Trương Thiên vào cửa mà không gặp chướng ngại gì, thậm chí bảo vệ gác cổng còn cúi đầu hoan nghênh anh và tự mình dẫn đường.
Bên trong nhà họ Tần còn trang trí một ít tơ lụa đơn giản, dáng vẻ không giống vội về chịu tang như Trương Thiên đã nhắc nhở, ngược lại như là tổ chức việc vui.
Làm gì vậy?
Như vậy thật ngoài ý muốn của Trương Thiên!
Rất nhanh, bảo vệ gác cổng đã dẫn Trương Thiên vào trong nhà họ Tần to lớn, ở trong có người chạy ra.
Đi đầu là Tần Quảng Nghĩa, phía sau ông ta là đám người Tần Lương, tuy nhiên không thấy Tần Trăn và Tần Mỹ.
Tần Quảng Nghĩa nhìn thấy Trương Thiên, lông mày ông ta nhíu lại một chút vì bây giờ dáng vẻ thay đổi quá lớn, có chút không nhận ra, nhưng mà trước kia ấn tượng của ông ta cũng không quá sâu, cũng không lúng túng khó xử, ông ta nhiệt tình bước đến và nói: "Trương Thiên, cuối cùng cậu đã tới, tôi đại diện cho từ già đến trẻ nhà họ Tần hoan nghênh cậu!"
"Ồ? Nhiệt liệt hoan nghênh?" Lông mày Trương Thiên cau lại và lạnh lùng nói: "Ông cụ Tần à, sợ là đã làm cho ông hồ đồ rồi?"
"Tôi không phải đã nói qua với ông, tôi tới là chỉ muốn mạng của cháu đích tôn của ông-Tần Trăn?"
"Ông nhiệt liệt hoan nghênh như này là ý gì!"
Tần Quảng Nghĩa cho rằng Trương Thiên sốt ruột như vậy nhất định là chuyện ở vũ trường.
Ông ta thở dài một hơi rồi nói: "Trương Thiên, Tần Trăn đã gây ra chuyện xấu với công ty của cậu, tôi ở đây muốn gửi đến cậu lời xin lỗi!"
"Nhưng mà những chuyện khác, cậu và nó có phải có hiểu lầm gì không?"
Ha ha, hiểu lầm?
Ám sát là hiểu lầm, thuốc nghiện B là hiểu lầm sao? Vớ vẩn!
Trương Thiên vừa cười vừa lắc đầu, lạnh lẽo nói: "Xem ra Tần Trăn vẫn chưa nói với ông những chuyện xảy ra à?"
Thấy Trương Thiên nói như thế, người nhà họ Tần có chút lúng túng.
Nhưng mà Tần Quảng Nghĩa cũng tin lời Tần Trăn là có chút hiểu lầm, cũng chưa từng nghe anh ta giải thích gì thêm, trái lại còn mời: "Trương Thiên, hôm này Tần Quảng Nghĩa tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu bữa tiệc long trọng nhất."
"Mục đích là để cậu có thể ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện, nếu như gia đình hai bên có chuyện gì hiểu lầm thì cũng dễ giải quyết."
Trương Thiên trầm giọng hỏi lại: "Tần Trăn ở đó không?"
Nếu Tần Trăn không ở đó, người nhà họ Tần ở chỗ này mời khách gì đấy, đối với Trương Thiên hoàn toàn không có ý nghĩa.
Tần Quảng Nghĩa nói: "Nó ở đấy, hôm nay tôi muốn nó ở trước mặt cậu xóa bỏ hiểu lầm, làm sao có thể thiếu nó được?"
Hai mắt Trương Thiên chuyển động, gật đầu nói: "Vậy cũng được!"
"Ông đã chuẩn bị thịt ngon, rượu ngon, vậy thì ăn thôi, coi như cho Tần Trăn ăn một bữa cuối cùng, ăn xong tôi tiễn anh ta lên đường!"
Toàn bộ quá trình ý tứ của Trương Thiên đều nhắm về cái chết của Tần Trăn, làm trong lòng người nhà họ Tần rất không thoải mái.
Nhưng mà bọn họ và Tần Quảng Nghĩa đều không mở miệng nói lời nào, chỉ có thể mang dáng vẻ cung kính.
Tần Quảng Nghĩa đưa tay ra nói: "Vậy thì mời cậu vào trong."
Trong phòng nhà họ Tần trang trí dôi dào khí thế, hoàn toàn không thua kém nhà họ Châu, thậm chí còn tốt quá hóa dở.
Có một điểm rất độc đáo, chính là diện tích không gian phòng rất lớn, đại sảnh rất lớn, phòng khách rất lớn, phòng trà rất lớn, phòng ăn tự nhiên cũng lớn, rất rộng rãi.
Bức tường bên ngoài được làm hoàn toàn bằng thủy tinh nhân tạo để đảm bảo ánh sáng.
Bây giờ là lúc chạng vạng tối, ánh nắng mặt trời vừa đúng lúc chiếu qua kính thủy tinh khiến các món ăn trên bàn trở nên ngon miệng hơn!
Bàn ăn là một dãy bàn ăn dài kiểu tây, phủ vải lụa trắng, trên chỗ ngồi đã bày sẵn chén, đĩa, dao và nĩa.
Lúc này chỉ sắp xếp có năm chỗ ngồi.
Tần Quảng Nghĩa làm chủ nhà nhất định là ngồi ở trong cùng, ông ta mời Trương Thiên ngồi ở phía bên tay trái, đối diện bên phải chắc chắn là “tội nhân” ngày hôm nay - Tần Trăn.
Hai ghế còn lại dành cho Tần Mỹ và Tần Lương.
Sắp xếp chỗ cho Trương Thiên ngồi xong xuôi, Tần Quảng Nghĩa để Tần Lương “áp giải” hai anh em tới.
Trương Thiên không quan tâm lễ nghi, sau khi anh ngồi xuống thì cầm luôn dao nĩa!
Vài ngày không ăn gì, tuy thân thể tu tiên cũng không cần cơm, rau, dưa, ngũ cốc và lương thực phụ trợ, nhưng không có gì đến kỳ Kim Đan vẫn sẽ có cảm giác đói!
Những người như Trương Thiên cũng không bài xích gì, về sau cho dù thành tiên, khi gặp những món ăn ngon anh cũng sẽ không ghét bỏ.
Nhân lúc đám người Tần Trăn chưa tới.
Tần Quảng Nghĩa cùng Trương Thiên ăn một chút rồi nhàn nhạt nói: "Trương Thiên, cháu trai Tần Trăn có nhiều chỗ hoàn toàn làm không đúng, nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể rộng lượng một chút, sau khi xóa bỏ hiểu lầm rồi cậu hãy bỏ qua cho nó một đường sống."
"Hơn nữa nó so với cậu chỉ có thể coi là đàn em của đàn em, tuy hai người không kém nhau bao nhiêu tuổi, nhưng mà suy nghĩ của nó tuyệt đối không thể so sánh được với cậu, ở tuổi này làm một chút chuyện sai lầm cũng khó tránh khỏi, xem ông già này mà lượng thứ."
Rộng lượng?
Giết người lấy tim còn muốn Trương Thiên rộng lượng?
Loại chuyện như này, Trương Thiên không cách nào làm được.
Thông cảm cho Tần Quảng Nghĩa không hiểu rõ tình hình, Trương Thiên chỉ cười nói: "Ông cụ Tần à, tôi không hiểu lầm anh ta, chỉ có anh ta không nói cho ông biết sự thật mà thôi."
"Nếu tôi đoán không sai, anh ta vốn dĩ còn lừa dối ông, có lẽ là muốn dụ Trương Thiên ta đến thăm, mục đích của anh ta hẳn là còn muốn đối phó với tôi."
"Nếu không phải nể mặt mũi của ông cụ Tần, tôi cũng không ngồi ở đây ăn một bữa, mà là trực tiếp muốn lấy mạng chó của anh ta rồi."
"Vì là cháu trai ông, tôi mới để anh ta ăn một bữa cơm này mới để anh ta ra đi!"
Tần Quảng Nghĩa nghe xong những lời này, trong lòng mơ hồ cảm nhận được cái gì đó không ổn, thậm chí ông ta còn đồng ý với phán đoán của Trương Thiên.
Bởi vì Trương Thiên ở trên cả ông lớn và vô cùng được kính trọng, anh là một trong số những người có sức mạnh cao cường, hơn nữa anh còn có thể tỉnh táo xử lí không sợ hãi, năng lực nhạy bén nhìn thấu mọi chuyện, toàn bộ năng lực tận tâm với Viêm Hạ.
Tuy nhiên Tần Quảng Nghĩa vẫn là may mắn để ý, ông ta nhớ tới vừa rồi Tần Trăn xin lỗi vô cùng thành khẩn và biết sai rồi, ông ta vẫn cho rằng thái độ của Tần Trăn chắc có lẽ không phải là giả.
"Cái này? Chắc là đợi cháu của tôi tự mình đến trước mặt cậu xóa bỏ hiểu lầm đi!"
Trương Thiên nhún vai, tiếp tục dùng nĩa lấy một miếng thịt và bắt đầu ăn.
Rất nhanh, phòng ăn truyền đến tiếng bước chân.
Người đến chính là Tần Trăn, đi cùng với Tần Lương và Tần Mỹ.
Ánh mắt Trương Thiên trở nên ác liệt, đơn giản nhìn lướt qua, anh không để ý quá nhiều và tiếp tục ăn.
Trong mắt anh, Tần Trăn xuất hiện giống như một cái xác không đầu rồi, vấn đề chỉ là thời gian!
Tần Quảng Nghĩa bảo mấy người nhanh chóng ngồi xuống.
Tần Lương tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trương Thiên, Tần Trăn ngồi đối diện Trương Thiên, ngồi bên cạnh Tần Trăn là Tần Mỹ, trong lòng cô ta lúc này hơi khẩn trương, suy cho cùng cô ta biết rõ Tần Trăn định thay bữa tiệc tối ở trên bằng việc giết Trương Thiên.
Tần Trăn giả bộ mỉm cười với Trương Thiên và nói: "Anh Trương, anh quả thật đã đến rồi, rất hoan nghênh anh tự mình đến nhà họ Tần chúng tôi."
"Tôi, Tần Trăn trước tiên xin lỗi anh, hôm nay tôi lại cho người phong tra tập đoàn của anh, đây là hành động vô cùng mạo phạm, tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến anh!"
"Hi vọng anh Trương rộng lượng, có thể tha thứ cho tôi!"
Tần Quảng Nghĩa không thấy có vấn đề gì, ngược lại ông ta còn cảm thấy Tần Trăn ăn nói khép nép và thái độ chịu nhận lỗi như thế, xem như là làm hài lòng cậu ta rồi.
Trương Thiên không cho là thế, anh lạnh lẽo nói: "Tần Trăn, trong cuộc điện thoại đầu tiên, anh đâu có nói như vậy?"
"Nếu tôi đến nhà họ Tần, anh sẽ làm tôi mất mạng, những lời này là anh nói đúng không?"
Ánh mắt anh sắc bén, nhìn thẳng vào Tần Trăn.
Tần Trăn thấy đôi mắt đen như mực của Trương Thiên, ngay lập tức cảm thấy toàn thân như toát mồ hôi lạnh, tự nhiên run lên một chút.
Cái lạnh lẽo này không dành cho cậu ấm được nuông chiều từ bé như anh ta có thể chịu đựng được.
Trong lòng Tần Trăn có chút chột dạ, nhưng anh ta nghiến chặt răng để không thể hiện ra ngoài, chỉ lúng túng nói qua loa: "Không phải lúc đây là suy nghĩ của tôi mê muội nên nói nhảm đó sao, anh Trương đừng để ý quá!"
Lúc này, Tần Quảng Nghĩa mới gật đầu nói: "Lời nói nhảm, nó còn trẻ và non dại, Trương Thiên cậu không cần để ý quá, tôi là người làm chủ lời nói của nhà họ Tần, nhà họ Tần tuyệt đối sẽ không bất kính với Trương Thiên."
Trương Thiên hiểu rõ suy nghĩ của Tần Quảng Nghĩa, nhưng anh vẫn nhìn về phía Tần Trăn và nói: "Nói nhảm?"
"Ồ, tôi vẫn khuyên anh nên nhanh chóng ngồi xuống, yên tâm ăn xong bữa cuối ông nội chuẩn bị cho anh rồi lên đường thì tốt hơn."
Tần Trăn ngồi xuống, cầm dao và nĩa, nhìn chằm chằm Trương Thiên rồi nói: "Đây là tiệc tối ông nội tôi đặc biệt mời anh, anh cũng ăn nhiều một chút."
"Không nghĩ là chúng tôi đối xử với anh hiếu khách như thế, nhưng anh vẫn nói chuyện thối như vậy à?"
Câu chữ ngầm trong lời nói!
"Nghe nói ông nội anh còn chưa hiểu lắm những chuyện anh đã làm với tôi? Muốn giải thích một chút về hiểu lầm giữa hai chúng ta không?" Trương Thiên nhướng mày lạnh lẽo nói: "Là anh nói hay để tôi giúp anh? Tốt xấu gì nên để người nhà anh biết anh chết cũng chưa hết tội đâu!"
Tần Trăn nghe Trương Thiên muốn làm rõ chuyện đó, anh ta chắc chắn không muốn thấy kết quả như vậy.
Anh ta chống tay lên mặt mình, rồi dùng hai ngón tay gõ vào bên tai một cái!
Đây là ám hiệu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT