"À, vừa rồi tôi tiện tay mang hoa quả tới cho Phỉ Nhiễm." Diệp Hồng nói, có chút chột dạ xoay người đi vào bếp, đem hoa quả đặt vào chỗ cũ.
Giang Thành vội vàng đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Phỉ Nhiễm hứng thú dào dạt ăn hoa quả đang cầm ở trong tay.
Phỉ Nhiễm thấy Giang Thành đến, trên mặt lộ ra tươi cười: "Bố ơi, bố đến rồi, vừa nãy cô Diệp Hồng gọt hoa quả cho con ăn, rất ngon nhé."
Hóa ra là thế, lúc này Giang Thành mới yên tâm đôi chút.
Xem ra là Giang Thành nghĩ nhiều rồi, vừa rồi Giang Thành thậm chí còn nghĩ Diệp Hồng cầm dao gọt hoa quả làm gì? Định làm gì Phỉ Nhiễm ư?
"Ăn ngon thì con ăn nhiều một chút, thường ngày cũng nên ăn nhiều hoa quả, bổ sung vitamin C."
Nghe được lời Giang Thành nói, Phỉ Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: "Bố ơi, con còn nghĩ là hôm nay bố sẽ không đến cơ?"
Lời này khiến Giang Thành cảm thấy áy náy, bởi vì vụ án của Chu Bằng Tuệ và Thằng hề, Giang Thành vẫn luôn vô cùng bận rộn, thậm chí lần trước khi Phỉ Nhiễm phát sốt, Giang Thành cũng không thể đến thăm con gái.
"Gần đây bố bận quá, con có thể thông cảm cho bố chứ?" Giang Thành nói xong thì xoa đầu Phỉ Nhiễm.
"Con không sao đâu bố ơi, cô Diệp Hồng vẫn luôn ở cùng con mà." Phỉ Nhiễm vô cùng ngoan ngoãn, không muốn tạo thành gánh nặng cho Giang Thành.
Giang Thành nhìn sắc mặt Diệp Hồng từ lúc đi từ trong bếp ra vẫn luôn không tốt lắm.
"Diệp Hồng, cô ra ngoài với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Diệp Hồng hơi chột dạ, trong lòng nghĩ có phải là vì chuyện vừa nãy Phỉ Nhiễm đột nhiên trở nên mất kiểm soát bị Giang Thành biết được, liệu Giang Thành có trách bản thân cô ta không trông Phỉ Nhiễm tốt không?
Trong lòng Diệp Hồng vô cùng khẩn trương, chột dạ cùng Giang Thành đi ra ngoài cửa.
Mà Giang Thành ngồi ở trên ghế trong hành lang, một câu cũng không nói, trên mặt ảm đạm lại thê lương.
Thế lại càng khiến Diệp Hồng thêm chột dạ: "Làm sao thế? Anh bảo tôi ra ngoài là muốn nói chuyện gì với tôi thế?"
Chỉ thấy Giang Thành nặng nề thở dài một hơi: "Vừa nãy cục trưởng gọi tôi về cục, cô có biết là xảy ra chuyện gì không?"
Vừa nghe đến chuyện Giang Thành muốn nói không phải là chuyện vừa nãy Phỉ Nhiễm đột nhiên mất kiểm soát, Diệp Hồng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Không biết, làm sao thế, đội cảnh sát hình sự xảy ra chuyện gì tà?" Diệp Hồng hỏi.
Chỉ thấy Giang Thành nặng nề thở dài, chậm rãi nói: "Cục trưởng Trương Minh Sơn bảo tôi đi thành phố S thị với ông ấy."
Diệp Hồng nghe thấy thế thì vô cùng hiếu kỳ: "Đi thành phố S thị làm gì chứ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Chỉ thấy Giang Thành gật đầu: "Bên kia xảy ra vụ án mạng vô cùng quan trọng, nhân lực không đủ, đã hơn nửa tháng mà vẫn không phá được án, cho nên hy vọng đội cảnh sát hình sự của chúng ta có thể tới trợ giúp bọn họ."
"Thế thì thật sự phải tới giúp bọn họ phán án, bên trên cũng đã đánh tiếng xuống rồi, anh phải đi thôi." Diệp Hồng nặng nề gật đầu.
"Nhưng mà tôi không yên lòng Phỉ Nhiễm, lần này tôi đi cũng không biết mất bao lâu mới về được." Giang Thành có chút lo lắng nói.
‘Đây quả thật là một vấn đề’ Diệp Hồng nghĩ thầm.
"Thế cục trưởng có nói để tôi cùng đi không?" Diệp Hồng hỏi.
Giang Thành lắc đầu: "Chỉ nói là để tôi và Dương Lạc cùng nhau đi, không nhắc đến để cô đi cùng."
"Đã như thế thì nếu anh yên tâm mà nói thì tôi có thể ở lại bệnh viện chăm sóc Phỉ Nhiễm thay anh."
Giang Thành gật đầu, chẳng qua đây không phải là điều mà Giang Thành quan tâm nhất.
"Diệp Hồng, nói thế thì chắc cô cũng biết, bác sĩ chủ trị có nói với tôi, Phỉ Nhiễm không còn nhiều thời gian nữa, tôi chỉ sợ nếu tôi mà đi như thế …”
Giang Thành nói được một nửa rồi thở dài, cũng không nói tiếp nữa, Diệp Hồng đương nhiên là hiểu được ý trong lời của Giang Thành.
"Anh không cần lo lắng quá đâu, anh cứ an tâm đi xử lý vụ án ở bên kia đi, còn Phỉ Nhiễm thì tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt, anh cứ yên tâm."
Nghe được lời này của Diệp Hồng, Giang Thành gật đầu: "Chuyện này tôi cũng không từ chối được, nhưng mà tôi sẽ mau chóng kết thúc vụ án ở bên kia, sau đó sẽ trở về với Phỉ Nhiễm."
"Trong khoảng thời gian này còn cần cô vất vả chăm sóc con bé." Trong lời nói của Giang Thành tràn đầy áy náy và bất đắc dĩ.
Là một người bố, Giang Thành ngay cả nghĩa vụ cơ bản nhất là ở bên cạnh con gái cũng không làm được, huống chi là Phỉ Nhiễm đang ở trong giai đoạn đặc thù như thế.
"Trương cục trưởng sắp xếp để hai người bao giờ thì đi thành phố S?"
"Sáng mai sẽ xuất phát, nghe nói bên kia vụ án mạng vô cùng quan trọng. Cũng hơn nửa tháng rồi mà một chút tiến triển cũng không có."
"Sao có thể như thế được?" Diệp Hồng nghe thế thì vô cùng hoảng hốt, tuy rằng nói xử lý vụ án cũng cần phải phá án và bắt giam, thông thường đều cần một khoảng thời gian dài.
Nhưng làm sao mà đã hơn nửa tháng rồi mà một chút manh mối cũng không có chứ?
"Ở bên chúng ta từ trước đến nay có bất ngờ gặp phải vụ kiện ly kỳ như thế thì cũng chỉ có vụ của Thằng hề làm loạn." Diệp Hồng nghĩ một lúc rồi nói.
"Dù sao đại khái về hồ sơ của vụ án bên kia tôi cũng nhìn qua rồi, khá phức tạp." Giang Thành nói xong thì chau mày.
Điều này khiến Diệp Hồng vô cùng tò mò, rốt cuộc là vụ án như thế nào mới có thể khiến Giang Thành lộ ra vẻ mặt như thế?
Ban đầu Giang Thành cũng chẳng có quan tâm mãnh liệt gì với vụ án mạng đó, nhưng Giang Thành nghĩ đến chữ viết và dòng cảnh cáo mà Thằng hề viết ở trên chiếc máy bay giấy.
Giang Thành không thể không nghĩ rằng vụ án mạng này và vụ của Thằng hề có liên quan đến nhau.
Giang Thành đem chuyện chiếc máy bay giấy mà mình nhặt được nói với Diệp Hồng, Diệp Hồng cũng giật nảy mình.
Cũng không biết đó là do trùng hợp hay là do có người cố ý làm, mỗi lần Thằng hề làm loạn ở thành phố đều sẽ dùng một phương thức kỳ quái nào đó để nhắc nhở Giang Thành.
Nói là nhắc nhở, chẳng bằng nói là đang chơi trò mèo vờn chuột với Giang Thành.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Giang Thành cảm thấy rất nhức đầu, chỉ có đi tới thành phố S mới có thể biết được rốt cuộc vụ án mạng đó với sự đe dọa của Thằng hề có liên quan gì đến nhau hay không?
Nhưng bây giờ tình trạng cơ thể của Phỉ Nhiễm cũng không biết còn có thể duy trì bao lâu nữa, Giang Thành chỉ sợ trong khoảng thời gian cuối cùng còn lại này của Phỉ Nhiễm anh cũng không thể ở bên con bé.
"Phỉ Nhiễm thì anh cứ yên tâm đi, nếu mà vụ án đó có dính dáng đến chuyện của Thằng hề thì anh nhất định phải tận lực điều tra đấy." Diệp Hồng nghĩ rồi vội nói.
"Không nói đến cái khác thì nếu sau khi bắt được Thằng hề, lấy được thuốc chữa khỏi mầm bệnh CVH2-6, thì đối với Phỉ Nhiễm mà nói cũng là một chuyện tốt."
Nghe được lời này của Diệp Hồng, Giang Thành cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy trong khoảng thời gian này chúng ta duy trì liên lạc, cám ơn cô giúp tôi chăm sóc Phỉ Nhiễm."
Giang Thành nói xong thì đi vào phòng bệnh với Phỉ Nhiễm, nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều, Diệp Hồng cũng không muốn đi vào làm phiền hai người nói chuyện nên vẫn chờ ở ngoài phòng bệnh.
Lúc trời sẩm tối, Giang Thành từ phòng bệnh đi ra.
"Sáng mai tôi phải cùng Dương Lạc đi thành phố S, nếu trong lúc đó Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện, cô nhất định phải báo ngay cho tôi, tôi sẽ trở về ngay lập tức.”
Bàn giao mọi chuyện xong thì Giang Thành lái xe về nhà, bắt đầu sắp xếp hành lý, chuẩn bị để sáng mai bay đến thành phố S với Dương Lạc.
Sáng sớm hôm sau Giang Thành và Dương Lạc đi theo Trương Minh Sơn bay đến thành phố S.
Vừa xuống máy bay, Giang Thành đã thấy chuyên viên của đội cảnh sát hình sự thành phố S đang chờ ở sân bay.
Người dẫn đầu nghênh đón là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố S Phạm Minh: "Chào cục trưởng Trương Minh Sơn, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phạm Minh."
Trương Minh Sơn gật đầu: "Cục trưởng của các cậu đâu? Sao mà còn chưa đến tiếp đón tôi thế, lão già này cũng không biết đang vội làm cái gì nữa."
Lời Trương Minh Sơn nói mang theo ý vui đùa nhưng lại thấy Phạm Minh lắc đầu: "Cục trưởng của chúng tôi vì vụ án mạng lần này mà đã mấy ngày không ngủ rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi."
"Mong ngài lượng thứ, tôi đã sắp xếp xong chỗ ở của mọi người, mời mọi người đi theo tôi."
Trương Minh Sơn nghe thấy thế thì gật đầu: "Tôi đã nghe cục trưởng của các cậu nói về tính phức tạp của vụ án mạng lần này trong điện thoại rồi."
Trương Minh Sơn nói xong thì chỉ tay về phía Giang Thành ở phía sau nói: "Đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của chúng tôi Giang Thành và pháp y Dương Lạc."
Phạm Minh nghe vậy thì vội vàng gật đầu: "Sớm đã nghe danh hai người từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được."
"Không dám nhận." Giang Thành lễ độ đưa tay bắt tay với Phạm Minh.
"Vậy mấy ngày tiếp theo còn cần hai người trợ giúp, vụ án mạng lần này vô cùng kì lạ phức tạp, mọi người cứ về nghỉ trước, ngày mai tôi sẽ đến nói tỉ mỉ cho mọi người nghe."
Phạm Minh nói xong thì mở cửa xe ra, để đám người Trương Minh Sơn lên xe.
Xe chậm rãi chạy đến phụ cận của đội cảnh sát hình sự thành phố S, nơi này có một khách sạn rất gần với đội cảnh sát hình sự, chỉ mất hai phút đi bộ là tới.
Giang Thành vừa lòng gật đầu, chỗ này cũng dễ dàng đi đến đội cảnh sát hình sự, cũng tiện cho việc trao đổi về vụ án.
Sau khi vào khách sạn, sắp xếp cho ba người Trương Minh Sơn, Giang Thành và Dương Lạc mỗi người ở một phòng thì Phạm Minh liền vội vội vàng vàng quay về đội cảnh sát hình sự.
Sau khi ăn cơm trưa, Giang Thành rửa mặt một chút, muốn ngủ trưa một lát nhưng lại không ngủ được.
Lấy điện thoại gọi video với Diệp Hồng.
"Các anh đã tới nơi rồi à?" Diệp Hồng trong video chậm rãi hỏi.
"Ừ, đã tới rồi, cô và Phỉ Nhiễm đã ăn cơm trưa chưa?" Giang Thành quan tâm nhìn Phỉ Nhiễm trong video.
Nhưng mà Phỉ Nhiễm hình như đang giận dỗi với Giang Thành, không thèm để ý đến anh.
"Trẻ con đều thích dỗi vặt ấy mà, anh yên tâm đi, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Diệp Hồng an ủi hai câu, giục Giang Thành mau nghỉ ngơi.
"Bất kể là vụ án này có kết quả gì thì anh tuyệt đối phải cẩn thận hành động đấy." Diệp Hồng khẩn trương mà quan tâm nói.
"Cô yên tâm đi, tôi biết." Giang Thành nói rồi tắt điện thoại.
Lúc này thì có người gõ cửa phòng, Giang Thành đứng dậy mở cửa phòng ra, Trương Minh Sơn đứng ngay ngoài cửa, phía sau Trương Minh Sơn là Dương Lạc.
"Cục trưởng, Dương Lạc, sao thế? Xảy ra chuyện gì à?" Giang Thành khẩn trương hỏi.
"Tôi và cậu ta tới xem cậu có nghỉ ngơi hẳn hoi không thôi, không có việc gì." Cục trưởng cười nói.
"Tôi vừa mới ngủ được một lúc, cũng nghĩ ngơi được kha khá rồi." Giang Thành nói xong thì liếc mắt nhìn cục trưởng nói: "Cục trưởng, buổi chiều tôi định đi đến đội cảnh sát hình sự trước xem xem tình hình vụ án thế nào, ngài xem có thể chứ?"
Chỉ thấy Trương Minh Sơn kinh ngạc ngẩng đầu: "Đương nhiên là có thể, tôi lại đây cũng là muốn nói với cậu chuyện này, quả thật là vụ án này rất khác biệt so với những vụ trước kia, chúng ta phải mau chóng hỏi rõ."
Ba người đều đồng ý, sau đó thu dọn một chút rồi đi tới đội cảnh sát hình sự.
Dọc theo đường đi, Giang Thành cảm thán: "Văn hóa kiến thiết xây dựng ở thành phố S quả thật là tốt hơn so với chúng ta rất nhiều đấy."
Dương Lạc nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cũng phát hiện ra điều kiện giao thông ở nơi này thoạt nhìn so với chỗ của chúng ta tốt hơn nhiều."
Nói chuyện dọc theo đường đi tới đó, ba người vừa ngẩng đầu thì đội cảnh sát hình sự thành phố S liền xuất hiện ở trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT