Quan Triệt đi ở phía trước chịu chết đối diện với đòn công kích tầng thứ ba của Thiên tinh kiếm pháp này rõ ràng là hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Một luồng kiếm khí xẹt qua, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể anh ta đã vỡ nát, nói chi đến kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, trực tiếp lấy mạng của anh ta!

Phản ứng đầu tiên của chấp sự áo đen là rút kiếm ra, nhưng đáng tiếc, không được như mong muốn của anh ta.

Ba đường kiếm giáng xuống, chấp sự áo bào đen cũng vô lực chống đỡ.

Chỉ là anh ta không thể tin được, Trương Thiên tại sao lại mạnh đến vậy!

Bản thân mình đã bước vào cảnh giới bán bộ cấp thần, vậy mà cũng không thể phá giải được một chiêu kiếm ý này của Trương Thiên.

Dưới kiếm ý của Tam Sinh, tất cả các chiêu thức mà chấp sự áo bào đen có thể dùng đều tung ra hết, nhưng đáng tiếc, chúng đều bị loại bỏ từ từ trong vùng sáng xanh!

Ba luồng kiếm khí chém qua, toàn bộ nội tạng của chấp sự áo bào đen đều tan nát hết, miệng ho ra một ngụm máu, khí tức sinh mạng dần dần tiêu tan…

Vốn dĩ chấp sự áo đen còn muốn chống đao ổn định thân thể, nhưng đáng tiếc, cơ thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của anh ta nữa rồi.

Rầm!

Ý thức mơ hồ, ngã ‘rầm’ xuống đất.

Ba vị cường giả hóa thần và một vị chấp sự bán bộ cấp thần ở phân bộ Huyền Tây, tất cả đều đã chết hết.

Toàn bộ đều gục ngã dưới kiếm của Trương Thiên!

Thời khắc này, Trương Thiên cũng cảm thấy cơ thể đang vô cùng suy yếu, thiên tinh kiếm quyết quả thật rất lợi hại, nhưng cũng tiêu hao thể lực kinh khủng.

Ngay cả vô cực chi môn của Trương Thiên cũng không chống đỡ nổi, dù sao cảnh giới hiện tại là hậu kỳ kì Trúc cơ, linh lực có giới hạn.

Anh quay đầu nhìn sang đại đường bên kia.

Vừa rồi Trương Thiên chỉ lo giết ba tên này, hoàn toàn không có chiếu cố được Thiên Ma cùng những người khác.

Thế nhưng vừa xoay người, anh phát hiện ông lão Thiên Ma và đám người Vân Thiên đang đứng ở cửa ra vào, ai nấy vẻ mặt đều cực kỳ kinh ngạc.

Bọn họ đã giải quyết xong đám tàn đảng còn sót lại của Hừng Đông, Trương Thiên một mình đã quật ngã mấy tên cường giả chí tôn, thực lực của đám người còn lại căn bản không phải là đối thủ của đám người Vân Thiên!

“Tiểu Thiên đã mạnh như vậy rồi sao?” Tam trưởng lão cảm thán nói.

Nhị trưởng lão: “Một chiêu vừa nãy gọi là cái gì nhỉ? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy qua nhỉ?”

Vân Thiên nhíu mày cảm khái: “Sát chiêu thật mạnh, nhưng mà hoàn toàn nhìn không thấy cương lực!”

Ông lão Thiên Ma cười một tiếng, nói: “Nó đúng là rất mạnh, thủ đoạn cũng khó bề tưởng tượng được!”

Mọi người cảm thán không ngớt, ai bảo không phải chứ?

Trương Thiên nhún vai nói: “Vân Thiên, anh dẫn người tìm kiếm xung quanh xem còn sót tàn đảng của Hừng Đông không, tốt nhất là đuổi cùng giết tận…”

Thân phận Thiên Vân này nếu không bị bại lộ thì vẫn tốt hơn, tránh việc gặp phiền toái!

Vân Thiên gật đầu nói: “Ừ, tôi dẫn người đi xem xét tình hình một chút!”

Ngày sau đó, dẫn theo mấy vị trưởng lão cùng với bốn, năm đệ tử Vân Môn cảnh giới nhập thần đi dò xét.

Còn Trương Thiên đương nhiên là nhanh chóng đến ben cạnh tên chấp sự áo bào đen, tìm thứ mình cần.

Vừa rồi tên này còn muốn bỏ chạy, chứng tỏ tâm sen ngàn năm chắc chắn nằm trong tay anh ta…

Cuối cùng ở bên trong quần áo tìm được một cái hộp gấm màu đỏ thẫm, Trương Thiên mở ra, một hạt sen xanh sắp hóa ngọc thạch xuất hiện ngay trước mắt.

Hương thơm ngào ngạt bay ra.

“Quả nhiên là bảo vật!” Trương Thiên vung tay ném vào bên trong nạp giới của mình.

Bây giờ cho dù là lò luyện đan, vạn năm băng tâm quả, ngàn huyết mộc tâm bản cao cấp và tâm sen ngàn năm đều đã có đủ, có thể luyện hóa ma đan được rồi!

Nhưng trên mặt Trương Thiên vẫn không xuất hiện ý cười được.

Nếu như Tiểu Lục tu luyện thành công, thì mình có thể giúp đỡ nhiều thứ, nhưng bây giờ phát hiện tổ chức Hừng Đông phát triển nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của mình, cái tai họa ngầm này quá lớn.

“Đi bước nào hay bước nấy!” Trương Thiên nhủ thầm một câu.

Làm xong những chuyện này, Trương Thiên còn tìm thấy trong quần áo của tên chấp sự một ít thuốc luyện hóa, tổng cộng có hơn hai mươi viên.

Những thứ này là nguồn gốc của rất nhiều cường giả truyền thừa thái dương chi quang do tổ chức Hừng Đông bồi dưỡng!

Trương Thiên nhìn mấy viên thuốc này giống như nhìn thấy máu của Minh Vương, im lặng nhủ thầm: “Anh tự nguyện hiến dâng nhiều máu của mình cho Dương Tiêu như vậy sao?”

“Một người đã có hai mươi mấy viên, nếu Huyền Tây có hàng trăm người thì sao?”

“Máu trên người sao đủ dùng được chứ?”

Thiên Ma lúc này đi đến.

Trương Thiên đưa thuốc luyện hóa cho Thiên Ma, sau đó giải thích một phen rằng thứ này có công năng trợ giúp truyền thừa thái dương chi quang, bảo ông ấy trở về nghiên cứu một chút.

Nhân tiện nghiên cứu xem thuốc luyện hóa này chế tạo như thế nào.

Thiên Ma cảm thấy kinh ngạc, dùng máu luyện để nhận được truyền thừa, hành động quá điên rồ.

Nhưng ông ấy vẫn nhận lấy, trước hết là vì tò mò, có thể để đệ tử dùng thử một lần, thứ hai là nghiên cứu một chút!

Trương Thiên lấy được đồ, vừa khéo mấy người nhóm Vân Thiên cũng trở về.

Vân Thiên lắc đầu: “Không phát hiện ra cái gì cả, biệt thự này trống không, không còn ai hết.”

Trương Thiên gật đầu một cái, nhưng anh không tin một giáo đường lại trống rỗng không có một ai.

Anh nhìn sang phía Vân Thiên và Trương Ma, đạp đất vài cái, sau đó nhìn xuống.

Hai người rất nhanh đã hiểu ý của Trương Thiên.

“Trên mặt đất không có, vậy dưới mặt đất có thể có cái gì?” Vân Thiên nói.

Trương Thiên nhếch miệng, cười nói: “Nhìn một chút chẳng phải sẽ biết liền sao?”

Vân Thiên gật đầu một cái, sau đó nhảy vọt lên cao.

Mọi người hiểu ý, tất cả rất nhanh đều tránh sang một bên.

Rầm!

Chỉ thấy một cước tràn ngập cương lực của Vân Thiên hung hăng dậm mạnh xuống sàn nhà, phát ra tiếng động ‘ầm ầm’.

Một cước còn chưa đủ uy lực xuyên thủng lớp đất dày, mới chỉ lõm xuống thành một cái hố nhỏ mà thôi.

Rầm rầm!

Lại đạp thêm vài cước nữa, thẳng đến cước thứ mười, mặt đất bắt đầu rạn nứt..

Dấu vết mạng nhện bắt đầu lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng toàn bộ sàn  nhà sụp đổ, ánh sáng bên trên chiếu xuyên xuống phía dưới, tình hình dưới mặt đất bắt đầu hiện rõ ra trước mắt.

Quả nhiên đúng như suy đoán của Trương Thiên, dưới mặt đất quả nhiên có người.

Vừa rồi bên trên xảy ra động tĩnh lớn như vậy, những người này đều không có chạy trốn ra ngoài.

Đại khái có khoảng hai mươi, ba mươi người, tất cả đều là những người tu luyện lợi dụng thuốc huyện hóa, nhưng vẫn còn may, đám người này không một ai vượt cấp phá cảnh cả.

Vân Thiên vẫn còn đang do dự ‘hay là giết bọn họ’? Nhưng Trương Thiên đã dẫn người động thủ.

Giữ lại những người này, sẽ chỉ là tai họa.

Những người này do Dương Tiêu nuôi dưỡng nhất định phải tiêu diệt, nếu không, sau này có cường giả xuất hiện, chắc chắn là kẻ thù của mình.

Sau khi giết chết hết, Trương Thiên đi về phía trước!

Mặc dù mặt đất trống trải tối tăm có chút u ám, nhưng bọn họ đều là người đã đtạ cảnh giới nhập thần, tố chất thân thể cũng đã được tăng cường rất nhiều, thị lực đương nhiên cũng không tồi, ít nhất nhìn thấy rõ đường cũng không phải là vấn đề.

Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến lòng Trương Thiên run lên, anh ngây người đứng bất động tại chỗ nhìn thẳng, sâu trong đôi mắt như có lời không thốt ra được.

Ở trước mặt mọi người là một thân hình gầy trơ xương đang bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn, một tay vẫn còn đang bị treo lên.

Người kia không có tóc, đầu cũng cúi thấp xuống, quần ảo rách tả tơi, không hề cử động, tựa như đã chết vậy.

Đám người Vân Thiên rất nghi hoặc, Trương Thiên nhìn thấy người này tại sao lại có biểu hiện như này.

“Tiểu Thiên, sao vậy?” Ông lão Thiên Ma nhẹ giọng hỏi.

Trương Thiên không trả lời Thiên Ma.

Anh tiến về phía trước thêm một bước, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, thân thể khẽ run lên, hàm răng nghiến chặt trầm giọng gọi một tiếng: ‘Minh Vương!”

Người đàn ông bị xiềng xích giam cầm nghe thấy, thân thể khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu lên, theo hướng phát ra âm thanh nhìn về phía Trương Thiên bên này.

Ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ cứ như thế nhìn nhau gần 10 giây.

Đột nhiên, toàn thân người đàn ông bị xiềng xích giam cầm khẽ run lên, hơi thở dồn dập, trong mắt dường như có một tia sáng lóe lên.

Trương Thiên nhắm mắt lại, có chút không muốn tiếp nhận hiện thực trước mắt.

Anh quả thật đã nhận ra người này chính là Minh Vương, mặc dù anh ta gầy đến mức khuôn mặt biến dạng hoàn toàn, thế nhưng hình xăm trên người anh ta vẫn không hề thay đổi.

Minh Vương nhìn thấy Trương Thiên, lúc này đã nghẹn ngào, cổ họng anh ta khô khốc một lúc lâu mới từ từ ẩm ướt lại, lúc này mới khàn khàn nói ra một câu, âm thanh rất nhỏ, nhưng anh ta phải dốc toàn lực để cử động cơ miệng!

“Chủ nhân, chủ nhân…”

“Thái dương chi quang số hiệu: 004, tên hiệu: Minh Vương, tên thật: Khương Đại Vũ! Hướng chủ nhân hành lễ…”

Chỉ nhìn khẩu hình miệng, Trương Thiên cũng biết Minh Vương muốn nói gì.

Vân Thiên bọn họ không nghe được câu sau, nhưng vài tiếng ‘chủ nhân’ phía trước vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, bọn họ giật mình một cái, nhao nhao quay đầu nhíu mày nhìn về phía Trương Thiên.

Lúc này, Trương Thiên không chỉ cắn chặt răng, mà hai tay cũng siết chặt thành quyền, hơi thở phập phồng cực kì đáng sợ, cả người giống như một con mãnh thú bị chọc giận, một bộ dáng ám binh bất động chờ thời cơ!

Trương Thiên lặng lẽ tiến lên phía trước, hướng về phía thanh thép lồng sắt to bằng cánh tay, hai tay mạnh mẽ dùng lực kéo sang.

“A!”

Rầm! Bùm!

Lồng sắt to lớn trực tiếp bị Trương Thiên dùng tay xé toạc, nổ tung.

Minh Vương đang bị treo lên, lúc này cũng ngã ‘rầm’ xuống đất.

..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play