"Giang Giai Dĩnh, sao mày vẫn chưa mở cửa? Làm phản rồi à? Mau ra đây xin lỗi bọn anh Hùng!" Người đàn ông ngoài cửa gõ cửa lần thứ hai rồi mở miệng gọi.

Trong phòng bầu không khí sa sút, Giang Giai Dĩnh lộ ra vẻ mặt oán hận đi mở cửa.

Trương Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày.

Đến lúc này mà còn muốn đẩy trách nhiệm lên người con gái? Thực sự là một người bố vô trách nhiệm!

Kẽo kẹt!

Cửa phòng mở ra, ngoài cửa có bốn mươi người, một người đàn ông năm mươi tuổi bước vào, tóc đầy dầu mỡ, một đống râu tua tủa không cạo, cực kỳ lôi thôi.

Ông ta đi tới rồi hét to với Giang Giai Dĩnh: "Không phải tao bảo mày trả tiền lẻ cho mấy Hoàng Mao sao? Mày không trả tiền mà còn dám đắc tội với họ?"

"Sớm muộn gì tao cũng bị mày hại chết! Nếu không phải hôm nay tao lén lút đến sòng bạc chơi, tình cờ gặp được anh Hoàng Mao trở về gọi người, cũng không biết được chuyện này."

Giang Giai Dĩnh nhíu mày nói: "Ông còn dám đi đánh bạc?"

Người đàn ông nói: "Còn may là tao đang ở sòng bạc, nếu không cũng không biết mày đã chọc phải họa lớn."

"Con đàn bà đáng chết nhà mày, nếu như trước kia mày chịu gả cho anh Hùng thì đã không có chuyện gì xảy ra?"

Nói xong, ông ta muốn giơ tay tát Giang Giai Dĩnh một cái!

Giang Giai Dĩnh che đầu theo bản năng, động tác thành thạo đó khiến người khác đau lòng.

Vèo!

Nhưng cái tát hôm nay, không động đến người cô được.

Bởi vì Trương Thiên đã nắm chặt cánh tay người đàn ông lại!

"Tiểu Dĩnh!" Mẹ Giang đứng sau lo lắng gọi một tiếng.

Giang Giai Dĩnh phản ứng lại, nhìn người đàn ông cao lớn phía trước, ánh mắt lấp lánh.

Lúc này bố Giang mới kịp phản ứng, trong nhà có thêm một người đàn ông, hơn nữa người vợ bệnh tật mấy năm nay của mình lại có thể đứng lên?

"Mày là ai? Sao mày lại ở nhà tao?" Người đàn ông gào lên.

Trương Thiên trầm giọng nói: "Tao là ai không quan trọng, nhưng tao nghe Giai Dĩnh nói, chuyện của Hoàng Mao đều do ông nợ nần mà ra?"

"Sao ông còn dám đổ trách nhiệm lên người con gái?"

Bố Giang muốn kéo tay về, nhưng tay Trương Thiên khỏe như cái kềm vậy, ông ta làm sao cũng không thể rút ra được.

Trong lòng ông ta tức giận, trong nhà của mình mà lại bị người khác xách lên, tức giận gào to: "Nó là con gái của tao, nó không trả thì ai trả?"

"Ồ? Chả lẽ mày là bạn trai của nó?"

"Nhìn bộ dạng nghèo túng của mày, tao cho mày biết mày đừng động vào con gái của tao, nó phải gả cho nhà giàu, gả cho người đàn ông như anh Hùng."

Trương Thiên bỏ bố Giang ra, lạnh lùng nói: "Người như ông mà cũng xứng làm bố của cô ấy?"

Sắp giết chết con gái mình, mà còn có đó là chuyện đương nhiên!

Nếu như hôm nay Trương Thiên không xuất hiện, Giang Giai Dĩnh nhất định sẽ gặp xui xẻo!

Bố Giang không chỉ không hối hận, mà còn hung hăng nói: "Ha ha, ông đây chính là bố của nó, mày có ý kiến gì?"

"Tao muốn nó làm gì thì nó phải làm như thế, mày quản được à?"

"Nhìn bộ dáng của mày chắc cũng không có nhiều tiền, tao cho mày biết, nếu mày muốn làm con gái của tao, thì trừ khi mày đưa tao một triệu, nếu không thì mày cũng đừng mong chạm vào nó, mau cút đi!"

Mặt Trương Thiên không biểu cảm nói: "Loại bố như ông, thực sự là gánh nặng của con cái! Còn muốn bán con gái, buồn cười!"

Giang Giai Dĩnh cảm thấy đây là lần đầu tiên có người nói chuyện giúp mình, trong lòng cô nóng lên quay lại mắng ông ta: "Phải đi cũng là ông đi, bình thường không về nhà, mỗi lần về là lại muốn lấy tiền của tôi và mẹ!"

"Anh Thiên là ân nhân cứu mạng của mẹ và tôi!"

Bố Giang nhìn vợ đang đứng phía sau một cái, ông ta đã không còn cảm giác với bà từ lâu rồi, ông ra lộ ra vẻ mặt hung ác, trầm giọng phản bác: "Tao quản nó cứu ai, hôm nay Giang Giai Dĩnh mày hãy làm bé ngoan hầu hạ anh Hùng đi, coi như dùng mấy đêm để xóa nợ cũng được."

Giang Giai Dĩnh cảm giác cuộc đời mình rất u ám, bản đến mình thật vất vả mới tìm được một cô việc có mặt mũi trong ngân hàng, có thể thay đổi hoàn cảnh của gia đình, không nghĩ tới nguời bố đam mê đánh cược lại phá hủy cái nhà này, trên mặt cô xuất hiện hai hàng nước mắt.

Cộc cộc!

Ngoài cửa có mười mấy người đến.

Dẫn đầu là một người bụng phệ đầu trọc, chắc là người tên anh Hùng, phía sau dẫn theo bọn Hoàng Mao.

Thấy họ đi tới, Giang Giai Dĩnh sợ hãi lùi hai bước, đụng vào vòng ngực rắn chắc của Trương Thiên.

Bố Giang lập tức ăn nói khép nép xin tha: "Anh Hùng, anh Hoàng Mao!"

"Các ngài tha cho Giang Hải tôi đi, con gái của tôi chuẩn bị kỹ càng, đêm nay tôi sẽ đưa nó đến sòng bạc của ngài, mặc cho ngài xử lí..."

Đây là cha ruột? Quả thực không bằng cầm thú!

Trương Thiên đỡ Giang Giai Dĩnh trầm giọng nói: "Có anh ở đây, em sẽ không sao đâu!" Anh chuyển ánh mắt nhìn về phía người đến.

Giang Giai Dĩnh nghe được giọng nói trầm ổn đáng tin này, đột nhiên đỏ mắt!

Hai người anh Hùng và Hoàng Mao kinh ngạc!

Lần này họ đến nhà Giang Giai Dĩnh để xin lỗi, sao còn dám đánh chủ ý lên Giang Giai Dĩnh?

Vừa nãy anh Hùng nhận được điện thoại của anh Hổ ở Thiên Diệu, nói Phong Khánh Nhai của họ đắc tội với chủ tịch Thiên Diệu là ngài Thiên, gần đây mọi thế lực ngầm có ai mà không biết vị ngài Thiên này? Muốn sống thì mau đến xin lỗi.

Một câu này của Giang Hải, không phải là muốn họ đi chết...

Bộ dáng của anh Hùng rất lúng túng, nhỏ giọng nói: "Nói cái gì đấy? Sao tôi dám đánh chủ ý lên cô Giang? Tôi dẫn theo Hoàng Mao đến xin lỗi."

Anh Hùng đánh giá tình huống trong phòng một lát, có thể đoán được Trương Thiên chính là vị nào!

Ông ta kéo Hoàng Mao quỳ xuống.

Đây?

Giang Hải kinh ngạc hỏi: "Anh Hùng, anh đang làm gì thế?"

Đến Giang Giai Dĩnh và mẹ Giang cũng nghi hoặc, sao một ác bá hung ác bá đạo lại quỳ trước mặt mình?

Anh Hùng không để ý đến họ, trực tiếp ngửa đầu quay về phía Trương Thiên nói: "Ngài Thiên, chúng tôi biết sai rồi!"

"Ngài Thiên, xin ngài tha cho chúng tôi!"

Sau khi nói xong, họ không ngừng đập đầu.

Bây giờ Trương Thiên đã hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra chuyện mình dặn dò Triệu Chí Hổ đã làm đến nơi đến chốn!

Ngài Thiên?

Ba người nhà họ Giang đều nhìn về phía Trương Thiên.

Xảy ra chuyện gì?

Anh Hùng gọi một người nghèo đói là ngài? Giang Hải mình còn chuẩn bị đuổi cậu ta đi!

Bây giờ ông ta cảm thấy Trương Thiên còn lợi hại hơn bọ anh Hùng rất nhiều.

Trương Thiên còn có việc, cũng không muốn nhiều chuyện, trầm giọng hỏi: "Ông chính là anh Hùng của Phong Khánh Nhai?"

"Không không, ngài Thiên ngài gọi tôi Tiểu Hùng là được!" Anh Hùng là đàn em của Triệu Chí Hổ, nào dám gánh hai chữ 'anh Hùng' này.

Trương Thiên: "Tiểu Hùng, ông không biết chuyện, tôi tha thứ cho ông!"

"Nhưng đàn em Hoàng Mao này của ông, hôm nay anh ta đắc tội tôi, lấy năm mươi vạn của tôi, còn muốn tìm tôi gây chuyện, việc này ông có biết không?"

Anh Hùng nhíu mày: "Tôi mới vừa biết việc này, vì thế tôi mới vội vàng qua đây xin lỗi ngài Thiên."

"Đưa tiền ra!"

Hoàng Mao lấy một túi tiền ra khóc lóc nói: "Ngài Thiên, năm mươi vạn ở đây, không thiếu một đồng nào!"

"Ngài Thiên, Hoàng Mao tôi biết sai rồi, xin ngài tha cho tôi."

Anh Hùng còn bổ sung nói: "Ngài Thiên, món nợ này của Giang Hải tôi không thu nữa, năm mươi vạn này tôi trả lại cho ngài, sau đó tôi bảo đảm sẽ không đến nhà họ Giang gây chuyện."

Giang Hải nghe xong rất vui vẻ, vội vàng cười nói: "Không cần Giang Hải tôi trả tiền thật sao? Oa, vậy thì cám ơn anh Hùng!"

"Cảm ơn con rể tốt của bố!"

Tuy rằng không biết thân phận của Trương Thiên ra sao, nhưng nến ông ta bán con gái qua, sau đó nhất định sẽ kiếm được rất nhiều lợi ích.

Giang Giai Dĩnh hận người bố bày chỉ biết đến dành lợi ích cho bản thân.

Trương Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, không muốn phản bác, trực tiếp sắp xếp: "Tiểu Hùng, ông cảm thấy tôi thiếu năm mươi vạn?"

Anh thở dài một hơi: "Hôm nay tôi không muốn nhiều chuyện, không muốn gặp máu."

"Hoàng Mao đắc tội tôi, anh ta không trốn được, ông dẫn về chặt đứt hai tay của anh ta!"

"Dạ ngài Thiên, Tiểu Hùng nhận lệnh!" Anh Hùng đập đầu.

Hai mắt Hoàng Mao trừng lớn, không chấp nhận được sự thật.

Anh Hùng vỗ vai anh ta một cái: "Còn không cảm ơn ngài Thiên không giết cậu?"

"Cảm ơn ngài Thiên..." Hoàng Mao run rẩy nói, cũng không dám có lời oán hận.

Nói một câu đã chặt đứt hai tay của Hoàng Mao, Giang Hải càng ngày càng vui mừng, nếu như có thể ông ta ước gì Giang Giai Dĩnh có thể động phòng kết hôn với Trương Thiên ngay tại chỗ.

Nhưng ông ta không biết, ông ta sắp gặp tai vạ đến nơi rồi.

Trương Thiên biết, nếu không giúp Giang Giai Dĩnh loại bỏ tên rác rưởi Giang Hải này, thì sau này cô sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Anh chỉ vào Giang Hải, trầm giọng nói với Tiểu Hùng: "Còn người này, ông kéo ông ta đến sòng bạc quét rác dọn nhà vệ sinh đi, trông coi ông ta cẩn thận, không cho phép ông ta tìm hai mẹ con nhà họ Giang gây chuyện!"

"Nếu như ông ta còn dám có ý đồ gì, hai mẹ con họ xảy ra chuyện, thì Trương Thiên tôi sẽ hỏi tội ông!"

"Dạ?"

Cả người Giang Hải ngạc nhiên.

Bảo mình đi sòng bạc dọn nhà vệ sinh? Không phải đi hưởng vinh hoa phú quý sao?

Anh Hùng gật đầu mạnh một cái: "Dạ ngài Thiên, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa!"

"Bảo đảm ở Phong Khánh Nhai sẽ không ai dám tìm cô Giang gây chuyện."

Ông ta có thể nhìn ra, điều Trương Thiên làm đều là vì Giang Giai Dĩnh.

Trương Thiên gật đầu: "Vậy thì cút đi, năm mươi vạn này coi như tôi thưởng cho anh em."

"Dạ, cảm ơn ngài Thiên!" Anh Hùng đứng lên sau đó gọi anh em đưa Giang Hải đi.

Giang Hải còn kêu to!

Nhưng một giây sau đã bị anh Hùng đập ngất, vác đi.

Trương Thiên xoay người nhìn Giang Giai Dĩnh nói: "Làm như vậy em sẽ không để tâm chứ?"

"Tên bố rác rưởi đó của em sẽ không đến làm phiền hai người nữa!"

Sao phải để tâm chứ? Kết quả như thế là tốt nhất.

Bây giờ Giang Giai Dĩnh rất ngạc nhiên, vì thân phận của Trương Thiên!

Trước đây cố biết anh có tiền, nhưng không nghĩ tới những thế lực ngầm này lại sợ anh.

Cô lắc đầu nói: "Cảm ơn anh Thiên, để ông ta ở trong sòng bạc thì không còn gì tốt hơn, dù sao thì ông ta cũng không dứt được khỏi giới này!"

Trương Thiên nói: "Ừm, như vậy hai mẹ con các em cũng có thể yên bình chút."

"Được rồi, anh còn có việc anh đi trước đây."

Nói tạm biệt với mẹ Giang, Trương Thiên ra ngoài.

Giang Giai Dĩnh chạy đến, đi theo phía sau Trương Thiên một lát.

Bây giờ cô không dám đứng cạnh Trương Thiên, cô cảm thấy thân phận của mình không xứng với Trương Thiên, nghĩ đến việc mình vừa làm trong phòng với Trương Thiên cô càng xấu hổ.

Cô đổi giọng gọi anh một tiếng rồi nói: "Ngài Thiên, rất cảm ơn ngài vì chuyện ngày hôm nay!"

Trương Thiên cười khổ nói: "Tiểu Dĩnh, em vẫn nên gọi anh là anh Thiên đi, anh rất thoáng với bạn bè!"

"Bạn bè, em thật sự có thể làm bạn với ngài à?" Giang Giai Dĩnh vui sướng hỏi.

"Đương nhiên!" Trương Thiên gật đầu: "Về đi, em không cần đưa anh xuống tầng đâu!"

"Chuyện của ngân hàng, anh sẽ xử lí giúp em, sau này em cố gắng giúp anh quản lý tài chính ngân hàng tốt là được!"

Lòng Giang Giai Dĩnh ấm áp, cô ngượng ngùng gật đầu: "Em sẽ, anh Thiên!"

...

Sau khi xuống tầng, Trương Thiên đi xe đến công ty Thiên Diệu.

Anh nhìn thời gian có chút gấp, nhưng vẫn đến kịp để họp.

Đi vào bãi đỗ xe tầng hai của tập đoàn Thiên Diệu!

Còn thừa mười phút, thời gian vừa đúng, Trương Thiên là người đi ta từ doanh trại Thần Long, khái niệm về thời gian của anh rất mạnh.

Tuy anh đến muộn cuộc họp lần này cũng không sao, nhưng anh không muốn làm cao, anh muốn để lại ấn tượng tốt cho những người kia.

Khi thang máy đến, từ tầng phụ ba đi lên, bên trong có hai nam một nữ.

Người đàn ông vóc dáng hơi mập, mặc đồ công sở, vải vóc cũng không cao cấp lắm, nhưng được phối rất khá, thậm chí chỗ tay áo còn có kim băng.

Mấy người khác rất hiền hoà, thấy Trương Thiên thì mỉm cười lễ phép còn gật đầu một cái!

Dù sao thì đây cũng là tòa nhà của Thiên Diệu, có thể là nhân viên của công ty, vì thế họ còn bắt chuyện với nhau.

Mặt khác có một người đàn ông rất lạnh lùng, nhìn thấy quần áo của Trương Thiên, căn bản là không muốn chào hỏi, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Người đàn ông vóc người hơi mập cười nói: "Xin chào, tôi thấy cậu khá lạ mặt, cậu vừa đến nhận chức ở tập đoàn Thiên Diệu à?"

Trương Thiên gật đầu nói: "Ừ, xem như là vừa mới nhận chức."

"Xin chào, tôi là tổ trưởng hạng mục D của Thiên Diệu, tôi tên Kiều Huy, mọi người đều gọi tôi là ông Kiều!" Kiều Huy đưa tay ra.

"Ừm, xin chào ông Kiều, tôi tên Trương Thiên!" Trương Thiên lạnh nhạt nói.

Tuy có rất nhiều người biết ngài Thiên, nhưng cái tên Trương Thiên không được để ý cho lắm.

Khi ấn thang máy, Trương Thiên phát hiện tầng cao nhất không ấn được!

"Ông Kiều, sao lại không ấn được tầng cao nhất thế?" Trương Thiên hỏi.

Kiều Huy trừng mắt, nhỏ giọng nói: "Trương Thiên, cậu muốn lên tầng cao nhất?"

"Đúng vậy, vừa nãy có người bảo tôi lên tầng cao nhất là được..." Trương Thiên gật đầu.

Kiều Huy trầm giọng nói: "Tầng cao nhất là nơi của ông chủ đấy? Cần kiểm tra vân tay mới có thể ấn tầng cao nhất, cậu nói cậu muốn lên tầng cao nhất?"

"À, tôi biết rồi, cậu là người bên đội hậu cần phải không? Nghe nói hôm nay ông chủ ngài Thiên của công ty chúng ta đến, được được sắp xếp đi trang trí hội trường phải không?"

"Hả..." Trương Thiên muốn nói chuyện.

Keng!

Thang máy dừng ở tầng một, đánh gãy cuộc trò chuyện của họ.

Bên ngoài có một người đàn ông đi vào, vóc người có chút mập mạp, vẻ mặt ghét bỏ, bên người còn dẫn theo ba nhân viên nam cấp dưới.

Ông Kiều và hai người khác nhìn thấy người này, vội vàng cúi đầu chào một tiếng: "Chào tổng giám đốc Vương!"

Sau đó họ đi ra khỏi thang máy, dường như muốn tặng thang máy cho người tên tổng giám đốc Vương kia.

Trương Thiên hơi nhíu mày lại, đánh giá tên tổng giám đốc này một lát, tất cả nhân viên đều phải nhường nhịn ông ta?

Nhân viên nam hung ác nhìn về phía Trương Thiên nói: "Cậu thuộc nhóm nào, còn không mau cút ra ngoài?"

"Tại sao tôi phải ra ngoài?" Trương Thiên lạnh nhạt nói.

Tốt xấu gì thì mình cũng là ông chủ, vì sao phải nhường nhịn một giám đốc?

Hả?

Trong nháy mắt mùi thuốc súng trở lên đậm hơn.

Kiều Huy đứng ngoài thang máy nhìn thấy tình huống này, quay đầu giải thích giúp Trương Thiên: "Tổng giám đốc Vương, người anh em này là người của bên hậu cần, chắc là phải lên tầng cao nhất để trang trí hội trường, không có vân tay của ông chủ nên không lên được, vừa kéo có tổng giám đốc Vương đưa cậu ấy lên trên đó!"

Đùng!

Tên tổng giám đốc Vương không nói nhiều lời, lập tức tát một cái lên mặt Kiều Huy!

Tổng giám đốc Vương miệt thị nói: "Con mẹ nó, ông là ai mà dám nói chen vào?"

"Loại người như này mà cũng xứng đi cùng một thang máy với tôi?"

"Cút xuống đi!"

Ông ta quay đầu hung ác trừng Trương Thiên.

Uy quyền thật lớn!

Trương Thiên coi thường tổng giám đốc Vương, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

Anh tạm thời không muốn quản ông ta, anh ra khỏi thang máy đỡ Kiều Huy đang ngã dưới đất lên!

Tổng giám đốc Vương bày ra vẻ mặt ghê tởm, đi vào thang máy rồi nói: "Một đám bình thường!"

Sau khi thang máy rời đi, Trương Thiên nhìn về phía Kiều Huy hỏi: "Không sao chứ?"

Kiều Huy sờ mặt, dừng một lát rồi cười khổ nói: "Tôi không sao, Trương Thiên, để cậu phải chê cười rồi."

"Sao lại là chê cười, tổ trưởng Kiều vì tôi nên mới bị đánh, để ông phải chịu oan ức rồi!" Trương Thiên trầm giọng nói: "Trước hết cứ để cho ông ta hung hăng một lát, chờ chút nữa tôi sẽ giúp ông xả cơn tức!"

Kiều Huy thấy dáng vẻ còn muốn báo thù của Trương Thiên, ông cười khổ nói: "Trương Thiên, nhất định không được, đừng làm chuyện điên rồ!"

"Người kia là tổng giám đốc hạng mục của chúng tôi, ông ta có quyền lực rất lớn."

"Nếu những người như chúng ta đắc tội tổng giám đốc Vương, thì có thể bị mất việc bất cứ lúc nào!"

"Cậu đừng tính toán với những người có quyền lực, tôi chỉ chịu một cái tát thôi, lại không tổn đến chỗ khác, không sao đâu!"

Đây thật sự chỉ là đập một cái tát thôi sao?

Đây là đánh thẳng vào tôn nghiêm và khí phách của một người đàn ông, bọn ông Kiều phải sống trong áp bức không dám phản kháng.

Quan trọng nhất chính là, bị đồng nghiệp của mình nhục nhã!

Mọi người đều làm cùng một công ty, bầu không khí như vậy có thể hợp tác làm việc được à?

Quả thực là lấy quyền ép người, Trương Thiên nhất định sẽ không để những chuyện này xảy ra trong công ty mình.

Trương Thiên cười nói: "Ông Kiều, cái tát này ông chịu vì tôi, tôi nhất định sẽ giúp ông xả cơn giận này."

"Cũng chỉ là một tên tổng giám thôi!"

Họ tiến vào thang máy.

Mấy người khác thấy cảnh này, đều cảm thấy Trương Thiên không biết trời cao đất rộng.

Họ đều cười thảo luận:

"Người này thật buồn cười, còn muốn tìm tổng giám đốc Vương để nói lí?"

"Muốn chết!"

Kiều Huy cũng cười nói: "Trương Thiên, ai không muốn xả cơn giận chứ? Nhưng nhà tôi có già có trẻ, không thể chỉ vì xả cơn giận mà mất việc được."

"Được rồi, nghe tôi khuyên một câu, lùi một bước trời cao biển rộng."

"Kiều Huy tôi không có chuyện gì!"

Nếu không phải vì áp lực cuộc sống, ai muốn chịu uất ức chứ?

Trương Thiên an ủi nói: "Ông Kiều, ông đã nói như vậy, vậy thì chuyện xả cơn giận này sẽ do tôi quyết định!"

"Đi, ông và tôi cùng lên tầng cao nhất!"

"Đừng, Trương Thiên..." Kiều Huy từ chối.

Trương Thiên cười nói: "Ông Kiều, nếu ông còn tức giận, chúng ta cùng đánh cược nhé, Trương Thiên tôi bảo đảm ông sẽ không sao!"

"Nói thật, quyền lực ở Thiên Diệu của tôi còn lớn hơn cái tên tổng giám đốc Vương kia nhiều!"

"Coi như là vì cái tát vừa nãy, chúng ta muốn đòi lại lời giải thích, là đàn ông thì phải dũng cảm lên..."

Thật ra năng lực làm việc của Kiều Huy khá tốt, ông cũng là người giỏi trong tổ hạng mục, nhưng không sánh bằng những người có quyền có thế kia, luôn bị họ cướp công.

Những năm gần đây ông đã sớm muốn đổi nghề, ngày hôm nay bị tát một cái, chính là một bước ngoặt!

"Được thôi, Trương Thiên hôm nay tôi cùng đi với cậu, coi như bị đuổi việc thì không phải là không tìm được công việc khác, tôi không phục vụ ông ta nữa!" Kiều Huy lớn tiếng nói.

Trương Thiên cười nói: "Đừng sợ, theo tôi nói, đợi lát nữa tên tổng giám đốc Vương đó sẽ phải lúng túng."

"Ừm!" Kiều Huy trầm giọng nói.

Hai người vào thang máy, sau đó đi lên tầng cao nhất.

Đã có không ít người đến, bên trong phòng họp có khoảng hơn ba mươi, đều là một số quản lí chi nhánh.

Trương Thiên cũng không nhìn thấy bọn Châu Vũ và Triệu Chí Hổ, vì thế anh đưa Kiều Huy vào phòng họp.

Còn mình thì gọi điện cho Châu Vũ lại đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play