“Nói thật, tôi là đàn ông mà con m* nó tôi còn khinh thường anh thì huống hồ gì là vợ và con anh.”
Sự sỉ nhục của Dương Lạc khiến người đàn ông này nổi điên lên, Diệp Hồng đứng đằng sau vội càng kéo tay anh ta lại.
“Này, anh vừa phải thôi, đừng quá đáng quá.” Diệp Hồng lo lắng người đàn ông này tức giận quá sẽ dẫn tới những hành vi bạo lực.
Nhưng Dương Lạc nháy mắt với Diệp Hồng bảo cô cứ yên tâm.
Quả nhiên người đàn ông này vô cùng tức giận nhưng anh ta chỉ lắc đầu bất lực chứ không có hành động gì quá đáng.
“Các anh đừng ở đây sỉ nhục tôi nữa, các anh muốn điều tra cái gì thì mau chóng điều tra đi.”
Không ngờ người đàn ông này trở nên rất phối hợp, thậm chí anh ta còn mời mấy người Giang Thành vào trong nhà.
“Các anh cũng thấy rồi đấy, chỉ có một mình tôi sống ở đây.”
Nghe người đàn ông nói vậy, Giang Thành nhìn một lượt đánh giá xung quanh, căn phòng này vô cùng bừa bãi và bẩn thỉu.
Giang Thành nghĩ, công việc điều tra chủ hộ cuối cùng cũng kết thúc, người này không liên quan gì tới vụ án của Vương Viên Viên.
Đang định quay người rời đi, Giang Thành không cẩn thận làm rơi tấm ảnh của Vương Viên Viên ra đất.
Người đàn ông tò mò nhặt tấm ảnh lên và nhìn thoáng qua: “Các anh đang tìm người này sao?”
Giang Thành nghe vậy mừng rỡ quay đầu lại, anh cẩn thận hỏi: “Đúng vậy, anh từng nhìn thấy cô gái này sao?”
Người đàn ông này suy nghĩ một hồi rất lâu rồi mới trả lời: “Nghe anh nói vậy hình như tôi đã từng nhìn thấy cô gái trong khu nhà này rồi, nhưng không phải sống ở tầng một.”
“Hơn nữa tôi cũng chỉ gặp người này có một lần.”
“Anh nhìn thấy cô gái này lúc nào?” Nghe thấy câu trả lời của người đàn ông Giang Thành trở nên rất phấn khởi, xem ra anh đã không suy đoán sai.
Vương Viên Viên rất có khả năng lẩn trốn ở đây và người đàn ông có liên quan tới cô ta cũng sống ở đây.
“Tôi nhìn thấy cô ta là lúc buổi tối, lúc đấy tôi ra ngoài mua rượu, tình cờ nhìn thấy cô ta đang ngồi ở một góc tòa nhà khóc lóc thút thít nên có ấn tượng rất rõ.”
Biết được thông tin này, Giang Thành hỏi thêm một số vấn đề liên quan tới Vương Viên Viên nhưng người đàn ông này hầu như là không biết gì.
Mấy người Giang Thành thấy không còn hỏi được gì nữa nên đành quay về.
Nhưng Giang Thành có thể chắc chắn khu nhà này nhất định là có vấn đề. Nếu không thì người đàn ông này đã không nhìn thấy Vương Viên Viên ở đây.
Không tìm thấy bóng dáng của Vương Viên Viên ở tầng một, vậy rất có khả năng là cô ta ở tầng hai hoặc tầng ba.
Tìm được một chút thông tin, trong lòng Giang Thành cảm thấy phấn chấn hơn.
Thời điểm hiện giờ đã quá muộn, nếu tiếp tục điều tra thì cho dù có kết quả thì cũng sẽ bất lợi cho mấy người Giang Thành.
“Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta tiếp tục điều tra những chủ hộ ở tầng hai và tầng ba của tòa nhà này.”
Giang Thành nói xong lại nghĩ đến chuyện đã quá lâu rồi anh không đến chơi với Phỉ Nhiễm nên lại lái xe tới bệnh viện phía trước.
Lúc đó đã là 11 giờ đêm, Phỉ Nhiễm đã đi ngủ từ sớm cùng với những nhân viên y tá.
Giang Thành cũng không làm phiền quá lâu, anh chỉ im lặng đứng nhìn Phỉ Nhiễm một lát, trong lòng chất chứa vô vàn cảm xúc.
Hôm nay Giang Thành đã quá mệt, nằm trên giường của người nhà bệnh nhân ở bên cạnh một lúc, anh không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Sáng ngày hôm sau, để tránh tình trạng những người đi làm sẽ không có mặt lại xảy ra một lần nữa.
Sáu giờ, mấy người Giang Thành đã tới khu nhà hình tròn đó.
Thấy đã đến giờ, mấy người Giang Thành bắt đầu đi điều tra những chủ hộ sống ở tầng hai.
Điều tra cả nửa ngày nhưng bọn họ cũng không tìm được manh mối gì quan trọng. Vì dậy sớm nên Giang Thành cảm thấy hơi mệt, anh ngồi ở lối vào cầu thang rồi châm một điếu thuốc.
Một cơn gió thổi qua, Giang Thành đang ngồi ngẩn người ra nhưng nên không kịp thời phát hiện ra tàn thuốc bay xuống cầu thang bên dưới.
Một giọng nói khó chịu từ cầu thang bên dưới vang lên: “Ai vậy? Ai gảy tàn thuốc linh tinh vậy?”
Giang Thành thấy giọng nói này khá quen nhưng nhất thời không nhớ ra được đây là giọng của ai.
Giang Thành vội vàng đứng dậy, anh định xin lỗi đối phương nên chạy nhanh xuống tầng dưới.
Lúc Giang Thành nhìn thấy người kia, đối phương đang cúi đầu để phủi tàn thuốc trên đầu mình xuống. Có lẽ việc bị rơi tàn thuốc vào đầu khiến đối phương vô cùng tức giận.
Trong tay anh ta còn cầm túi quẩy và sữa đậu nành, có lẽ anh ta vừa đi mua đồ ăn sáng quay về thì gặp phải chuyện này.
Chuyện này khiến Giang Thành vô cùng áy náy: “Thật ngại quá, tôi không cố ý đâu, thật xin lỗi anh.”
Giang Thành vội vàng xin lỗi, nghe thấy giọng nói của Giang Thành, động tác chỉnh tóc của đối phương lập tức dừng lại.
“Khụ khụ, không có gì.” Giọng nói của người đàn ông này có vẻ hơi căng thẳng, từ đầu đến cuối anh ta không hề ngẩng đầu lên nhìn Giang Thành lần nào mà cứ cúi đầu rồi vội vàng đi lách qua người Giang Thành.
Hành xử của anh ta làm Giang Thành nghi ngờ, đến lúc người đàn ông này chuẩn bị lên lầu, Giang Thành vội vàng lên tiếng: “Chờ đã.”
Người đàn ông kia dừng lại, một chân vẫn còn để giữa không trung.
“Sữa đậu của anh sắp bị đổ rồi, anh cầm thì chú ý một chút.” Giang Thành từ từ nói.
Người đàn ông kia không hề quan tâm đến chuyện này, hình như anh ta thở phào một hơi rồi vội vàng lên lầu.
Giang Thành phát hiện người đàn ông này đi thẳng lên tầng ba. Giang Thành cũng không dám bám quá sát, anh đứng ở đầu cầu thang tầng hai lén quan sát hành tung của đối phương.
Anh thấy người đàn ông kia vội vàng đi vào căn phòng 333 trên tầng ba.
Trong suốt cả quá trình, người đàn ông kia che đậy rất cẩn thận, Giang Thành hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt anh ta nhưng thái độ của anh ta khiến anh cảm thấy rất quen.
Hơn nữa người đàn ông này cũng rất đáng nghi, vì sao anh ta lại không dám để cho người khác nhìn thấy mặt mình?
Giang Thành vội vàng đến chỗ của Dương Lạc và nói: “Bảo Diệp Hồng và Lục Hạo điều tra tầng hai, tôi và anh cùng lên tầng ba.”
Dương Lạc ngơ ngác không hiểu gì, Giang Thành vội vàng giải thích: “Vừa nãy tôi vừa gặp một người đàn ông rất thần bí, tôi thấy anh ta cứ lén lén lút lút, anh với tôi đi xem thử xem thế nào.”
Dương Lạc nghe vậy lập tức cau mày, trực giác của Giang Thành từ trước đến giờ vẫn rất chuẩn, hai người cùng nhau đi lên phòng 333 trên tầng ba.
Cộc cộc cộc… Dương Lạc gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
Trong phòng không hề có bất cứ âm thanh nào. Dương Lạc nhìn Giang Thành nghi ngờ rồi nói nhỏ: “Cậu có chắc đây là nhà hắn không?”
“Tôi chắc chắn, vừa nãy chính mắt tôi đã nhìn thấy hắn đi đến căn phòng này.”
Dương Lạc lại bán tín bán nghi gõ cửa một lần nữa nhưng bên trong không cứ bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến Giang Thành cảm thấy bất an.
“Dương Lạc, tôi dám khẳng định người này rất khả nghi, hơn nữa anh ta ở trong căn phòng này.”
“Người bên trong nghe cho rõ, nếu còn không mở cửa chúng tôi sẽ phá cửa xông vào.” Dương Lạc vội vàng hét vào trong.
Nhưng bên trong vẫn không hề có âm thanh gì.
Giang Thành cũng sốt ruột nói: “Phá cửa xông vào.” Giang Thành vừa nói vừa lấy khẩu súng trong tay ra.
Cũng may giờ này phần lớn mọi người trong khu nhà này đều đã đi làm nên không có mấy ai ở đây.
Nếu không nhất định sẽ gây ra một cảnh tượng hỗn loạn.
Không suy nghĩ được quá nhiều, Giang Thành và Dương Lạc dùng hết sức mình để phá cánh cửa kia ra.
Hai người tự tin như vậy là vì cửa ở khu nhà này đều có tay nắm cửa bằng gỗ nên có thể xô vào bên trong một cách dễ dàng.
Hai người chỉ xô vào cánh cửa kia ba lần là nó đã đổ rạp ra đất, âm thanh khiến Diệp Hồng chú ý tới.
Diệp Hồng vội vàng chạy về phía của Giang Thành và Dương Lạc.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Hồng hỏi đầy lo lắng nhưng Giang Thành và Dương Lạc đã xông vào bên trong trước.
Căn phòng trống rỗng không có bất kỳ ai.
Giang Thành ngẩn người: “Không thể như vậy được, rõ ràng vừa nãy tôi vừa nhìn thấy người thần bí kia đi vào căn phòng này. Vừa sao vừa chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi?”
Giang Thành tò mò nhìn xung quanh căn phòng này, căn phòng này vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, đồ đạc trong nhà cũng được bày biện đâu vào đó.
Trừ cánh cửa gỗ vừa bị phá hỏng, không ăn nhập gì với không gian ở đây thì sàn nhà trong phòng không có một hạt bụi nào.
Từ hôm qua tới hôm nay, Giang Thành chưa từng tới điều tra một căn nhà nào sạch sẽ hơn căn nhà này.
Điều này càng khiến Giang Thành sinh nghi.
Dương Lạc lúc này lại đang cẩn thận quan sát không gian xung quanh. Vì ở đây quá ngăn nắp và sạch sẽ nên Dương Lạc thậm chí còn cảm thấy không có chỗ để đặt chân.
Nhưng chính vì sự gọn gàng và sạch sẽ ở đây khiến Giang Thành cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Giang Thành thấy chiếc tủ bát được kê trong phòng bếp không hề ăn nhập với không gian của cả căn nhà này.
Đột nhiên cảm thấy gì đó nên Giang Thành rút súng trong tay ra rồi thận trọng đi về phía chiếc tủ bát kia.
Dương Lạc cũng phát hiện ra điểm bất thường, đồ dùng trong ngôi nhà nhà này đều được sắp xếp rất ngăn nắp, nhưng chiếc tủ bát này lại giống như bị người khác cố ý chuyển qua đây.
Dương Lạc cũng rút súng đi theo phía sau Giang Thành, cẩn thận đi về phía chiếc tủ bát.
Giang Thành thận trọng mở chiếc tủ ra, bên trong trống không không có gì, nhưng lại có một tấm vải treo ở bức tường bên cạnh.
Giang Thành tò mò dùng súng vén tấm vải đó lên, không ngờ phát hiện ra bên trong có một cái lỗ lớn.
Đúng lúc đó, Lục Hạo cũng chạy tới tầng ba, cánh cửa ở căn phòng bên cạnh mở ra, một người đàn ông từ trong đó đi ra.
Anh ta đội mũi, vội vội vàng vàng đi về phía cầu thang và còn đâm sầm vào người Lục Hạo.
“Cẩn thận chứ, tôi nói anh làm sao vậy?” Trong lòng Lục Hạo đang lo lắng cho sự an toàn của mất người Giang Thành nên rất không vui khi bị anh ta va phải.
Giang Thành và Dương Lạc cùng bị cuốn sự chú ý tới Lục Hạo ở ngoài cửa, hai người lập tức nhìn sang.
Giang Thành thấy vậy lập tức hét lên: “Bắt lấy hắn, chính là hắn.”
Lúc đó Lục Hạo còn đang ngẩn người ra không hiểu gì, người đàn ông kia nhân cơ hội đó xoay người xông thẳng về phía cầu thang.
Mấy người Giang Thành lập tức đuổi theo người đàn ông kia, anh ta đã sắp chạy ra khỏi khu nhà, ông cụ ở cửa cũng chú ý tới âm thanh ở bên trong khu nhà.
Sợ khu nhà xảy ra chuyện gì đó nên ông lập tức đóng chiếc cửa mở ra đóng vào tự động lại.
Người đàn ông kia bị ngáng đường, đang định bay người qua cánh cửa đó thì đã bị Giang Thành tóm được, anh đá một phát khiến anh ta ngã sấp ra đất.
Giang Thành đương nhiên có thể nhìn ta người đàn ông này hoàn toàn không đủ khả năng để thoát khỏi tay anh.
“Mẹ kiếp anh chạy cái gì?” Dương Lạc thở hồng hộc chạy tới nơi, anh ta rút còng ra, còng ngược tay người đàn ông kia về phía sau.
Thấy anh ta còn đội mũ và khẩu trang, Giang Thành nhanh chóng xoay người anh ta lại, bỏ mũ và khẩu trang của anh ta ra. Giây phút đó Giang Thành vô cùng kinh ngạc.
“Sao lại là em? Sao em lại ở đây?” Giang Thành ngạc nhiên hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT