Giang Thành đã kiểm tra lịch sử giao dịch tài khoản của Nhậm Kiều, ngoài số tiền nhận được từ truyền thông Minh Vũ, còn có những khoản tiền lẻ tẻ khác, tổng cộng là một vạn tám ngàn tệ, tất cả đều là giao dịch trong vòng hai tuần qua.

Điều này khiến cho Giang Thành nhớ đến tên A Lãng kia, một tên nghệ sĩ không có đạo đức, hình như anh ta đã trả tiền cho Nhậm Kiều để làm người mẫu cho mình, Giang Thành hiện đang cân nhắc có nên dùng tội sử dụng lao động trẻ vị thành niên làm cái cớ để bắt anh ta về thẩm vấn hay không.

Tuy nhiên, nhớ đến việc Trương Minh Sơn vừa mới phải đối phó với các thanh tra, Giang Thành quyết định hiện tại không nên gây thêm rắc rối cho ông ta nữa.

“Còn có chuyện gì không?” Giang Thành cầm tài liệu xem thì thấy Vương Chúc còn chưa rời đi thì thuận miệng hỏi.

Vẻ mặt Vương Chúc có chút phức tạp, dường như muốn nói chuyện gì đó nhưng lại thôi.

Giang Thành cau mày nói: "Đàn ông con trai lề mề chậm chạp thật không ra thể thống gì!"

Nghe xong lời mắng chửi của Giang Thành, Vương Chúc hít sâu một hơi nói: "Hai năm trước, tôi đã từng có một vụ án."

"Lúc đó, có lẽ anh vẫn chưa được chuyển đến thành phố Trung Châu!"

Vương Chúc gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc đó tôi còn ở quận bên cạnh, khi ấy đã phá được một vụ tổ chức mua bán dâm trẻ vị thành niên."

Sau khi nghe những lời của Vương Chúc, trong lòng của Giang Thành cảm thấy chua xót, nhưng anh không nói nên lời.

Lúc này trong mắt Vương Chúc lộ ra vẻ tức giận, không cần nghi ngờ những kẻ phát tiết dục vọng lên người những đứa trẻ chưa trưởng thành này chính là đồ cặn bã, còn kẻ nào dùng những đứa trẻ để làm công cụ kiếm tiền thì lại càng đáng bị ngàn dao chém chết.

Bởi vì nhiều năm trôi qua, vẫn luôn tận tâm theo dõi vụ án buôn bán trẻ em. Giang Thành cũng đã từng tìm hiểu về vụ án, bởi vì chuyện này có ảnh hưởng rất lớn nên mọi bản án đều là mức xử phạt rất nặng.

Kẻ cầm đầu băng nhóm tội phạm đó đã bị kết án tử hình và những tên đồng bọn khác đều bị kết án hơn mười mấy năm.

“Nhậm Kiều cũng là nạn nhân của vụ đó?” Giang Thành cau mày hỏi.

"Lúc ấy, khi tôi nhìn thấy cô bé ở chỗ đó, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, ánh mắt vẫn còn trong sáng như thuở ban đầu, thật không nghĩ tới thoát khỏi được nơi đó nhưng lại bị hại thê thảm ở một nơi khác…"

Giang Thành vỗ vai Vương Chúc, đã là cảnh sát thì phải học cách chọn lọc chuyện mà quên đi, nếu không khi làm việc bảo vệ công lý khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực.

Vương Chúc lấy lại tinh thần rồi nói: "Tôi nghĩ rằng bố mẹ của người mất rất có vấn đề, có khả năng họ đã lợi dụng cô ấy như một công cụ để kiếm tiền! Bằng chứng là tài khoản tiết kiệm này được mở dưới sự chứng kiến của bố mẹ cô ấy, ngay sau đó có tiền chuyển vào tài khoản."

Giang Thành nghiêm nghị nói: "Anh cũng đã làm cảnh sát năm sáu năm, nên biết là không có gì khả nghi."

"Tôi biết, chỉ là tôi luôn cảm thấy có chút ớn lạnh khi nghĩ đến người như vậy mà lại là bố mẹ."

Giang Thành không khỏi lắc đầu, Vương Chúc vẫn còn quá trẻ, so với Vương Chúc thì Giang Thành đã chứng kiến quá nhiều chuyện xấu xa hơn, vậy nên bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh táo để không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.

"Hôm nay tôi sẽ đến nhà Nhậm Kiều một chuyến, cùng đi không?"

Trực tiếp đến công ty truyền thông Minh Vũ để hỏi về vấn đề tài khoản, Dương Minh Vũ có thể sẽ sử dụng nhiều biện pháp để trả lời qua loa lấy lệ, nên Giang Thành quyết định dùng bố mẹ của Nhậm Kiều như một bước đột phá.

Cũng có một trường hợp cũ mà Vương Chúc nhắc đến, bố mẹ không thèm báo cảnh sát trong khi chính con gái của mình mất tích, còn coi con gái là khắc tinh của mình mà phá hỏng chuyện tốt của họ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Giang Thành không khỏi tự cười nhạo, lần trước sau khi đến nhà của Nhậm Kiều, dường như chính anh vẫn đang nói rằng suy nghĩ của Diệp Hồng không nên quá cực đoan, nhưng vẻ mặt này chính là bị đánh đến đau luôn rồi.

“Không đợi chị Diệp sao?” Vương Chúc vô thức hỏi.

“Tại sao phải đợi cô ấy?” Giang Thành nhìn Vương Chúc bằng ánh mắt khó hiểu.

Vương Chúc có chút xấu hổ gãi đầu nói: "Chỉ là tôi nghĩ sếp và chị Diệp luôn là cộng tác vàng, hai người mà hợp tác cùng nhau thì cả hai đều lập được công lớn."

Giang Thành gật đầu, không phủ nhận câu nói của Vương Chúc, trong số cộng sự của anh Diệp Hồng quả thật là người ưu tú nhất, vì vậy nên mới giao Lục Hạo, người vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát cho cô ta dẫn dắt.

“Làm việc đi!” Giang Thành nói Vương Chúc.

Lúc hai người đi ngang qua phòng làm việc của Trương Minh Sơn, Trương Minh Sơn vẫn đang nói chuyện với những người trong đoàn thanh tra, lời xin lỗi của Giang Thành dành cho người anh này chỉ có thể để trong lòng.

Tại nhà Nhậm Kiều.

Lúc này Nhậm Đức, bố của Nhậm Kiều đứng nhìn Giang Thành và Vương Chúc mà thấp thỏm lo sợ, mẹ của Nhậm Kiều giờ đang đi làm, công việc là nấu ăn cho một công trường gần đó.

Vì là thứ bảy nên em gái Nhậm Kiều là Nhậm Yến cũng có ở nhà.

Khác với vẻ thấp thỏm của Nhậm Đức, Nhậm Yến nhìn thấy Giang Thành lại rất vui, trẻ con luôn dễ quên, cô bé không biết Giang Thành đến đây vì mục đích gì. Trong suy nghĩ của cô bé, chú cảnh sát sẽ có thể giúp họ bắt được kẻ xấu, bắt những kẻ làm chị cô bé không thể về nhà.

“Chú cảnh sát, đã bắt được người xấu chưa?”

Nhậm Yến nắm ống quần của Giang Thành lắc lắc và hỏi, sắc mặt Nhậm Đức lúc này càng khó coi, ông kêu Nhậm Yến: “Yến Tử, đi làm bài tập đi, đừng làm phiền hai chú cảnh sát!”

“Dạ!” Nhậm Yến khẽ trả lời, trong lòng vẫn không cam tâm mà quay về phòng.

“Không biết hôm nay hai đồng chí đến đây tìm tôi có việc gì?” Nhậm Đức mở lời hỏi.

“Chúng tôi tìm được một chiếc thẻ ngân hàng thương mại nông thôn của Nhậm Kiều.” Giang Thành vừa nói vừa quan sát thái độ của Nhậm Đức.

Người như Nhậm Đức có tâm lý không được kiên định nên cũng chẳng kiểm soát được thái độ của mình.

Quả nhiên khi Giang Thành nói xong, sắc mặt của Nhậm Đức liền có chút hoảng loạn làm cho Giang Thành càng chắc chắn với phán đoán của mình, Nhậm Đức nhất định có vấn đề.

“Tôi, chỉ là tôi muốn mang số tiền tích góp gửi vào tài khoản con bé để sau này cho nó vào đại học...”

Giang Thành cắt ngang: “Với hoàn cảnh gia đình ông lúc này và chi phí điều trị cho Nhậm Kiều thì ở đâu ra tiền dư để tích góp? Ông nghĩ chúng tôi ngốc sao?” Nhậm Đức toát cả mồ hôi lạnh, không thể nói hết câu: “Tôi...tôi…”

“Các người và Dương Minh Hạo rốt cuộc đã có thỏa thuận gì để ông ta đảm nhận vị trí bác sĩ điều trị chính, thậm chí còn trả tiền cho gia đình ông?” Vương Chúc đề cập ngay: “Chuyện hai năm trước chắc các người vẫn chưa quên đúng không?”

Cuối cùng Nhậm Đức cũng không chịu nổi nữa, nói: “Vì Dương Minh Hạo thấy con gái tôi tội nghiệp, muốn nhận nó làm con gái nuôi, sau đó miễn phí chi phí điều trị cho nó, tôi làm vậy thì có gì sai!”

“Vì vậy Dương Minh Hạo không chỉ điều trị miễn phí mà còn hỗ trợ sinh hoạt phí cho cô ấy, còn ông thì tận dụng cơ hội này để hưởng lợi ích!”

Vương Chúc từng bước gây áp lực, Giang Thành vô tình di chuyển chiếc ghế quay sang một bên, khiến Vương Chúc và Nhậm Đức mặt đối mặt.

Vương Chúc quả nhiên là một người rất có chính nghĩa, vụ án hai năm trước ảnh hưởng đến anh ta rất nhiều, bây giờ lại gặp trực tiếp người bố không đáng tin cậy như Nhậm Đức, cơn tức giận trong anh ta đột nhiên bùng cháy đến cực độ.

Sự tức giận xuất phát từ trái tim đã phá vỡ tuyến phòng thủ của Nhậm Đức.

Tuy nhiên, câu trả lời của Nhậm Đức dường như có phần nằm ngoài dự đoán của Giang Thành.

“Dương Minh Hạo chỉ đóng học phí phụ cho Nhậm Kiều, còn sinh hoạt phí thì một xu cũng không có, tôi bắt con bé đó nhân cơ hội này mà đòi thêm, nhưng nó bảo Dương Minh Hạo là người tốt nên không chịu lấy thêm đồng nào.”

Nói đến đây, sắc mặt Nhậm Đức tức giận, Dương Minh Hạo là chuyên gia về khoa nội hô hấp, nhà tài trợ tốt như thế này thì chẳng thiếu mấy đồng lẻ đó, sao chổi đó chẳng biết suy nghĩ cho gia đình.

Cũng may Vương Chúc không biết Nhậm Đức đang nghĩ gì, nếu không Trương Minh Sơn lại phải giải trình với đoàn thanh tra thêm một lần nữa.

“Tiền trong thẻ đó...” Vương Chúc vẫn muốn nói tiếp, nhưng bị Giang Thành kéo tay áo, Vương Chúc hiểu ý nên không nói nữa.

“Làm xong cái thẻ vô dụng đó cũng chẳng có chỗ dùng, hiếm khi chúng tôi mới vào thành phố một chuyến, đồ sao chổi!”

Nhìn các khớp xương của Vương Chúc bắt đầu run rẩy, Giang Thành biết mình không nên để tên nhóc này ở lại đây nữa, liền kéo anh ta lại.

“Đối xử tốt với con bé trong nhà, chúng tôi về sẽ báo cáo lại với chính phủ. Bộ phận liên quan sẽ đánh giá tư cách giám hộ của ông. Sinh con ra thì phải nuôi dưỡng cho đàng hoàng. Bây giờ chứ không phải là xã hội cũ.”

Nói xong, Giang Thành kéo Vương Chúc ra ngoài.

Trước xe, Vương Chúc rút ra một điếu thuốc, Giang Thành từ khóe mắt nhìn ra, điếu thuốc này tốt hơn loại của ông Trương nhiều, Giang Thành nghe nói Vương Chúc hình như cũng là dạng khá giả, lý tưởng hóa công lý khiến Giang Thành có phần bất lực.

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh thì Vương Chúc vẫn là một cảnh sát hình sự xuất sắc.

“Sếp, khi nay anh kéo tôi có nghĩa là Nhầm Đức không biết gì về số tiền mười mấy vạn trong thẻ đúng không!”

Vừa nói, Vương Chúc vừa đưa một điếu thuốc cho Giang Thành, Giang Thành lắc đầu, lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà rồi bỏ vào miệng.

Vương Chúc cười rồi rút điếu thuốc về: “Tôi thấy anh luôn kỷ luật quá mức đấy sếp.”

“Con nhà nghèo phải lo việc nhà sớm, cô bé Nhậm Kiều này có thể trưởng thành hơn chúng ta tưởng. Dù đã có tiền, nhưng cô không tiêu xài mà đã mang đi để dành.”

Giang Thành hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Nhìn bộ quần áo con bé mặc lúc bị hại và theo lời của Diệp Hồng thì tổng tiền trên người lúc đó cộng lại cũng không quá 100 tệ, con bé tiết kiệm có lẽ là vì em gái của mình.”

Sau khi trải qua vụ án hai năm trước, lại bị chính tay bố mẹ mình bán cho Dương Minh Hạo, Nhậm Kiều thấy được rằng gia đình này thật sự không thể gọi là gia đình nữa rồi.

Trong tầm thức, cô ấy biết muốn thoát khỏi cảnh này thì phải cần rất nhiều tiền, biết sức khỏe mình không tốt nên trao cơ hội này lại cho em gái mình.

Là một người chị, cô ấy muốn cho em gái mình có được những thứ tốt nhất, cho dù là tiền bạc hay nước hoa.

Quan hệ giữa Dương Minh Hạo và Nhậm Kiều đã được xác nhận, câu hỏi về vị bác sĩ điều trị chính này xem như đã có lời giải đáp.

Nhưng quan hệ bố con giữa Dương Minh Hạo và Dương Minh Vũ luôn không được tốt, vậy mối quan hệ của Nhậm Kiều và Dương Minh Vũ ở đâu ra? Và tại sao Dương Minh Vũ lại cho Nhậm Kiều nhiều tiền như vậy?

Nghĩ đến đây, Giang Thành nhíu mày.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Thành vang lên, đầu dây bên kia giọng Diệp Hồng truyền đến: “Sếp, bên kiểm tra camera đã có phản hồi, kết quả không tốt lắm.”

Trái tim của Giang Thành như chùng xuống đáp: “Tôi sẽ về đồn ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play