Trong mắt Tần Trăn, nếu chuyện của Lâm Tử Thanh bị làm rõ, vậy thì coi như gã xong rồi.
Nếu Tần Quảng Nghĩa biết mình vẫn luôn lừa gạt ông ta, tuyệt đối sẽ không để mình có kết quả tốt, dù không mất mạng, nhưng về sau xem như không còn cơ hội có được niềm tin và quyền thừa kế của gia tộc nhà họ Tần.
Bỏ qua không bàn tới chuyện này, người gã làm tổn thương là Lâm Tử Thanh, con ả đê tiện này vẫn có địa vị trong lòng ông nội, nếu biết gã huỷ hoại cô ta, ông nội sẽ bỏ qua cho mình sao?
Cho nên Tần Trăn tuyệt đối không để Trương Thiên nói ra những việc này.
Tần Trăn vẫn luôn trầm mặc, gã dùng ngón tay đưa ra ám hiệu với tên tay súng bắn tỉa đội viên hộ vệ nhà họ Tần đã được sắp xếp sẵn ở đằng xa, muốn bắn chết Trương Thiên.
Chỉ cần Trương Thiên chết, Tần Mỹ lại hỗ trợ hoà giải, quyền chủ đạo lại sẽ trở lại trong tay Tần Trăn.
Ít nhất Tần Trăn nghĩ như vậy.
Sau khi phát ra ám hiệu, trong một căn phòng cách cửa kính nhà ăn hơn sáu trăm mét, có một người đàn ông cầm kính viễn vọng hạ lệnh với tay súng bắn tỉa đang khiêng súng của đội hộ vệ nhà họ Tần: “Ám sát!”
Tay súng bắn tỉa nhận lệnh, chuẩn xác nhắm hình chữ thập trên ống ngắm đúng ngay đầu của Trương Thiên...
trong nháy mắt căng thẳng đó, Tần Trăn âm thầm cười trộm trong lòng, gã biết ngay sau đó Trương Thiên chắc chắn phải chết.
Trên bàn cơm, gã làm bộ không biết cái gì, làm bộ hôm qua cũng không làm chuyện gì, cười đáp lại Trương Thiên: “Trừ chuyện của công ty ra, tôi thật sự không biết còn có hiểu lầm gì khác với anh nữa!”
“Nếu có thể, Trương Thiên anh nói thẳng đi, Tần Trăn tôi xác nhận thử xem có phải tôi làm hay không?”
Lúc này biểu hiện của Tần Trăn cực kỳ bình tĩnh, sở dĩ dám để Trương Thiên nói như vậy, tự nhiên là vì gã biết Trương Thiên không có cơ hội há mồm.
Tần Quảng Nghĩa và Tần Lương vẫn tương đối tán thành thái độ của Tần Trăn, đưa ánh mắt mê hoặc về phía Trương Thiên, chờ đợi Trương Thiên mở miệng.
Trương Thiên cười lạnh nói: “Công tử Tần, đây là thủ đoạn anh an bày để giết tôi sao? Không khỏi có chút xem thường Trương Thiên tôi đó?”
Giờ phút này Trương Thiên đã thấy được viên đạn khắc trước đã bắn tới từ ngoài cửa sổ kia, nó đang từ từ phi hành, khi nói chuyện anh nhẹ nhàng nghiêng người một chút, trốn thoát được.
Vèo!
Choang!
Viên đạn bắn nát kính của nhà ăn, xẹt qua đỉnh đầu Tần Trăn, thẳng đến trung đình của Trương Thiên.
Đáng tiếc Trương Thiên tài tình mà né qua, chỉ bắn vào sàn nhà phía sau anh thôi.
Những mảnh kính vỡ không ngừng “lách tách” vang lên.
Lúc này, mấy người trong nhà ăn mới phản ứng kịp.
Tần Mỹ bị dọa sửng sốt ở nơi đó.
Trong lòng Tần Trăn có một vạn câu chửi thể, sao lại bắn không chết? Rõ ràng đã nói là tay súng bắn tỉa đứng đầu mà, hiện tại cả một bia ngắm đã xác định mà cũng bắn trật?
Gã buồn rầu cau mày nhìn chằm chằm về phía Trương Thiên!
Lúc này, năm cao thủ bảo tiêu của Tần Quảng Nghĩa từ phòng trong chạy về phía nhà ăn, thấy được tấm kính bị đánh nát, sôi nổi vây quanh bảo vệ Tần Quảng Nghĩa lại.
Tần Quảng Nghĩa đi đến phía trước cửa sổ, nhìn về xa phương xa, đưa tay chỉ vào vài lỗ đó, lớn tiếng nói: “Là ai?”
“Lý Thông, anh đi bắt người tới đây.”
Một cận vệ tên là Lý Thông bên cạnh nhận lệnh: “Vâng, lão Tần!”
Trương Thiên bình tĩnh tự nhiên mà nói: “Lão Tần, còn cần phái người đi tra người này sao? Người muốn giết tôi, không phải đang ngay trước mắt chúng ta sao?”
Ánh mắt anh lại dừng trên người Tần Trăn lần nữa.
“Tần Trăn?” Tần Quảng Nghĩa chớp mắt, nói: “Sao vậy được? Vừa rồi không phải đang nói chuyện đàng hoàng sao? Vì sao Tần Trăn còn muốn giết cậu?”
Vốn dĩ Tần Trăn đang chột dạ trong lòng, nhưng nghe Tần Quảng Nghĩa nói vậy, cảm xúc hỗn loạn trong lòng lập tức bình phục, xảo trá mà nói: “Đúng, Trương Thiên chẳng lẽ anh còn muốn ngậm máu phun người?”
“Không phải anh tìm người tới nhà họ Tần diễn một vở kịch, sau đó nói là tôi muốn giết anh, ép ông nội trừng phạt tôi?”
“Anh thật sự quá âm hiểm!”
Trương Thiên vẫn xiên một miếng thịt rồi ăn luôn, nhướng mày nói: “Trương Thiên tôi giết anh, cần thiết phải diễn trò nhàm chán như vậy?”
“Ha hả, từ trước đến nay người gian trá cũng không có viết chữ trên mặt, ai biết anh như thế nào?” Tần Trăn cười lạnh, nói.
Tần Quảng Nghĩa cũng cho rằng nếu Trương Thiên muốn giết Tần Trăn thì tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn này, nhưng đồng thời Tần Trăn cũng không phải không có lý, trước khi chưa điều tra rõ, ông ta không dám có kết luận.
“Ngừng!” Tần Quảng Nghĩa xoay người nói với Trương Thiên: “Trương Thiên, nơi này không an toàn, chúng ta vẫn nên chuyển lên trên lầu lại nói đi.”
Trương Thiên than nhẹ: “Lão Tần, tôi không có kiên nhẫn như vậy, huống chi ông cảm thấy mấy thứ này có thể tạo thành uy hiếp đối với tôi sao?”
“Cái này?” Tần Quảng Nghĩa ngậm miệng.
Nói thế nào thì Trương Thiên cũng là chiến thần có thể tiêu sái sống sót trên chiến trường có phi cơ đại pháo vũ khí hạng nặng, mấy thứ này quả thật không đe dọa được Trương Thiên, Tần Quảng Nghĩa cũng rất rõ.
“Nếu Tần Trăn không muốn nói ra sự thật, vậy tôi nói thay hắn, xem như tôi tôn trọng đưa cho ông một lời giải thích.”
Tần Quảng Nghĩa híp mắt, trầm trọng mà ngồi xuống.
Tần Trăn vừa rồi còn đắc ý, hiện giờ ý cười lập tức biến mất.
Tuy vụ ám sát vừa rồi tạm thời không bại lộ hành động của mình, nhưng cũng không thành công giết chết Trương Thiên, không ngăn được Trương Thiên nói ra sự thật.
“Mày...” Tần Trăn tức giận đứng lên, nhìn ra bên ngoài đại sảnh ngó tới ngó lui.
Trương Thiên nuốt một miếng thịt, uống một ngụm rượu vang đỏ, dùng khăn tay lau miệng, nói: “Lão Tần, hôm nay tôi tuyệt đối phải lấy mạng của Tần Trăn, ông nén bi thương đi!”
“Nguyên nhân không chỉ vì hắn cho người niêm phong điều tra công ty của tôi, còn là vì Tần Trăn còn muốn mưu sát vợ của tôi, lại còn tiêm độc B cho vợ tôi...”
“Thù này không báo, Trương Thiên tôi cũng không buông tha cho bản thân được.”
Nghe được tin Lâm Tử Thanh bị bỏ độc, Tần Quảng Nghĩa và Tần Lương giống như sét đánh giữa trời quang, giật bắt người.
“Cái gì? Tần Trăn mày...”
Tần Quảng Nghĩa xoay người tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Tần Trăn, tức giận trùng mắt nói: “Mày còn dám đi xuống tay với Lâm Tử Thanh? Còn làm nó trúng độc B?”
Ông ta bắt lấy cánh tay Tần Trăn, tàn nhẫn tóm lấy mà chất vấn: “Vì sao? Vì sao mày lại đi hại nó? Mày...”
Cảm xúc của lão Tần càng ngày càng kích động, trên trán còn lộ ra gân xanh.
Tần Lương cũng ảo não nói: “Tần Trăn, con thật làm bố quá thất vọng rồi.”
Tần Mỹ ở nguyên trên chỗ ngồi, ngơ ngác, cô ta cảm thấy với phản ứng của ông nội và bố, Tần Trăn khẳng định chết chắc rồi.
Ánh mắt Tần Trăn hoảng loạn, lắc đầu nói: “Không phải, bố, ông nội! Trương Thiên đang nói dối, là nó lừa gạt hai người.”
“Hai người đừng tin lời anh ta nói!”
“Lời anh ta nói không phải sự thật!”
Nhưng hiện tại gã có giải thích thế nào cũng vô ích, dù sao Tần Quảng Nghĩa cũng không tin.
Tần Trăn đưa tay chỉ vào Trương Thiên, nói: “Mày nói bậy gì đó? Mày có chứng cứ gì nói tao đi hại vợ mày?”
Trương Thiên chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, lạnh nhạt mà nói: “Hôm nay tao tới không phải nói chứng cứ với mày, tao tới lấy mạng mày.”
Nói xong, Trương Thiên đi ra khỏi chỗ ngồi, bước từng bước tới gần Tần Trăn.
Đối mặt với Trương Thiên khí thế uy nghiêm hùng mạnh như vậy, Tần Trăn có chút lùi bước: “Trương Thiên, mày muốn làm gì?”
“Tao nói, bữa cơm này là bữa ăn lên đường của mày, kế tiếp muốn làm gì, tất cả mọi người ở đây đều rõ!” Trương Thiên lạnh giọng nói.
Tần Quảng Nghĩa đột nhiên xoay người, ưu sầu nhìn về Trương Thiên.
Bịch, bịch, bịch!
Lúc này đại sảnh có một loạt tiếng bước chân hung hãn vang lên, là đội hộ vệ nhà họ Tần tiến vào, tất cả bọn họ cầm trang bị súng thật đạn thật trong tay, lấy Trương Thiên làm trung tâm mà vây quanh cả nhà ăn rộng lớn.
Tất cả họng súng đều nhắm ngay Trương Thiên.
Hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT