Nói tới đây trên mặt giảng viên kia mang theo chút hổ thẹn và hối hận.

“Nếu như năm đó chúng tôi có đủ năng lực, sao có thể để A Khuê trêu đùa như vậy chứ?”

“Cho nên theo những gì thầy nói mấy thầy sử dụng cách phối thuốc của A Khuê, hơn nữa còn cho sản xuất ra loại thuốc có chứa virus này hả.”

“Không sai.” Giảng viên gật đầu.

“Nếu năm đó virus đã xuất hiện rồi, sao không khống chế kịp thời tình trạng tồi tệ này đi.”

“Năm đó sau khi những người bệnh nhân bị tâm thần tự nguyện hi sinh thân mình sử dụng thuốc của A Khuê có sự cải thiện về mặt tinh thần rất rõ ràng.”

Giảng viên vừa nói vừa lấy ra một tờ báo cáo khác, ghi chép tên tờ báo cáo này là số liệu thống kế về thay đổ của những người bệnh tâm thần kia.

Những tin tức quan trọng phía trên, khiến Giang Thành dựng tóc gáy.

Số liệu viết trên tờ báo cáo như sau: Có thể giao tiếp bình thường, còn trở nên thông minh, vân vân…những thứ này không phải là điều Phỉ Nhiễm tự dùng để miêu tả tình trạng của mình sao?

“Vậy năm đó làm sao mà mọi người phát hiện ra điều sai sót?”

“Bởi sau một thời gian dài quan sát, chúng tôi phát hiện ra mấy người bệnh tâm thần này đêm đêm đều không buồn ngủ, còn rất hứng phấn.”

Sau đó giảng viên kể lại tất cả mọi chuyện năm đó.

Ba người giảng viên nghiên cứu lại lần nữa vì có nhân viên phát ra điều gì đó không đúng, bèn chia những người bệnh tâm thần thành hai nhóm.

Nhóm nhóm đã sử dụng thuốc được ha tháng, nhóm giảng viên quyết định cho bọn họ tạm thời dùng thuốc.

Nhóm còn lại cứ tiếp tục cho họ dùng thuốc để xem sẽ có kết quả thế nào.

Chuyện này nói thẳng ra là dùng con người làm vật thí nghiệm. Giang Thành âm thầm nghĩ.

Quả nhiên không ngoài dự đoạn, quá trình nghiên cứu diễn ra trong vòng nữa năm, hai nhóm bèn có sự khác biệt rõ rệt.

Nhóm người bệnh tâm thần dùng thuốc trong thời gian ngắn lại quay về trạng thái không bình thường, mà kì tích xảy ra trước đây như hoàn toàn biến mất không một dấu vết.

Mà nhóm thường xuyên dùng thuốc còn khiến người ta sợ hãi hơn, vậy mà lại xuất hiện biểu hiện của chết não và sốc não.

Điều này khiến cho đám người trong nhóm nghiên cứu đều lo lắng không thôi, nhưng A Khuê lại rất vui mừng.

“Năm đó chúng tôi phát hiện ra điều không đúng bèn muốn dừng lại, nhưng A Khuê lại không quan tâm tới việc đó tự mình tiếp tục nghiên cứu.”

Giảng viên vừa nói, trên mặt xuất hiện biểu cảm sợ hãi: “A Khuê cứ như bị ma nhập tiếp tục nghiên cứu loại thuốc này.”

“Vậy sau đó thì sao nữa?” Giang Thành muốn biết những người sử dụng thuốc thường xuyên kia rốt cuộc đã làm sao rồi?

“Sau đó những người sử dụng thuốc trong thời gian dài đều qua đời, nhưng người sử dụng thuốc trong thời gian ngắn tình trạng về thần kinh rất tệ, vẫn may là giữ được lại mạng.”

“Sau này nhà nước biết được chuyện này, nên yêu cầu ngừng nghiên cứu.”

“Vậy còn A Khuê thì sao.” Bây giờ Giang Thành cho rằng A Khuê có khả năng là thằng hề, nếu không loại thuốc này sao có thể xuất hiện một lần nữa được?

Mà thằng hề lại chính là người lừa con gái mình sử dụng loại thuốc đó.

“Anh ta chết rồi.” Giảng viên tiếc trả lời.

“Năm đó nhà nước biết được chuyện này bèn ra tay điều tra, phát hiện ra A Khuê vì không được trọng dụng mà tâm lý sinh ra méo mó.”

Giảng viên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “A Khuê lợi dụng việc nghiên cứu cấp quốc gia, thay đổi thành phần của thuốc ức chế thần kinh CVH2-6 thành một loại thuốc độc.”

Mà thông qua lời kể của người giảng viên kia, Giang Thành hiểu được, nụ cười lớn điên cuồng của A Khuê ngày bị bắt giải đi.

Sau đó tất cả khu vực nghiên cứu về loại virus đó đều bị đốt hết, mà A Khuê bèn xông vào trong đám lửa đó không quay lại nữa.

“A Khuê đã chết rồi, chuyện này cứ vậy nằm trong lòng tôi mười năm trời, đều do sự ích kỷ của chúng tôi mới thành ra như vậy.”

Giảng viên vừa nói vừa cảm thấy có chút đau lòng.

“Cho nên, thường xuyên sử dụng CVH2-6 có thể sẽ chết, rất khó chữa khỏi.”

Nghe được lời này của giảng viên, Giang Thành thực sự bị sốc, khác gì nói Phỉ Nhiễm đã hết thuốc chữa rồi đâu?

“Không, bây giờ không giống với chuyện mười năm trước.” Dương Lạc nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng.

“Nhất định vẫn còn cách cứu chữa, thầy ơi, thầy có thể giúp em, giúp Giang Thành và Phỉ Nhiễm không?”

Trong lòng Dương Lạc sớm đã coi Phỉ Nhiễm là con gái do mình sinh ra, mà anh ta cũng không đành lòng nhìn người anh em tốt của mình lại mất đi người thân lần nữa.

Đáy mắt Giang Thành ươn ướt, nắm chặt lấy tay vị giảng viên.

“Dương Lạc nói không sai, bây giờ y học phát triển như vậy, tôi tin vẫn còn cách cứu được Phỉ Nhiễm mà.”

Chỉ thấy giảng viên lạnh lùng nói: “Giờ tôi già rồi, đã hơn bảy mươi tuổi rồi, không còn đủ sức lực đi nghiên cứu nữa rồi.”

Nghe vậy, Giang Thành bèn phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt vị giảng viên: “Tôi xin thầy giúp tôi với, cứu con gái của tôi, cứu tôi với.”

Thấy vậy, sắc mặt của giảng viên hết sức phức tạp: “Cậu à, không phải tôi không muốn giúp cậu, mà tôi sợ bản thân lực bất tòng tâm mất rồi!”

“Thầy à, năm đó ông thầy từng nghiên cứu về CVH2-6, tôi không xin thầy điều gì cả, chỉ xin thầy cứu lấy mạng của con gái tôi, được không? Cầu xin thầy.”

Thấy Giang Thành đau lòng như vậy, trong lòng vị giảng viên kia không biết là mùi vị gì.

Không phải không muốn giúp Giang Thành, mà năng lực của bản thân có hạn.

Nhưng những lời gửi gắm của Giang Thành, giảng viên này đã quyết định sẽ ra tay thử xem.

“Cậu nghĩ kĩ chưa? Loại virus này có tác hại rất lớn với não, lỡ như khiến cậu bị đần ra rồi cậu vẫn chịu đựng được sao?”

Đây là tìn huống tốt nhất mà giảng viên này nghĩ ra rồi.

Vết thương do virus gây ra với tế bào não và hệ thần kinh này đều liên quan đến tính mạng cả.

“Chỉ cần con gái tôi được sống là được.” Giang Thành đau đớn nói.

Rời khỏi nhà của vị giảng viên, Giang Thành vội vàng gửi hết số liệu xét nghiệm của Phỉ Nhiễm cho vị giảng viên kia.

Rồi từ từ lái xe đi loanh quanh thành phố.

Nhìn dòng xe cứ tới rồi đi, lòng Giang Thành bỗng nhẹ hẳn đi.

Dương Lạc thấy Giang Thành như vậy, cảm thấy có chút không đành lòng.

“Giang Thành, cậu đừng lo quá, giảng viên của tôi là dân chuyên mà, chúng ta nên tin vào thầy ấy.”

“Ừm.” Giang Thành thờ ơ trả lời, trong lòng phiền muộn.

“Dương Lạc này, cậu nói xem, rốt cuộc A Khuê là ai được nhỉ?”

“Không giấu gì cậu, lúc thầy vừa nói tới A Khuê tôi đã nghĩ tới vấn đề này rồi.” Lúc này nét mặt của Dương Lạc có chút nghiêm túc.

“Lúc nãy trước khi rời đi tôi có hỏi thầy, có thể kiểm tra lại tài liệu liên quan đến A Khuê không.” Dương Lạc lái xe vào một đường ra khác, từ từ thả lỏng chân ga.

“Thầy nói thông tin liên quan đến A Khuê có muốn điều tra cũng không điều tra được nữa rồi, tất cả đều bị thiêu rụi trong đám cháy năm đó, thất lạc hết rồi.”

Nghe thấy câu trả lời này, Giang Thành có chút thất vọng.

Theo nhưng gì vị giảng viên kia kể lại, Giang Thành cảm thấy thằng hề và A Khuê là cùng một người.

Một lần nữa lấy ra tấm hình có chứa hoa văn của thằng hề, Giang Thành cảm thấy có chút hoang mang.

“Trước nay thằng hề đều dùng hình dáng này xuất hiện trong tầm mắt của tôi, cậu nói xem có khi nào thằng hề là A Khuê bị thương sau vị cháy không?”

“A Khuê chưa chết, anh ta lợi dụng việc nhà nước giữ bí mật về chuyện này, giả vờ chết trong đám cháy nhưng lại vẫn sống sót thì sao?”

Những lời này của Giang Thành khiến Dương Lạc hết hồn hết vía: “Tôi thấy cậu nhạy cảm quá với việc này rồi đấy, nên mới lồng hết tất cả những manh mối lại với nhau.”

“Tôi cho rằng bây giờ cậu nhào nặn lại tất cả manh mối lại với nhau thực sự không có lợi trong việc tìm kiếm thằng hề.”

Lời Dương Lạc nói rất có lý, cũng có thể do bản thân anh quá nóng vội thôi.

Mà lúc bày trong bệnh viện Phỉ Nhiễm đang buồn chán không có gì làm, nhìn ra cửa sổ, bảng vẽ trong tay trống trơn một màu trắng xoá.

Diệp Hồng cẩn thận nhìn vào trong phòng bệnh, thấy Giang Thành không ở đó mới dám đẩy cửa ra bước vào.

Phỉ Nhiễm thấy Diệp Hồng tới, vội vàng nở nụ cười: “Dì Diệp Hồng, sao mấy ngày rồi dì không tới chơi với con thế!”

Diệp Hồng nghe vậy bèn nở nụ cười theo: “Mấy ngày nay dì có chút việc bận, bố con đâu? Sao không ở bệnh viện chơi với con thế?”

Trong giọng nói của Diệp Hồng mang theo chút trách móc, cái tên Giang Thành này làm mình làm mẩy với cô ấy, không cho cô ấy gặp Phỉ Nhiễm, rồi bản thân anh lại chạy đi đâu mất rồi.

“Bố nói con bị bệnh rồi, muốn chữa bệnh cho con.” Rõ ràng Phỉ Nhiễn không vui.

“Dì ơi, rốt cuộc con bị bệnh gì vậy ạ?” Phỉ Nhiễm tròn xoe mắt hỏi.

Diệp Hồng thấy vậy nhẹ nhàng sờ đầu Phỉ Nhiễm: “Con phải ngoan nhé, dì không thể thường xuyên tới thăm con được.”

Nói xong, Diệp Hồng nhìn đồng hồ trên tay, giờ này chắc Giang Thành sắp xong việc quay về rồi, tốt nhất Diệp Hồng đừng để cho Giang Thành biết cô ấy trộm tới bệnh viện thế này.

“Dì ơi, có phải dì cãi nhau với bố không ạ?” Phỉ Nhiễm nhăn mày nói: “Gần đây bố vì bệnh của con nên tâm trạng không tốt, dì đừng trách bố con có được không?”

Nghe thấy vậy Diệp Hồng muốn khóc ghê, rõ ràng vẫn luôn là Giang Thành giận lẫy với cô, ầy, phiền ghê.

Nét mặt của Diệp Hồng không được thoải mái: “Phỉ Nhiễm, nếu con có chỗ nào không khoẻ thì gọi điện cho dì nhé.”

Diệp Hồng vừa nói vừa đưa cho Phỉ Nhiễm một chiếc điện thoại: “Trong này có số của dì, lúc nào cần tới dì thì cứ gọi nhé!”

“Còn nữa đừng để bố còn biết con có điện thoại nhe!”

Diệp Hồng nói xong, giống như vừa làm ra chuyện gì xấu xa rời khỏi bệnh viện.

“Dì này, khi nào bố không có ở bệnh viện con sẽ gọi cho dì, thế thì dì có thể tới bệnh viện chơi với con rồi.”

Thấy Phỉ Nhiễm cười vui vẻ, đáy mắt Diệp Hồng có chút ươn ướt.“Được.” Thực ra mấy ngày nay, Diệp Hồng đều len lén tới bệnh viện thăm Phỉ Nhiễm.

Bây giờ thái độ của Giang Thành đối với cô ấy rất chi lạnh lùng, thậm chí còn không muốn để cô ấy lại gần Phỉ Nhiễm.

Diệp Hồng cũng cảm thấy cực kì tủi thân.

Sắc trời dần tối, Giang Thành lái xe trở lại bệnh viện, Phỉ Nhiễm không còn giống trước đây lúc nào cũng tràn trề năng lượng nữa, lúc nào cũng ngơ ngác.

“Phỉ Nhiễm, hôm nay con làm được những việc thú vị gì rồi nè?” Giang Thành cầm bảng vẽ lên, vậy mà trên đó chính xác là trắng trơn.

Xem ra chịu ảnh hưởng của virus, tinh thần của Phỉ Nhiễm không được như trước đây nữa rồi.

“Con cũng không biết hôm nay đã làm gì, một mình ở đây đợi chán thật đấy.” Trong mắt Phỉ Nhiễm bắt đầu xuất hiện sự ngơ ngác.

“Bố, bố cãi nhau với dì Diệp Hồng ạ?”

Câu hỏi thế này Giang Thành không biết phải trả lời sao.

“Mấy ngày nay dì Diệp Hồng bận việc, không thể tới chơi với con, bố chơi với con có được không?” Giang Thành lấy một con thú nhồi bông từ sau lưng ra.

Đặt xuống trước mặt Phỉ Nhiễm.

Nhưng Phỉ Nhiễm lại vui không nổi.

Giang Thành biết, đây là tác dụng phụ của virus.

Theo những gì giảng viên của Dương Lạc nói, virus CVH2-6 là một loại thuốc kích thích hưng phấn cho con người, sau khi dừng không dùng nó nữa thì sẽ giống với một loại thuốc độc khiến người dùng bị nghiện vậy.

Mà bây giờ tình trạng của Phỉ Nhiễm chính là như vậy, lúc trước cực kì phấn khích, dừng không sử dụng kẹo nữa, cảm xúc sẽ không thể vui vẻ nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play