Kiều Huy bước vào phòng họp.

Bên trong đều là những lãnh đạo cấp cao của công ty, ngay cả giám đốc bộ phận của ông ta cũng đang ngồi ở đây.

Ánh mắt của mọi người phóng đến, Kiều Huy lập tức cảm thấy có chút hối hận.

Bị tát một cái, nhẫn nhịn một chút quên đi là được thôi? Người ngồi trong này toàn là đại lão của thành phố Thiên Hải, nếu thật sự đắc tội với bọn họ, e rằng sau này khó tìm được việc.

Nhưng sau tất cả, ông ta vẫn tìm được một cái ghế trống ở bên cạnh ngồi xuống, cũng không còn đường lùi rồi, để xem Trương Thiên sẽ làm gì!

Mũi tên đã bắn ra không thể thu lại được nữa...

Hả?

Ngồi xuống sao?

Trong lòng những vị lãnh đạo công ty Thiên Diệu không khỏi dấy lên một câu nghi vấn: "Người này là ai?"

"Trong ấn tượng của tôi, hình như trong cấp lãnh đạo không hề có người này?"

"Hôm nay nghe nói là sẽ giới thiệu cho mọi người chủ tịch mới đến, sẽ không phải là người này chứ?"

Công ty Thiên Diệu có quá nhiều người, mà người ở tầng lớp thấp như Kiều Huy, đương nhiên cũng chẳng có mấy lãnh đạo biết mặt.

Duy nhất chỉ có trưởng phòng và giám đốc Vương của bộ phận dự án là biết ông ta.

Trưởng phòng bộ phận dự án họ Vương, tên là Vương Liên, mới ngoài hai mươi.

Muốn hỏi người này có bản lĩnh gì mà được làm trưởng phòng đúng không? Không sai, cậu ta chính là con trai của tổng giám đốc Vương.

Vương Liên trông thấy một tên tiểu lân la dưới trướng mình không hiểu lại có thể xuất hiện trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao, cau mày đứng lên đi về phía của Kiều Huy, bày ra ánh mắt ghét bỏ chất vấn nói: “Kiều Huy, ông chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé phòng dự án, ông đến đây làm gì?”

“Công việc vẫn chưa đủ nhiều phải không?”

“Nơi này là cuộc họp lãnh đạo cấp cao, liên quan gì đến ông?”

“Nhanh chóng cút về vị trí của mình cho tôi!”

Lúc này mọi người trong phòng mới biết thân phận của Kiều Huy.

Những vị lãnh đạo khinh thường nói: “Hóa ra chỉ là một tên nhân viên phòng dự án!”

Lời nói của Vương Liên khiến lòng Kiều Huy trùng xuống một chút.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của ông ta trở nên kiên định, nhếch miệng nói: “Hôm nay giám đốc Vương ở trong thang máy, ngay trước mặt mọi người tát tôi một cái, tôi đến đây để đòi một lời giải thích!”

Nếu không có ý định bỏ qua, vậy cũng chẳng cần phải sợ bị vạch mặt.

Chỉ là bị người ở chỗ này bàn tán ra vào mà thôi.

Phía dưới tổng giám đốc tập đoàn Thiên Diệu còn có ba phó tổng giám đốc khác, ba phó tổng giám đốc này phụ trách tám bộ phận phòng ban khác nhau.

Giám đốc Vương tuy không phải là nhân vật quyết định đứng đầu, nhưng ở Thiên Diệu cũng được coi là người trên vạn người, cương vị, thân phận, địa vị đều không hề thấp.

Bằng không thì ở công ty cũng không dám lớn tiếng la lối như thế.

Một tên tổ trưởng nhỏ bé dám có ý kiến với giám đốc Vương?

Tự tìm cái chết!

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía giám đốc Vương.

Giám đốc Vương trong lòng bốc hỏa, một tên tiểu lân la mà dám ở ngay trước mặt toàn bộ lãnh đạo công ty bất kính với mình, mình không tức giận liền coi mình là mèo hen à?

Ông ta đập bàn một cái, quát lớn nói: “Ngu xuẩn không thay đổi!”

“Một tên nhân viên quèn dám đối đầu với tôi? Ông là nhân viên phòng dự án, công việc ông làm sai, tôi giáo huấn ông một chút thì đã sao?”

“Ông là cấp dưới bộ phận dự án của tôi, tôi không có quyền quản giáo ông sao?”

“Ông cũng đừng có ở đây mà gây chuyện nữa, nhanh chóng cút về phòng làm việc cho tôi, cuộc họp này bị ông trì hoãn, hậu quả không gánh nổi đâu?”

Mọi người nghe đến đó đều ủng hộ giám đốc Vương tuyệt đối.

Ở trong mắt các vị lãnh đạo, công nhân viên của mình chính là thiếu điều giáo huấn.

Nhưng cách làm của giám đốc Vương là giáo huấn sao?

Nói trắng ra là lấy thế khinh người!

“Thế nhưng ra tay đánh người là đúng sao?” Kiều Huy bác bỏ: “Tôi đến nơi này chỉ để làm việc mà thôi, cũng không phải đến làm cấp dưới để bị anh đánh.”

Nhưng rất khó cãi lại được, ngược lại, mọi người cảm thấy Kiều Huy đang kiếm cố kiếm chuyện.

Vương Liên trông thấy Kiều Huy vẫn chưa đi, trầm giọng quát: “Kiều Huy, ông có phải không muốn làm việc nữa đúng không? Lại dám ở đây trước mặt mọi người bất kinh với tổng giám đốc Vương?”

“Có tin tôi lại cho ông thêm một cái tát nữa không?”

Vương Liên chẳng qua cũng là dựa hơi bố cậu ta nên mới ngồi được vào vị trí này, một chút thực lực đều không có, nhưng ô dù giá đỡ lại không hề nhỏ.

Kiều Huy cắn răng nói: “Kiều Huy tôi hôm nay dù bị vạch mặt cũng phải nhận được một lời giải thích từ giám đốc Vương, nhân viên cấp dưới của Thiên Diệu không phải là nơi để ông ta trút giận!”

“Chúng tôi cũng có tôn nghiêm của mình!”

Vương Liên cười nhạo nói: “Chỉ dựa vào ông mà cũng dám đứng đây bàn luận tôi nghiêm với chúng tôi? TMD, ai cho ông cái dũng khí đấy hả?”

Rầm!

Một người từ bên ngoài cửa phòng họp bước vào, cái ghế bên cạnh trực tiếp bị đá văng ra, chân ghế toàn bộ gãy hết, động tĩnh quá lớn khiến mọi người đều quay sang nhìn.

Người này, chính là Trương Thiên.

Anh đi đến bên cạnh Kiều Huy, khuôn mặt dữ tợn dọa người, nghiến răng trầm giọng nói: “Tôi cho ông ta dũng khí!”

Mọi người quan sát người đàn ông vừa đến một chút, quần áo trên người bình thường, có vẻ là một tên lỗ mãng, không hề giống người có quyền hành, người trong phòng không một ai thèm đứng lên.

Vương Liên đương nhiên miệt thị ra mặt, nói: “Người TMD là ai? Dám ở Thiên Diệu la lối om sòm?”

Trường Thiên nhếch mép cười lạnh nói: “Tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Trương tên Thiên.”

Trương Thiên?

Không có ai quen hết!

Vương Liên tức giận nói: “CMN, lại không biết dế nhũi từ phòng ban nào chui ra, muốn gây chuyện ở đây à?”

“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám lớn tiếng nói cho người khác dũng khí, tôi thấy thân anh còn khó đảm bảo đấy.”

“Mau gọi bảo vệ đến đây, tống cổ hai tên này ra ngoài, đuổi việc hết cho tôi!”

Trương Thiên lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn đuổi việc tôi? Nực cười!”

Giám đốc vương lúc này đứng lên, rống to: “Chướng khí mù mịt!”

“Cậu ta không đuổi được anh, tôi nói đuổi việc thì được chứ?”

Con trai không làm được, thì để lão tử đây đến góp cùng.

Bằng cái chức vị giám đốc này, nếu muốn đuổi việc một nhân viên nhỏ trong công ty, thừa sức!

Trương Thiên cười nói: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Vương ông quyền hạn vẫn chưa đủ.”

Tổng giám đốc Vương vốn thờ ơ không thèm để vào mắt, lúc này sắc mặt bỗng thay đổi, hung ác đến cực điểm: “Cậu nói cái gì? Quyền hạn của tôi chưa đủ? Thật sự coi Thiên Diệu là nhà của cậu sao?”

Khí thế của Trương Thiên rất lớn, nhún vai nói: “Ông chẳng những không thể đuổi được tôi, mà tôi còn dám cam đoan với ông rằng hôm nay, hai người sẽ không còn ở lại Thiên Diệu này được nữa.”

Bây giờ đã có chút lộn xộn, vài vị giám đốc cũng đã mất kiên nhẫn.

Hai cho con giám đốc Vương lớn tiếng mắng: “Ngông cuồng, chỉ dựa vào hai người mà cũng muốn đuổi tôi? Đồ rác rưởi, lăn ra ngoài cho tôi!”

Lộp cộp!

Một tràng tiếng bước chân truyền đến!

Bốn người từ cửa đi vào, bọn họ nhao nhao hướng về phía Trương Thiên đi đến.

Trông thấy những người này, mọi người trong phòng lập tức im lặng, đi đầu là Châu Vũ, theo sau cậu ta còn có ba vị phó tổng giám đốc.

Châu Vũ vừa bước vào cửa đã hét lớn: “Ai dám bảo chủ tịch của chúng ta cút? Tôi thấy mấy người là không muốn làm việc ở tập đoàn Thiên Diệu này nữa đúng không?”

Cái gì?

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều vị lãnh đạo nhỏ giọng thì thầm:

“Tổng giám đốc Châu gọi anh ta là Chủ tịch sao?”

“Cái người trẻ tuổi mặc quần áo bình thường này là chủ tịch của tập đoàn Thiên Diệu sao?”

“Trương Thiên? Hả, chẳng lẽ anh ta chính là Thiên gia sao?”

Giám đốc Vương và Vương Liên đều cực kỳ kinh ngạc!

Ông ta quay đầu nhìn về phía Châu Vũ đang đi đến, bộ dáng lập tức trở nên khép nép nói: “Tổng giám đốc Châu, cậu đang nói đùa với tôi sao?”

“Tiểu Vương tôi chỉ muốn đuổi việc hai tên nhân viên quèn này thôi, sao tổng giám đốc Châu lại nói chủ tịch gì chứ?”

Trương Thiên cười lạnh một tiếng, nói: “Giám đốc Vương, ông cảm thấy ở chỗ này sẽ có người đùa với ông sao?”

Ngữ điệu của Trương Thiên đầy châm chọc chế giễu khiến sắc mặt hai cha con nhà họ Vương càng thêm khó coi, nhưng vẫn như cũ không tin, cũng không muốn tin.

Thế nhưng, mấy giây sau, mấy vị quản lý liền bước đến trước mặt Trương Thiên.

Châu Vũ lớn tiếng nói: “Anh Thiên, em đến muộn!”

Triệu Chí Hổ trực tiếp gọi to: “Thiên gia!”

Trương Thiên gật đầu một cái.

Thiên gia?

Một tiếng này đám người Châu Vũ gọi ra, còn ai dám lên tiếng chất vấn thân phận của Trương Thiên?

Tất cả nhân viên có mặt ở đây đều xôn xao thì thầm: “Suýt, anh ta chính là Thiên gia sao? Anh ta chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Diệu chúng ta!”

Giám đốc Vương và Vương Liên lúc này sắc mặt so với ăn phân còn khó coi hơn, trong lòng cực kì chấn động, người chúng ta đã đắc tội là chủ tịch, là Thiên gia sao?

Sống lưng cha con tổng giám đốc Vương bỗng lạnh toát, bọn họ bị dọa đến mức miệng đắng lưỡi khô, không khỏi nuốt khan một miếng nước bọt, chậm rãi chuyển hướng quay sang Trương Thiên, run lẩy bẩy gọi một tiếng: “Chủ…tịch…”

Kiều Huy ở bên cạnh Trương Thiên lúc này kinh hãi tột cùng, ông ta không ngờ Trương Thiên này lại chính là Thiên gia trong miệng mọi người, ông ta cũng nhíu mày tôn kính nhỏ giọng thưa: “Chủ tịch, tôi vừa rồi còn gọi thẳng tên của anh, thật sự ngại quá.”

Trương Thiên vỗ vai Kiều Huy một cái, cười nói: “Lão Kiều, ông có cái gì mà phải ngại chứ? Không cần phải khách khí với tôi.”

“Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi dẫn ông lên đây là để đòi một lời giải thích, tôi muốn trả cho ông một công đạo.”

Sau đó, Trương Thiên quay sang hai cha con nhà họ Vương nói: “Vừa rồi có người nói muốn đuổi việc tôi, còn muốn tôi từ tập đoàn Thiên Diệu lăn ra ngoài? Uy quyền thật là lớn.”

Giám đốc Vương biết người Trương Thiên đang ám chỉ là mình, vội vàng ăn nói khép nép nhận tội: “Chủ tịch, lúc ấy tôi không biết anh là chủ tịch. Nếu biết thân phận của anh, tôi làm sao dám nói năng ngông cuồng như thế được.”

“Tiểu Vương tôi biết lỗi rồi!”

Trương Thiên “à” một tiếng, lại nghiền ngẫm nói: “Ý của giám đốc Vương là, chỉ cần người kia mà không phải tôi, thì ông liền có thể tùy ý ức hiếp sao?”

“Không phải, thuộc hạ không dám!” Giám đốc Vương nhận lỗi.

Trương Thiên nhíu mày nói: “Ha ha ha, ông không dám? Thế nhưng hôm nay tôi ở trong thang máy, thấy ông đuổi tất cả nhân viên trong thang máy ra ngoài, xem thang máy chung của công ty như thang máy riêng của mình, ngoài ra tôi còn trông thấy ông giơ tay đánh nhân viên, ông thì có cái gì mà không dám cơ chứ?”

“Xem ra bình thường làm không ít đâu nhỉ?”

Giám đốc Vương trán toát đầy mồ hôi lạnh, cầu xin tha thứ nói: “Thuộc hạ thật sự biết lỗi rồi, tôi về sau không dám nữa, nhất định sẽ làm việc thật tốt, đối xử chân thành với tất cả mọi người!”

À, đối xử chân thành với tất cả mọi người sao?

Trương Thiên lắc đầu nói: “Ông biết sai là một chuyện tốt, nhưng rất không may, không có sau này nữa đâu.”

“Từ giây phút này trở đi, ông chính thức đã bị tập đoàn Thiên Diệu đuổi việc.”

“Cái gì cơ?” Giám đốc Vương ngẩng đầu chớp mắt lớn tiếng hô.

Trương Thiên trầm giọng lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, hai người bị đuổi việc, điếc sao?”

Giám đốc Vương nghiến răng nói: “Mày dám đuổi việc tao? Tao làm việc ở Đông Khôi đã nhiều năm, mày một tên nhãi ranh vừa mới nhậm chức lông còn chưa mọc hết dám đuổi việc tao à?”

Trương Thiên cười nói: “Buồn cười, ông còn thật sự nghĩ rằng bản thân rất quan trọng sao?”

Châu Vũ đứng lên nói: “Tôi nói này, hai người dám nói chuyện với chủ tịch như thế, chán sống rồi à?”

“Được, cứ chờ mà xem…” Giám đốc Vương trợn mắt nói, mang theo con mình rời khỏi phòng.

Ông ta là cấp dưới, a du nịnh nọt rồi mà vẫn bị từ bỏ, vậy thì khỏi cần phải nói nhiều lời làm gì nữa. Giám đốc Vương tin rằng, ông ta ở Thiên Hải này quan hệ rộng, trở về vẫn có thể lật đổ được Trương Thiên.

Thế nhưng mà…

Trương Thiên nhún vai lớn tiếng nói: “Tôi đã cho mấy người đi chưa? Vẫn còn món nợ chưa tính toán xong mà, gấp gáp như thế làm gì?”

“Lão Kiều, đến đây!”

Hai hàng lông mày của giám đốc Vương nhíu chặt lại.

Kiều Huy nghe lệnh đi đến: “Chủ tịch?”

“Vừa rồi ông ta tát ông một cái, bây giờ đến lúc phải trả lại rồi!” Trương Thiên nghiêm giọng ra lệnh nói: “Tát hai người bọn họ đến chết thì thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play