Đồng hồ dịch tới 11h47p đêm, Hề Hàn ném bút, cuối cùng cũng có thể kết thúc hành trình tăng ca dài dằn dặt này.
Tiểu Mạc lén lút trốn ra ngoài nghe điện thoại, sau đó mang theo 3 cốc trà sữa nơm nớp đi vào văn phòng, nhẹ nhàng đem một ly trà sữa hoa nhài còn vươn hơi ấm đặt lên bàn Hề Hàn, "Anh Hề, thật sự xin lỗi anh, hại anh tăng ca đến giờ này..."
Hề Hàn xoa mắt, đầu óc y đã sớm đơ ra, không còn sức để trách móc người khác, chỉ đáp, "Cảm ơn."
Tiểu Mạc lại đột nhiên khom lưng cúi người, lúc ngẩng lên mắt đã đỏ hoe, "Em rất rất xin lỗi!"
Hề Hàn nghe giọng cậu ta run run, có chút mềm lòng, "Hầy, không cần phải vậy."
Hề Hàn có chút bất đắt dĩ thở dài, an ủi, "Trong công việc sai chút cũng không sao, lần sau đừng để sai vậy nữa là được."
"Ừm... Em nhất định sẽ nhớ bài học này." Tiểu Mạc hít mũi một cái, "Anh Hề anh về nhà sớm đi, em phải đi xin lỗi Lâm tổng. Bởi vì chuyện của em mà làm hai người phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi..."
Hề Hàn khoác tay với cậu ta, bắt đầu thu dọn giấy tờ tán loạn trên bàn.
Một lúc sau Lâm Di Đông cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng cùng tiểu Mạc, không biết tiểu Mạc đã phải chịu cú sốc gì mà trông cả người giống như con chó con cơ nhỡ, toát lên vẻ u uất.
Rạng sáng 0h15p, Hề Hàn lại lần nữa đứng sóng vai chờ thang máy cùng Lâm Di Đông.
Thời gian tựa như bị khuyết mất một khoảng, vẫn là cảnh tượng cũ, người và vị trí cũng như.
Đi xuống dưới lầu, ánh đèn thành phố đã gần ngay trước mắt, thế giới đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Hề Hàn đã gọi xe trên app, hiển thị tài xế cách khoảng 4km. Đứng chờ xe rất chán, có lẽ xe cũng gần tới nên y lịch sự hỏi han quan tâm, "Dạ dày anh thế nào rồi? Còn khó chịu không?"
Lâm Di Đông chưa nói có khó chịu hay không, chỉ đơn giản trả lời, "Tôi quen rồi, không sao."
"Thế còn em, có mệt không?" Đôi mắt y trông rất đẹp, khi nghiêm túc nhìn ai cũng tựa như bao lấy mênh mông tình nồng, Hề Hàn vốn muốn nói mình phải về nhà, nhưng giờ phút này lại cảm thấy có chút mất tự nhiên vi diệu, nên càng không thể dễ dàng nói ra miệng.
"Thật ra cũng tốt," sững sờ một giây y giơ trà sữa trong tay ra hiệu, "Uống trà sữa nóng cảm thấy được chữa lành. Thằng nhóc tiểu Mạc này vẫn là hiểu tôi lắm."
Lâm Di Đông hơi nhíu mày, "Buổi tối uống trà sữa sẽ mất ngủ đúng không? Về phần tiểu Mạc, sai lầm cấp thấp như này của cậu ta đã rất lâu rồi tôi chưa từng thấy."
"Thực vậy... Chỉ là tôi có chút tò mò không biết anh nói gì mà khiến cậu chàng thành như vậy." Hề Hàn húp một miếng trà sữa rồi nhóp nhép nhai những viên khoai môn ngọt ngào.
"Trừ lương." Lâm Di Đông tàn nhẫn nói ra hai chữ này.
Hề Hàn nghe xong đã bắt đầu thấy PTSD (sang chấn tâm lý), không khỏi rùng mình, "... Tốt rồi, công ty cần một lãnh đạo nghiêm túc như Lâm tổng ngài đây."
"Em cho rằng phương pháp xử lý của tôi có vấn đề gì sao?" Lâm Di Đông vươn tay sửa lại cổ áo, giọng điệu có hơi nghi hoặc.
"Không gì, đương nhiên là không gì." Làm một nhân viên hèn mọn, Hề Hàn không kềm được bản năng phụ họa theo sếp, "Chỉ là... có đôi lúc có thể khoan dung cho người trẻ tuổi."
Y nhìn về phía con phố dài, gió cuốn theo những lá cây rơi rụng trên con đường thênh thang. Phiến lá như con diều đứt dây, bị ép qua ép lại, chẳng lúc nào tìm được nơi nương tựa hoàn hảo.
"Em vẫn mềm lòng như trước." Lâm Di Đông lẩm bẩm nói, "Có đôi khi tôi thực sự cảm thấy em chẳng thay đổi chút nào."
Hề Hàn cười nói, "Vậy sao? Sao tôi không thay đổi được chứ, dù sao tôi cũng chỉ là người phàm ích kỷ, nói vậy chỉ là bộc lộ cảm xúc thôi."
Di động trong túi réo rắt reo lên, tài xế gọi cho y, Hề Hàn nhìn thấy lái xe từ xa xa đang tới, quay đầu chào tạm biệt Lâm Di Đông, "Tôi đi trước, anh cũng về sớm đi."
"Ừ." Lâm Di Đông muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu một cái.
Hề Hàn ôm trà sữa lên xe, tài xế xác nhận thân phận với y, vừa đạp ga đã nhanh chóng xuất phát.
Trong gương chiếu hậu từ đầu đến cuối Lâm Di Đông vẫn đứng nguyên một chỗ, khoảng cách xa dần, bóng dáng anh cũng ngày một nhỏ, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Mệt mỏi muộn màng trồi dậy từ sâu trong cơ thể, Hề Hàn ngồi phịch ở ghế sau không muốn nhúc nhích, trong đầu hiện lên những hình ảnh vụn vặt.
Y nói mình chỉ bộc lộ cảm xúc, câu này tuyệt đối không nói ngoa.
Có một thời gian câu hỏi phỏng vấn của nhân sự rất điên, dùng cách của cô giảng lược đại khái trường hợp của Hề Hàn khi vào công ty:
"Bởi vì sai lầm của bản thân mà khiến đồng nghiệp phải tăng ca trắng đêm, cậu có thấy ấy náy không?"
"Các đồng nghiệp trong team cũng vì vậy xì xào bán tán sau lưng, âm thanh ấy có làm cậu chột dạ không?"
"Lãnh đạo tra hỏi, cậu sẽ vì chuyện này mà khó chịu?"
Câu trả lời đương nhiên là, có.
Lúc ấy Hề Hàn vẫn rất non trong công việc, lần đầu tiên phụ trách dự án quan trọng còn lo lắng không thôi, y lại chịu trách nhiệm mục quan trọng nhất, một lòng muốn giao ra kết quả thật tốt.
Tuy nhiên, sự cố thường tới gần giờ G mới xuất hiện, một trong những logo trong bản thảo bị phát hiện là ăn cắp ý tưởng, lúc Hề Hàn biết được tin này trong nháy mắt đầu như bị phang một gậy – khi trong buổi tổng kết bản thảo, y đã cảm thấy designer chia sẽ ý tưởng rất thiếu logic, nhưng vì không muốn hi sinh hiệu ứng hình ảnh tuyệt vời mà y bỏ qua cảm giác bất an.
Một tuần lễ tiếp theo, vì bù đắp hậu quả cho sai sót không đáng mà cả team không thể không tăng ca. Khi y rót cà phê trong phòng giải khát thì tiếng đồng nghiệp oán hận từ khe cửa chui vào, âm thanh này ở khắp mọi nơi, như băng lạnh nơi bắc cực rót vào trong xương tủy.
Dương tổng vậy mà chẳng trách y lời nào, lời đầu tiên cô nói khi biết được chuyện này làm Hề Hàn không bao giờ quên được.
Cô nói, "Tiểu Hề sẽ không phạm sai lầm như vậy."
Dù thân ở đâu, con người chung quy cũng khó thoát khỏi số mệnh.
Logo kia ăn cắp tác phẩm của một nhà thiết kế Nauy, lúc thảo luận trong team không một ai nhìn ra. Nhưng vì y là người đưa ra quyết định cuối cùng nên phải gánh toàn bộ trách nhiệm. Dù cho trước đó nổ lực cố gắng bao nhiêu, làm lụng bao đêm, toàn bộ đều đổ sông đổ biển.
Trong lúc khủng hoảng thế này Hề Hàn vẫn luôn thể hiện rất bình tĩnh. Như thể một con robot tinh vi đang chiếm lấy thể xác, liều mạng suy nghĩ chẳng lay chút cảm xúc, tìm cách bù đắp, giải quyết vấn đề.
Buổi tối giải quyết xong phương án cho bên A, đứng bên cửa sổ hút thuốc cả đêm. Khoảng thời gian đó bão đi qua vùng duyên hải, một điếu thuốc còn chưa hút xong đã bị gió thổi tắt.
Tàn thuốc như một tia chớp rơi từ trên cao xuống lụi tàn, rơi xuống những bụi cây xanh dưới đường.
Hề Hàn rất sợ nó đột nhiên bốc cháy, thế là nhìm chằm chằm vào bãi cỏ suốt mười phút như ám ảnh cưỡng chế. Đèn đường phản chiếu trên mặt kính, ánh bạc rải trên lá cây, đung đưa trong gió như ngọn lửa nhảy múa.
Y nhớ đến hình người phụ nữ giàu có ngồi bên đống lửa trại do Adele thủ vai, ngọn lửa dễ dàng nuốt lấy một góc váy của nàng, còn nàng thì chăm chú nhìn vào mắt người mình yêu.
Không biết vì sao Hề Hàn bỗng thấy cô đơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT