Đúng như Herbert nói, trong một thời gian dài sau khi chia tay với Hề Hàn, cuộc sống của Lâm Di Đông luôn duy trì theo kiểu bình yên hời hợt.
Anh đã quen với việc thức dậy lúc 6h, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi chạy bộ vài cây số. Vào mùa hè sắc trời thường mau sáng, đến mùa đông màu trời lại nương theo ánh trăng mông muội và đèn đường mờ nhạt.
Chạy bộ là một loại vận động đấu sức với bản thân, bởi vì tế bào toàn thân không ngừng kêu gào, tâm trí khi ấy cũng trống rỗng theo đó. Gió từ từ mơn man khuôn mặt và thân thể, như thể thế giới này chỉ là thoáng qua, trở thành một dây thần kinh duy nhất. Các bước chân lặp lại trở thành răng cưa sắc bén, nuốt chửng mặt đất vững chải.
Sau khi trở về ký túc xá, Lâm Di Đông sẽ nấu bữa sáng đơn giản cho mình, bật list nhạc cổ điên mà anh thích, lập to do list của một ngày. Anh đã quen với việc sắp xếp thời gian của mình theo kế hoạch, rất khó chấp nhận việc mất kiểm soát, cũng rất không thích những việc bất ngờ xảy ra.
Lập xong kế hoạch thường còn dư chút thời gian, anh sẽ dùng 15p để luyện nghe tin tức tiếng anh, 8h20p sẽ đạp xe ra ngoài, 8h30 đúng có mặt tại phòng học. Mở laptop xem lại tài liệu tối qua đã đọc, làm rõ mạch suy nghĩ, tổng kết vấn đề và chuẩn bị thảo luận nghiên cứu hôm nay với các thành viên trong nhóm.
Buổi học kết thúc lúc 11h30, sau đó đến cantin ăn trưa.
Nghỉ trưa nửa tiếng, một giờ đến thư viện tiếp tục tục hoàn thiện luận văn.
Cứ thế, một sáng cằn cỗi trôi qua, buổi tối cũng sắp xếp những buổi dạy kèm cho một cô nhóc – vị phụ huynh này trả lương rất hậu hĩnh, nhưng khuyết điểm duy nhất là thời gian dạy học lâu.
Ngồi tàu điện ngầm trong một thành phố to lớn chẳng khác gì lao vào lồng sắt. Con người đeo những chiếc mặt nạ có hình dáng kỳ lạ, nhưng chúng lại rất giống nhau, Bọn họ có thể được phân loại đơn giản: Nam hoặc nữ, già hoặc trẻ, trung lưu hoặc cơ sở, v.v.
Trong chốn ồn ào ầm ĩ đó, Lâm Di Đông sẽ thấy một vài gương mặt quen thuộc, cũng như rất nhiều cuộc trò chuyện vô lý không biết nên khóc hay cười, hay còn rất nhiều câu chuyện thương tâm.
Ở ga tàu điệm ngầm số 8 luôn có một cặp vợ chồng bán bánh trứng và tào phớ, người phụ nữ từ lúc gầy gò ngăm đen cho đến khi bụng mang thai to lên, cũng giống như khi mùa thu đến. Bọn họ vẫn vừa nói vừa cười, chào mời trong dòng người tấp nập, vừa lau dọn toa ăn vừa thu gom rác.
Cô nhóc học kèm là một bé dễ thương, hồn nhiên ngây thơ nhưng thành tích không tốt lắm, trừ lúc bị bố mẹ mắng thì trông lúc nào cũng rất vui vẻ. Lâm Di Đông với cô nhóc không có chủ đề gì chung, nhưng nhóc rất thích anh tiểu Lâm này, mỗi lần anh tới đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt bánh trái.
Nhóc có một người bạn trai "ngầm", là đại diện lớp vật lý kế bên. Rõ ràng là việc học bận rộn, còn phải đối mặt với hậu quả đáng sợ là bị thầy cô bố mẹ phát hiện, đôi bạn trẻ ngọt ngào đành hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học.
Lâm Di Đông bị ép nghe rất nhiều chuyện tình yêu của cô nhóc nhỏ, dần dần phát hiện ra có một số người trời sinh đã có được năng lực vui vẻ. Không phải bởi vì tuổi trẻ, mà là một loại bản năng luôn rực lửa trong máu họ. Những cảm xúc này đôi khi làm anh nhớ tới Hề Hàn, nhớ tới đôi mắt sáng ngời của chàng trai trẻ trong đêm đông lười biếng.
Khi về trường học trời đã rất khuya, có một đêm mưa anh nghe thấy một đôi bạn trẻ cãi nhau bên bồn hoa.
Nữ sinh lên án về hành vi bạo lực lạnh của bạn trai, giọng điệu nam sinh nghe rất mệt mỏi, cậu chàng nói, "Tại sao em luôn đổ lỗi cho anh? Có thể ngẫm lại chính em hay tùy hứng hay không. Anh không muốn suốt ngày cãi nhau với em, bạn gái cũ của anh chưa bao giờ như vậy."
Cô gái bất ngờ ném ô ngồi xổm xuống khóc.
Mưa nhỏ tí tách rơi, tràn ngập trong hơi thở thành phố.
Hiếm thấy Lâm Di Đông thả chậm tốc độ, Hề Hàn tựa như một cái bóng mờ nhạt, lặng lẽ quấn quanh anh. Giữa hai người hầu như chưa từng xảy ra tranh cãi kịch liệt thế này, thậm chí có chút tự ngược mà nghĩ, có phải giờ phút này bên cạnh Hề Hàn đã có người yêu mới, mà trong lòng anh cũng lặng thầm so sánh: Bạn trai cũ của tôi là một người nhàm chán.
Ừ, so sánh. Một động từ khiến người nghe buồn lòng.
Mặc dù trong mắt thế nhân anh thành công vững chắc, nhưng về mặt tình cảm anh vẫn là thất bại thảm hại.
Đêm hôm đó Lâm Di Đông mất ngủ, bóng tối yên tĩnh như lồng giam vô hình, cắm vào xương, xé nát da thịt.
Đương nhiên anh vẫn yêu Hề Hàn, dù rằng không thể thay đổi họ đã từng tổn thương nhau.
Thời gian cứ lặng lẽ bước đi, mệt mỏi cũng được hoài niệm cũng tốt, ký ức luôn gói gọn những mảnh vỡ đẹp đẽ. Anh nhớ đã từng ôm, từng nói về tưởng niệm, Hề Hàn sẽ cạnh bên im lặng nhìn anh, cùng với vô vàn điều muốn nói rồi chỉ thở dài. Và lúc họ hôn nhau, Hề Hàn cong môi mỉm cười, ve vuốt những ngón tay anh.
Bây giờ họ cách nhau 1379km, ngày thứ 545.
Lâm Di Đông rất muốn quay lại quá khứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT