Đầu óc Giang Thành có chút hỗn loạn, anh chợt lo lắng nhìn Vương Hạo ở bên cạnh, rồi vội vàng hỏi: “Bình thường khi ra ngoài, vệ sĩ có đi theo bảo vệ anh không.”
“Có chứ.” Vương Hạo có chút tò mò: “Trong những tình huống thường ngày thì sẽ có vệ sĩ ở bên cạnh tôi, ngoại trừ lúc bên cạnh người đẹp, sao vậy? Có vấn đề gì không ổn à?”
Cái chết kỳ quái của Trần Dương Dương khiến cho Giang Thành cảm thấy rất bất an: “Tôi đề nghị anh lúc nào cũng nên mang theo vệ sĩ, thời điểm hiện giờ rất nguy hiểm, anh hãy tự bảo vệ mình.”
Nghe Giang Thành cảnh báo, Vương Hạo cảm thấy hơi đáng sợ, anh ta cũng bắt đầu tự hỏi liệu Vương Viên Viên có tự sát vì quá khứ của cô ta hay không.
Nhưng Giang Thành lại không nghĩ như vậy, Giang Thành cảm thấy hiện tại nghi phạm Vương Viên Viên chính là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất, nhưng mà người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở cửa hàng bánh ngọt cãi nhau với Vương Viên Viên lại càng đáng nghi hơn.
Nhưng bây giờ không có cách nào xác định được danh tính của người đàn ông lạ mặt đó, điều này khiến cho vụ án trong phút chốc lại rơi vào bế tắc.
Hơn nữa, bây giờ cũng không có tung tích của nghi phạm Vương Viên Viên.
Sau khi trở về sở cảnh sát, Giang Thành một mình ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ về toàn bộ vụ án, lúc này, điện thoại di động của anh có một tin nhắn đến.
“Trò chơi này có thú vị không? Có muốn tăng cấp không?”
Giang Thành đọc toàn bộ nội dung tin nhắn, lúc này trên mặt đã nổi gân xanh không còn chút máu.
“Chết tiệt.” Quả nhiên Giang Thành đã đoán đúng, chuyện này thật sự có chút gì đó liên quan đến Thằng hề.
Chẳng lẽ nào người đàn ông lôi lôi kéo kéo với nghi phạm Vương Viên Viên ở cửa hàng bánh ngọt chính là Thằng hề? Nhưng điều này không thể xảy ra, Vương Viên Viên làm sao có thể biết Thằng hề hay người của gã được?
Vì vậy, bây giờ Giang Thành có thể chắc chắn rằng Vương Viên Viên đã bị bắt cóc, nhưng tất cả những manh mối tìm được bây giờ đều hướng về Vương Viên Viên.
Giang Thành cau mày xem tin nhắn, ngập ngừng gõ vài chữ để thăm dò tình hình rồi gửi cho đối phương.
“Ngươi là ai?”
Một lúc lâu sau, bên kia mới trả lời lại: “Anh đoán xem, nhưng mà bây giờ không quan trọng nữa, có muốn tăng cấp cho trò chơi không?”
Giang Thành cứng họng, người này thật sự lấy mạng của người khác ra làm trò đùa, thật đáng ghét.
Nhưng bây giờ Giang Thành cũng không biết đối phương muốn làm gì, chẳng lẽ cố tình tạo ra một vụ án lớn như vậy chỉ để làm trò chơi cho bản thân?
Chuyện đến mức này, Giang Thành cảm thấy đối phương đúng thật là là một Thằng hề.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn cái quái gì, tại sao ta không chịu ngừng tay hả?” Giang Thành nhập những dòng tin nhắn trong trạng thái tức giận.
Giang Thành suýt nữa thì đập vỡ màn hình điện thoại.
“Vì anh không muốn tăng cấp, nên anh phải tự tìm câu trả lời cho mình.”
Đối phương gửi lại tin nhắn trả lời, sau đó bất luận Giang Thành có nhắn gì đi nữa thì đối phương cũng đều bỏ qua.
Giang Thành vội vàng chạy đến phòng kỹ thuật tìm Tiểu Vương với hy vọng anh ấy có thể tìm ra nguồn gốc của tin nhắn.
Tiểu Vương đã giải mã nó trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.
Theo kiểm tra của Tiểu Vương, cả tin nhắn này cũng như tin nhắn mà Giang Thành nhận được trước đó đều không được gửi trực tiếp qua một số điện thoại di động thông thường.
Nó như một trang web cá nhân có tường lửa rất mạnh.
“Cũng giống như khi chúng tôi cưỡng bức phá tường lửa lần trước, nếu làm không đúng hệ thống của chúng ta còn có thể bị tấn công bởi virus do bên kia thiết lập ra.”
Câu trả lời của Tiểu Vương khiến Giang Thành sửng sốt, Thằng hề rốt cuộc là ai mà lại có khả năng kỹ thuật công nghệ lợi hại như vậy.
Anh ta không chỉ có thể thiết lập một bức tường lửa lợi hại như vậy, mà còn có cả virus CVH2-6 nữa, anh ta rốt cuộc đã làm như thế nào?
Nói không chừng đang có một tổ chức hùng mạnh nào đó đứng sau gã chăng?
Nghĩ đến đây, Giang Thành không khỏi liên tưởng đến vụ án bắt cóc và buôn bán trẻ em mười năm trước, chẳng lẽ lần này là sự trả thù của tên tội phạm trong vụ án năm đó sao?
“Tiểu Vương, anh cứ tiếp tục theo dõi trang web này, gã ta rất có thể sẽ tiếp tục gửi tin nhắn và liên hệ với tôi thông qua trang web này."
“Trên thực tế, thời điểm dễ bị tấn công nhất đối với loại trang web chính là vào thời gian gửi tín hiệu.”
Giang Thành hoàn toàn không hiểu Tiểu Vương đang nói gì.
“Có nghĩa là lần sau, ngay khi gã ta nhắn tin hay gọi điện cho anh, đó sẽ là lúc trang web này dễ bị tấn công nhất."
Giang Thành lúc này mới hiểu: “Được, lần sau khi nhận được tin nhắn, nhất định tôi sẽ liên lạc với anh ngay lập tức.”
Giang Thành nói xong, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Giang Thành giục Tiểu Vương đang tăng ca về nhà nghỉ ngơi.
Còn Giang Thành thì lại tự mình lái xe chậm rãi tới bệnh viện để thăm Phỉ Nhiễm một chút.
Mấy ngày vừa qua thực sự quá bận rộn, Giang Thành không có thời gian quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Phỉ Nhiễm.
Vừa bước tới cửa phòng bệnh, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người trong phòng.
Giang Thành qua cửa kính nhìn thấy chính là Diệp Hồng và Phỉ Nhiễm, Giang Thành không muốn làm phiền hai người bọn họ, đành yên lặng chờ ở cửa phòng bệnh.
Không quá vài phút, từ trong phòng, tiếng kêu la cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của Phỉ Nhiễm đột nhiên vang lên, Giang Thành hốt hoảng và vội vã chạy vào.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Diệp Hồng đang ôm Phỉ Nhiễm vào lòng và dỗ dành, đột nhiên nhìn thấy Giang Thành đi tới, Diệp Hồng lại có vẻ hơi hoảng loạn.
“Anh đến đây từ khi nào?”
Giang Thành phớt lờ câu hỏi của Diệp Hồng, vội vàng chạy đến để hỏi về tình hình của Phỉ Nhiễm.
“Sao đột nhiên Phỉ Nhiễm lại trở nên như thế này?”
Khi Giang Thành hỏi, ánh mắt tội lỗi của Diệp Hồng không ngừng né tránh.
“Diệp Hồng, cô làm cái gì vậy hả?” Vẻ mặt tức giận của Giang Thành rất đáng sợ, khiến Diệp Hồng kinh hãi.
“Tôi, tôi chỉ muốn Phỉ Nhiễm nhớ lại những chuyện liên quan đến tên hề.” Diệp Hồng nói nhỏ.
“Cái gì?” Giang Thành lớn tiếng như một trận địa chấn: “Tôi đã nói là cô không được phép ép buộc Phỉ Nhiễm rồi mà, tại sao cô lại làm như vậy hả?”
Giang Thành nói gần như hét lên, từ trước đến nay Diệp Hồng chưa bao giờ thấy Giang Thành nóng tính như vậy, đột nhiên ngẩn người tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lúc này, nhìn thấy Phỉ Nhiễm rên rỉ đau đớn, trái tim Giang Thành như vỡ vụn: “Cô cút ra ngoài cho tôi, bây giờ tôi không muốn gặp cô, cô đi đi, đi!”
Giang Thành gào lên xua đuổi Diệp Hồng, tự dưng nước mắt Diệp Hồng lăn dài.
Quay người định đẩy cửa chạy ra ngoài, thì gặp bác sĩ và y tá chạy tới sau khi nghe thấy tiếng la.
“Bác sĩ mau đến xem Phỉ Nhiễm đang xảy ra chuyện gì.” Giang Thành mặc kệ cảm xúc của Diệp Hồng, vội kéo bác sĩ đến chỗ Phỉ Nhiễm.
“Với tình hình hiện tại của bệnh nhân tốt nhất là không nên để cô bé bị kích động nữa.” Bác sĩ nói sau khi kê cho Phỉ Nhiễm một số loại thuốc an thần và rời đi.
Lúc này, Phỉ Nhiễm cũng bình tĩnh trở lại, nhìn Giang Thành đang đau khổ cô bé không biết nên nói gì.
“Phỉ Nhiễm, con đã đỡ hơn chưa?” Giang Thành nhìn thấy Phỉ Nhiễm hình như không còn đau đớn nữa, vội vàng hỏi.
“Dạ đỡ hơn nhiều rồi ba, cô Diệp Hồng đâu rồi?”
“Đừng nhắc tới cô ấy.” Thấy sắc mặt Giang Thành có chút khó coi, Phỉ Nhiễm cũng không dám hỏi thêm.
“Vừa rồi con bị làm sao vậy?” Giang Thành nhẫn nại hỏi.
Phỉ Nhiễm không nói, chỉ cúi đầu im lặng, dường như không muốn nói ra những gì mà Diệp Hồng đã làm với cô bé.
“Phỉ Nhiễm, nếu con không nói, bố sẽ không thể bảo vệ con, con hiểu không?"
Thế nhưng Phỉ Nhiễm dường như đã phải trải qua một điều gì đó khủng khiếp, và cố bé cũng không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi. Nhưng nhìn thấy Giang Thành quan tâm đến cô bé nhiều như vậy.
Phỉ Nhiễm mới chịu nói: “Cô Diệp Hồng bảo con nhớ lại chuyện trước đây, nhưng con thực sự không thể nhớ được.”
“Cô Diệp Hồng nói với con là bây giờ bố đang gặp khó khăn rất lớn, con cần phải nhớ ra những việc trước đây thì mới có thể giúp được bố.”
Nhìn thấy Phỉ Nhiễm ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, Giang Thành rươm rớm nước mắt.
“Sau này cô Diệp Hồng bắt con nhớ lại quá khứ thì cũng không được nghe theo cô ấy, con biết không?” Giang Thành nhẹ nhàng xoa đầu Phỉ Nhiễm.
Nhẹ nhàng dỗ dành Phỉ Nhiễm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Vương từ bộ phận kỹ thuật, Giang Thành mơ màng mở đôi mắt còn đang buồn ngủ: đã tìm thấy tin nhắn mới trong điện thoại di động của nạn nhân Trần Dương Dương.
Nhìn Phỉ Nhiễm còn đang ngủ, Giang Thành không muốn đánh thức, chỉ hôn nhẹ lên má cô bé một cái, rồi vội vàng đi đến sở cảnh sát.
“Anh tìm được manh mối gì vậy?” Giang Thành đến phòng kỹ thuật, Dương Lạc cùng Diệp Hồng cũng đã ở đó, Giang Thành chỉ liếc mắt nhìn Diệp Hồng, ngoài ra không có biểu hiện gì khác.
Mặc dù Giang Thành hiểu rằng Diệp Hồng chỉ là muốn tìm thằng hề, nhưng Giang Thành không đành lòng để cô ấy dùng cách đó với Phỉ Nhiễm.
“Chúng tôi tìm thấy tin nhắn trong điện thoại di động của Trần Dương Dương.” Tiểu Vương nói và đưa điện thoại của Trần Dương Dương cho Giang Thành xem.
Hóa ra sáng nay sau khi Dương Lạc đến sở cảnh sát, Tiểu Vương đã nói với Dương Lạc những chuyện đã xảy ra với Giang Thành ngày hôm qua.
Dương Lạc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay, yêu cầu Tiểu Vương thu hồi tất cả các tin nhắn văn bản trong điện thoại di động của Trần Dương Dương.
Nếu có tin nhắn văn bản bị xóa, sẽ nhanh chóng khôi phục chúng. Cuối cùng, đã tìm thấy các tin nhắn giữa cô ta và nghi phạm Vương Viên Viên trong điện thoại di động của Trần Dương Dương.
Tâm trạng của Giang Thành có chút phức tạp, cầm điện thoại lên và mở các tin nhắn trò chuyện giữa nạn nhân Trần Dương Dương và nghi phạm Vương Viên Viên.
Nội dung bên trong đại khái là Vương Viên Viên đang trách Trần Dường Dương tại sao lúc trong quán bar lại bán cô ta cho tên chủ quán bar Vương Hạo.
Nội dung thư trả lời của Trần Dương Dương cho rằng hành vi của Vương Viên Viên là tự nguyện không liên quan gì đến Trần Dường Dương.
Cuối tin nhắn, Vương Viên Viên gửi đến ba chữ, tôi hận cô.
Lượng thông tin trong đoạn tin nhắn này rất có ích, tưởng chừng như đơn giản và bình thường nhưng Giang Thành lại có một sự nghi ngờ rất lớn.
Theo điều tra trong mấy ngày nay, Giang Thành phát hiện Vương Viên Viên quả thực là một kẻ hám tiền, sau khi gặp Vương Hạo ở quán bar này, hai người thường xuyên hẹn hò.
Vậy tại sao Vương Viên Viên lại trách Trần Dương Dương?
Điều này khiến Giang Thành có chút khó hiểu.
“Dương Lạc, anh nghĩ như thế nào tin nhắn này?” Giang Thành quay đầu nhìn về phía Dương Lạc hỏi.
“Bây giờ tôi có một ý kiến, chúng ta làm cách nào cũng không thể liên lạc với Vương Viên Viên, và không có dấu vết của cô ta. Có khả năng Vương Viên Viên đã bị bắt cóc.”
“Anh cứ nói tiếp đi.” Giang Thành nghe xong liền gật đầu.
“Hai tin nhắn này làm tôi nhớ đến video giám sát ở cửa hàng bánh ngọt, có khả năng là người đàn ông mang khẩu trang kéo Vương Viên Viên đi là đang trả đũa Trần Dương Dương và Vương Hạo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT