Mặt của Khương Đại Vũ đã gầy tóp lại, đôi mắt khô khốc có chút ẩm ướt, anh ta nở một nụ cười yếu ớt.
Hai người đã hơn hai năm không gặp, không ngờ lần nữa gặp nhau lại trong bộ dáng này.
Trái tim của bọn họ hẳn đã tê liệt, đã từng được xem như là người còn sống sót trong biển máu, dù sao bọn họ đều là thái dương chi quang đỉnh cao trong thế giới hắc ám, thật không ngờ, vào lúc này, Khương Đại Vũ vẫn rưng rưng nước mắt.
Khương Đại Vũ khàn khàn nói: “Chủ nhân, thật không ngờ vẫn còn có thể gặp lại anh!”
Lông mày Trương Thiên nhíu chặt lại, trầm giọng hỏi: “Tất cả chuyện này là do Dương Tiêu gây ra?”
Khương Đại Vũ chớp mắt một cái, thừa nhận tất cả!
Thời điểm nhắc đến người tên Dương Tiêu này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, tràn ngập hận thù.
“Rút máu?” Trương Thiên trừng mắt tiếp tục truy hỏi.
Khương Đại Vũ bỗng chuyển động cuống họng: “Ừm.”
Trước kia nghĩ rằng muốn chế tạo thuốc luyện hóa nhất định phải dùng máu của bọn họ, còn tưởng Đại Vũ và những người khác tự nguyện cống hiến góp sức, nhưng không ngờ bọn họ lại bị bắt ép?
Trương Thiên thở ra một hơi nộ khí (tức giận), lạnh giọng hỏi: “Theo như tôi biết, cậu không phải là người duy nhất gặp nạn? Xích Tử cũng bị như vậy sao?”
“Chủ nhân, người dưới trướng của anh,e rằng toàn bộ đều gặp nạn!” Khương Đại Vũ suy yếu nói.
Trương Thiên cau mày, tức giận quát lớn một tiếng: “Dương Tiêu!”
“Nhưng dựa vào thực lực của các người, tập thể phản kháng không nên chịu áp bức này, vậy thế nào mà tất cả đều bị bắt nhốt lại?”
Khương Đại Vũ hơi nheo mắt, lấy hơi mở miệng giải thích: “Em không biết những người khác đang ở đâu, em đoán, em cảm giác kết cục của bọn họ cũng giống như em!”
“Hắc Ảnh ban đầu phái em đến Viêm Hạ làm nhiệm vụ, thế nhưng sau đó em phát hiện nhiệm vụ thực chất là giả, mục đích của bọn chúng là muốn dụ em đơn thương độc mã xuất thủ, bởi vì kẻ thù đang chờ em trong nhiệm vụ chính là Hắc Ảnh! Là Dương Tiêu!”
“Cuối cùng anh ta phế tu vi của em, chặt đứt gân cốt của em, sau đó bắt nhốt em lại!”
“Sau đó bỗng đến một ngày, bọn họ bắt đầu ngày ngày rút máu tươi của em, ngày nào cũng như vậy, lặp đi lặp lại, nếu không đủ máu sẽ truyền dinh dưỡng cho em, hôm sau lại lấy máu, mãi đến trước đó không lâu đoán chứng em không còn giá trị lợi dụng, bọn chúng mới dăm bữa nửa tháng đến một lần!”
Tình cảnh của Minh Vương giống như những con gấu to lớn bị nuôi nhốt để lấy mật!
“Dương Tiêu!”
Trương Thiên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc, hàm răng nghiến chặt nhưng không lên tiếng, nấm đấm trực tiếp đấm mạnh xuống nền đất, thái dương nổi đầy gân xanh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Trương Thiên cùng với một làn sóng chấn động mạnh mẽ.
Một lát sau, Trương Thiên bảo Thiên Ma đưa cho một viên đan dược trị thương cao cấp.
Anh bỏ vào miệng Khương Đại Vũ nói: “Trước tiên nuốt xuống viên đan dược này, hồi phục thân thể đã, trở về chúng ta sẽ tính toán với Dương Tiêu!”
Khương Đại Vũ cong môi, ngậm chặt miệng lắc đầu, biểu thị ý cự tuyệt!
Cuối cùng, Khương Đại Vũ vô lực nói: “Chủ nhân, không cần phải lãng phí đan dược trên người em làm gì, em không sống nữa, anh tiễn em lên đường đi!”
Trương Thiên lập tức nhướn mày, tức giận nói: “Không được, cậu phải sống cho tôi!”
Khóe miệng Khương Đại Vũ miễn cưỡng cong lên một đường, thở dài nói: “Chủ nhân, em tay chân đều đã gãy cả, là một phế vật, không muốn sống tạm bợ nữa. Hiện tại đối với em mà nói, không có gì đau khổ hơn việc còn sống, thỉnh cầu chủ nhân ban chết!”
Kết cục bi thảm nhất của cường giả không phải là chết, mà là khí lực để tự sát cũng không có!
Hơn nữa, giống như Khương Đại Vũ, bị Dương Tiêu hành hạ không còn hình người, sớm đã muốn chết từ lâu rồi!
Cái chết mới là sự giải thoát cho anh ta!
Nhưng Trương Thiên lại không chịu và cũng không muốn để cho anh ta chết, mạnh mẽ nhét viên đan dược vào trong miệng của Khương Đại Vũ.
Nhưng Khương Đại Vũ cuối cùng lại nhổ ra, dùng chút khí lực còn sót lại nói: “Chủ nhân, đây chính là số mệnh!”
“Khương Đại Vũ em đời này đã giết vô số người, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, có thể chết trong tay anh, cũng coi như là niềm an ủi cuối cùng!”
“Tiễn em đoạn đường cuối này đi!”
Trương Thiên hai tay nắm chặt thành quyền, anh thở ra một ngụm nộ khí, nắm đấm cũng dần buông lỏng.
Anh xòe bàn tay ra, chụp lên đầu Khương Đại Vũ!
Khương Đại Vũ nở một nụ cười nhẹ nhõm, trầm giọng lẩm bẩm: “Chủ nhân, giúp em báo thù!”
Anh ta nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết!
Trương Thiên không nói một lời, toàn thân ngập tràn lệ khí dáng sợ, hai mắt khẽ híp lại, đồng thời một luồng linh lực xuất ra từ trong lòng bàn tay.
Rắc!
Khương Đại Vũ suy yếu lập tức tắt thở, bỏ mạng nơi đây!
Trương Thiên không phải động vật máu lạnh, càng không phải là cỗ máy giết người, nhưng anh hiểu suy nghĩ của Minh Vương, như lời anh ta nói, anh ta muốn được giải thoát.
Nếu đã như vậy, Trương Thiên sát phạt quyết đoán đương nhiên sẽ tiễn đưa người anh em một đoạn đường cuối cùng này.
Sau khi cơ thể Khương Đại Vũ cứng đờ, Trương Thiên mới trầm giọng nói: “Tôi sẽ giúp cậu báo thù, yên nghỉ đi!”
Đám người Vân Thiên nhìn thấy tất cả mọi chuyện, trong lòng có chút thổn thức!
Bọn họ muốn nói vài lời an ủi với Trương Thiên…
Trương Thiên đứng lên, cũng không lộ ra biểu cảm bi thương, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Trương Thiên hiểu Khương Đại Vũ đau khổ không muốn sống, dù sao anh ta cũng không còn vướng bận gì nữa, đi liền đi thôi, mối thù của anh ta, Trương Thiên sẽ giúp anh ta đòi lại từ chỗ Trương Thiên.
Đám người Thiên Ma nhao nhao gật đầu.
Trương Thiên lấy lại tinh thần nói: “Rời khỏi nơi này thôi, không biết người của tổ chức Hừng Đông liệu có quay lại đuổi giết không.”
Bây giờ còn chưa rõ Hừng Đông có bao nhiêu cường giả, cộng với việc thực lực củ mình còn chưa đủ, không thể xem thường thực lực của Hừng Đông được, nếu thật sự có hai, ba cường giả cấp thần đánh đến, đám người Thiên Ma đoán chừng ngay cả thoát thân cũng khó mà chạy được.
Tất cả mọi người ra khỏi biệt thự, Trương Thiên là người đi ra cuối cùng, anh ở bên trong đánh ra mấy quyền Độ Long Quyền rồi mới xoay người bước đi.
Ầm ầm!
Phòng ốc sụp đổ, tro bụi bay mịt mù, phân bộ Hừng Đông ở Huyền Tây, trong nháy mắt bị Trương Thiên san thành bình địa!
Lúc này, bọn họ mới rời đi.
Trương Thiên và đám người Vân Thiên quay trở về Vân Môn.
Sau khi mấy người bọn họ cân nhắc, cuối cùng quyết định sẽ từ bỏ Vân Môn, Thiên Ma và những người khác sẽ rời khỏi đây.
Phân bộ của tổ chức Hừng Đông ở Huyền Tây bị phá hủy, chắc chắn sẽ truy xét đến cùng.
Một khi phát hiện là do Vân Môn làm, nhất định sẽ lại kéo đến đòi nợ.
Thêm nữa, tâm sen ngàn năm trên tay Trương Thiên chẳng khác nào củ khoai sọ bỏng rẫy, không biết là ai trong tổ chức Hừng Đông muốn thứ này, nhưng tất nhiên được thế lực của tên chấp sự áo đen bảo vệ, chắc chắn cũng không đơn giản.
Mặt khác, thân phận thầy luyện đan của Thiên Ma lão đầu đã bị bại lộ, lại càng nguy hiểm.
Nhưng nếu bây giờ Vân Môn rời khỏi đây, sau đó Trương Thiên gạt cái thân phận Thiên Vân này sang một bên, hai đầu manh mối đều không còn nữa, tổ chức Hừng Đông nếu muốn điều tra từ mình cũng rất khó khăn.
Bây giờ còn chưa phải là lúc báo thù, đợi sau khi bản thân bước vào cảnh giới Kim đan, có thể sẽ quay lại tìm Dương Tiêu tính món nợ này.
Suy nghĩ một chút, Trương Thiên chỉ cho ông lão Thiên Ma một con đường: “Thu dọn một chút, tôi dẫn các người đến phái Càn Võ!”
“Một trong tám môn phái lớn ở Cửu Châu, phái Càn Võ sao?” Vân Thiên nhíu mày hỏi lại: “Chúng ta đến nơi đó lánh nạn, người ta có chịu thu nhận chúng ta không?”
Phái Càn Tông cũng được coi là một trong những thế lực ẩn thế hàng đầu ở Cửu Châu, thực lực môn phái rất mạnh, địa vị của Vân Môn so với môn phái bọn họ không thể sánh được.
Nhiều người như này vì muốn chạy trốn kẻ thủ mà xin vào, chắc chắn sẽ không được môn phái lớn này thu nhận.
Đặc biệt là các môn phái ẩn thế như phái Càn Võ, chỉ tôn sùng tu luyện, rất ít khi gây phiền toái, lại càng không hy vọng tự tìm phiền phức.
Trương Thiên trầm giọng nói: “Không sao, tôi và người phái Càn Võ có chút giao tình, bọn họ sẽ thu nhận mọi người!”
“Cho dù không có tôi đứng ra, thì với thân phận thầy luyện đan của ông già Thiên ma này, đi phái nào mà chẳng được?”
Người luyện đan trong giới tu luyện lúc nào mà chẳng là miếng bánh thơm ngon!
Thiên Ma cũng hỏi: “Tiểu Thiên, tại sao lại muốn đến phái Càn Võ? Hay là tôi và Vân Thiên quay về Cửu Châu tìm một chỗ ẩn thế rồi dựng lên là được!”
Trương Thiên lắc đầu, nhíu màu nói: “Thù ngày hôm nay, Trương Thiên tôi nhất định phải báo, tổ chức Hừng Đông là một mối họa ngầm, tương lai không xa Trương Thiên này sẽ giúp Viêm Hạ quét sạch những căn bệnh ung thư này.”
“Bây giờ thưc lực của Vân Thiên vẫn chưa đủ, tôi muốn để cho anh ta đến phái Càn Võ tu luyện thêm, thực lực của anh ta nhất định sẽ có chuyển biến tốt!”
“Thêm nữa cũng cần ông già Thiên Ma ông đến giúp đỡ phái Càn Võ. Có đan dược của ông hỗ trợ, tôi tin phái Càn Võ sẽ có thêm cường giả trong thời gian tới, đến lúc đó, thời điểm tôi báo thù sẽ có nhiều trợ giúp hơn!”
Ông lão Thiên Ma hiểu ý, gật đầu một cái nói: “Thì ra là như thế, cậu còn có tham vọng này..”
Thế nhưng vừa quay đầu nghĩ lại, ông nhíu mày nói tiếp: “Không ngờ cậu còn tính kế ngoan độc như thế, cậu muốn lão phu qua làm thuê cho phái Càn Võ à?”
Trương Thiên mỉm cười nói: “Đến phái Càn Võ, Vân Thiên có thể nâng cao thực lực, ông cũng một lần nữa thể hiện được giá trị của bản thân, tốt mà?”
“Sao có thể nói là tính kế được chứ?”
“…” Ông lão Thiên Ma im lặng: “Nhưng cậu phải đem chỗ dược liệu quý giá của tôi, đóng gói rồi cử người đưa đến mới được.”
“Dừng, cần gì phải cử người đóng gói đưa qua? Tôi giúp ông làm là được!” Trương Thiên nói xong, trực tiếp đem toàn bộ chỗ dược liệu quý giá bỏ vào bên trong nạp giới.
Dù lớn hay nhỏ, không được lừa già dối trẻ!
Những thứ ông lão Thiên Ma quý hơn mạng, trong nháy mắt đã biến mất rồi?
Trương Thiên xấu xa nói: “Đều ở trong tay tôi rồi.”
“Cái này là cái gì? Không gian thế giới nhỏ trong truyền thuyết ư?” Đám người Thiên Ma nhao nhao truy hỏi.
Trương Thiên dường như cũng không muốn giải thích nhiều, cầm một số thứu quan trọng: “Xuất phát!”
Một bên khác, tổ chức Hừng Đông!
Dương Ấn đã nhận được tin phân bộ ở Huyền Tây bị tiêu diệt, gọi điện thoại cho Dương Tiêu hồi báo tình hình: “Phân bộ Huyền Tây bị tiêu diệt, tâm sen ngàn năm bị một thầy luyện sư tên Thiên Ma lấy đi rồi.”
“Rất có thể là Vân Thiên của Vân Môn là người chỉ đạo chuyện này, nhưng chắc chắn có cường giả mạnh hơn tham gia vào, đáng tiếc là vẫn chưa điều tra ra được manh mối gì.”
“Tâm sen ngàn năm hiện không rõ tung tích!”
Vài giây sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một tiếng rống: “Phế vật!”
“Điều cho cho tôi! Huy động tất cả lực lực đi thăm dò!”
“Hơn nữa, tôi muốn nhìn thấy thủ cấp của cái tên Vân Thiên kia!”
“Vâng, quân chủ!” Dương Ấn đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT