sao vậy, A Lãng, cậu quen cảnh sát Giang sao?”

“Chưa nói là quen biết, nhưng có vài lần duyên phận, còn rất hợp nhau nữa.” A Lãng vẫn bình tĩnh ung dung, mỉm cười với Giang Thành.

“À à. Rất tốt, rất tốt. Tất cả mọi người đều là bạn bè. Hôm nay cảnh sát Giang đến đây làm nhiệm vụ, hôm nào đó họ Trương tôi sẽ chủ trì, để mọi người tụ họp với nhau một lần.” Trương Nhất Hội cười nói.

“Nhân tiện, làn này chúng tôi đến đây chủ yếu điều tra một chút. Nhà kho đăng ký dưới danh nghĩa kia của ông. Nếu như chúng tôi điều tra không sai, gian nhà kho kia là do Dương Minh Hạo thuê dưới tên của công ty ông đúng không?” Giang Thành nói thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play