“Làm sao vậy? Em từ từ nói anh nghe.” Lông mày Trương Thiên lập tức nhíu lại.
Lâm Tử Thanh vẫn khẩn trương như cũ, cuống quýt giải thích: “Tập đoàn Ái Thiên chúng ta gặp chuyện lớn rồi, hôm nay đi làm, chúng ta nhận được thông báo, tập đoàn Ái Thiên bị tình nghi vi phạm quy định, cần niêm phong tất cả sản nghiệp để điều tra.”
“Nền tảng phát sóng trực tiếp của Ái Thiên cũng bị ngừng phát sóng.”
“Ngay cả ông Tưởng, ông Tô và anh Hoa, bọn họ cũng có liên quan đến sản nghiệp của tập đoàn Ái Thiên, cũng đang phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”
“Lần này chỉ sợ là có người đã làm gì đó với tập đoàn Ái Thiên ở sau lưng chúng ta..”
Trương Thiên nghe xong, hai mắt bốc lửa, sắc mặt tái xanh.
Ai đang đùa với lửa, trêu chọc Trương Thiên này?
Tổ chức Hừng Đông?
Không thể nào!
Mình còn chưa chân chính lộ diện trước mặt bọn họ, làm sao bọn họ có thể nhắm vào mình được?
Rất nhanh, nhà họ Tần hiện lên trong đầu anh.
Có thể khiến tổ chức Khánh Giang trắng trợn đối xử ‘đặc biệt’ với tập đoàn Ái Thiên như thế này, vậy khẳng định là người ở trên yêu cầu ra tay, về phần những người mà anh đắc tội trong thời gian gần đây, có lẽ chỉ có nhà họ Tần mới đủ thực lực làm chuyện này thôi.
“Nhà họ Tần, vì chuyện của một cô cháu gái mà dám đắc tội với Trương Thiên tôi?” Trương Thiên nói thầm.
Ngay lập tức, Trương Thiên trấn an cảm xúc của Lâm Tử Thanh: “Không sao, em trước hết cứ làm theo những gì người trên thông báo, phối hợp điều tra với bọn họ là được, những chuyện khác, để anh xử lý.”
“Tin anh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Tử Thanh lúc này lại sững sờ, giọng nói của anh mang đến cho cô một cảm giác an toàn vô cùng, giống như một cây đại thụ to lớn có thể che chở cuộc đời cô.
Trải qua không ít chuyện, bây giờ cô có đủ lòng tin vào Trương Thiên.
Cô nhẹ giọng đáp: “Được, em tin anh.”
Trương Thiên trầm giọng nói: “Có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh, anh bây giờ sẽ trở về ngay.”
Nói xong, hai người liền cúp máy.
Ngay sau đó điện thoại của Trương Thiên lại reo, là Châu Vũ gọi đến.
Nhận điện thoại, đầu dây bên truyền truyền đến giọng nói gấp gáp của Châu Vũ: “Anh Thiên, xảy ra chuyện rồi!”
Trương Thiên nghi hoặc hỏi: “Công ty bị nghi ngờ làm sai quy định, yêu cầu điều tra?”
Châu Vũ kinh ngạc nói: “Anh Thiên, anh nhận được tin rồi sao?”
Trương Thiên lắc đầu nói: “Tôi vừa nghe điện thoại của bà xã xong, công ty ở Khánh Giang bị niêm phong để điều tra rồi.”
“Sao cơ? Chị dâu ở bên kia cũng bị độc thủ (bị người khác dùng thủ đoạn hiểm độc hãm hại) sao? Thật quá kiêu ngạo rồi!” Châu Vũ tức giận nói: “Anh Thiên, mấy ngày này anh ở bên ngoài có đắc tội với ai không? Em cảm thấy nhất định là do người ở trên có quyền thế yêu cầu động thủ.”
Trương Thiên cười nhạo: “Cậu cảm thấy còn có thể là ai? Chắc chắc là gia tộc mà tôi bảo cậu phải lưu ý hôm qua thôi!”
Đôi mắt Châu Vũ khẽ động, não lóe lên một ý nghĩ, la lớn: “Nhà họ Tần!”
“Ừ!” Trương Theien lạnh giọng đáp.
Châu Vũ giận dữ mắng mỏ: “Á đù CMN chứ nhà họ Tần, dám giở trò chơi sau lưng chúng ta. Châu Vũ em tuyệt đối sẽ không tha cho chúng nó!”
“Anh Thiên anh đợi em, để em liên lạc với ông nội, không phải mỗi chúng nó có người ở trên đâu, chúng ta cũng có thể gọi người.”
“Nếu như thật sự là đám người nhà họ Tần đâm sau lưng chúng ta một dao, em tin chuyện niêm phong điều tra này sẽ sớm được giải quyết thôi.”
Trương Thiên gật đầu, lạnh giọng nói tiếp: “Đi đi, điều tra xem nguyên nhân do đâu, cho tôi một câu trả lời chắc chắn, tôi bây giờ chuẩn bị quay về.”
“Vâng, anh Thiên!” Châu Vũ nói.
Nhà họ Tần muốn cùng tôi đùa với lửa, đây chính là muốn dẫn lửa thiêu thân!
Trương Thiên ở sâu trong lòng cắn răng nhủ thầm một câu, sau đó cúp điện thoại.
Tiếp xong mấy cuộc điện thoại, Trương Thiên đang vui mừng vì luyện chế thành công hóa ma đan, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Đám người ông lão Thiên Ma bắt đầu đi đến lo lắng hỏi: “Tiểu Thiên, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Vân Thiên hỏi: “Sẽ không phải là tổ chức Hừng Đông phát hiện ra thân phận của anh rồi đấy chứ? Bọn chúng uy hiếp người nhà của anh sao?”
Nói đến đây, mọi người đều lộ ra vẻ tức giận muốn giết người.
Trương Thiên lắc đầu nói: “Công ty của tôi và vợ tôi ở bên kia xảy ra chút chuyện, không phải là tổ chức Hừng Đông mà là một thế lực tôi đã đắc tội lúc trước.”
“Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, mọi người cũng không cần phải lo lắng, chẳng qua chỉ là châu chấu đùa lửa mà thôi.”
“Lát nữa tôi sẽ trở về một chuyến và xử lý chuyện này.”
“Mọi người cứ ở lại phái Càn Võ. Vân Thiên, hy vọng anh trong thời gian ở phái Càn Võ này anh có thể giao lưu với tông chủ nhiều hơn, lần sau khi tôi đến có thể tấn thăng đạt cảnh giới cấp thần, như thế chúng ta sẽ có thể trở lại quét sạch tổ chức Hừng Đông.”
Vân Thiên gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Trương Thiên quay sang ông lão Thiên Ma nói: “Ông già Thiên Ma, tông chủ phái Càn Võ là một người chính phái có thể tin tưởng được, nếu ông ấy có nhu cầu gì về đan dược, ông cứ tận lực giúp phái Càn Võ bọn họ.”
Ông lão Thiên Ma gật đầu cười nhạo nói: “Lão phu tự có chừng mực, sẽ không quấy rầy người ta mà không có hậu tạ đâu.”
Trương Thiên giao phó xong, liền nói với mấy người bọn họ: “Ừm, vậy tôi đi trước.”
“Sự việc cấp bách, tôi sẽ không đến chào Vũ Viêm, đến lúc ông ấy tới, mọi người thay tôi nói lời tạm biệt với ông ấy.”
“Được!” Vân Thiên đáp lại.
Nói xong, Trương Thiên lập tức tung người rời khỏi tiểu điện phái Càn Võ, hướng về phía đô thị đi đến.
Khoảng một tiếng sau, Tiểu Lục lại gọi điện thoại đến.
Cậu ấy giải thích nói: “Lão đại, bộ ngành có liên quan muốn đưa chị dâu đi điều tra, không biết chuyện này em có nên can thiệp vào không?”
Bởi vì thân phận của Tiểu Lục dù sao cũng là thái dương chi quang, nhúng tay vào những chuyện này đồng nghĩa với việc ra tay với quan cấp Viêm Hạ, thật sự không phù hợp.
Trương Thiên nhẹ giọng đáp: “Cậu không cần phải nhúng tay vào, tôi sẽ phái người theo dõi.”
“Vâng.” Tiểu Lục cúp điện thoại.
Đưa Lâm Tử Thanh đi hỗ trợ điều tra chẳng lẽ muốn bắt người?
Trương Thiên không rõ nhà họ Tần rốt cuộc muốn làm gì, nếu như muốn mình thân bại danh liệt, trực tiếp niêm phong công ty là được, cần gì phải dẫn người đi?
Nhưng Lâm Tử Thanh bị dẫn đi, Trương Thiên không thể mặc kệ được.
Anh gọi điện thoại cho Trương Kim Cát ở Khánh Giang.
Trương Kim Cát vừa nghe điện thoại: “Tổng giáo đầu…”
Trương Thiên không để cho anh ta nói hết, trực tiếp ra lệnh chỉ đạo: “Vợ của tôi bị bộ ngành có liên quan dẫn đi rồi, cậu giúp tôi lưu ý một chút, nếu cô ấy bị ức hiếp, tôi lệnh cho cậu dù phải sử dụng doanh trại Thần Long cũng phải bảo vệ cô ấy chu toàn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT