Màu lam nhạt trong không khí dần dần rút đi, người đi đường trên phố dần đông. Trên nóc nhà quán rượu đối diện Đường phủ đối một cơn gió thổi qua, xuất hiện bóng dáng một lớn một nhỏ.

"Nếu như có thể quay lại dễ dàng như bây giờ thì tốt rồi." Tiểu miêu nào đó nghĩ đến đã trải qua đau đớn thê thảm lần trước, không khỏi cảm thán một tiếng. Sau đó thích chí nằm ngoài trên nóc nhà hứng gió, một thân lông trắng bị gió thổi tung lên, nhìn từ xa xa như một khối cầu nhung nhuyễn.

Hiện tại các nàng ẩn thân, mắt người thường không thể nhìn thấy. Câu Nguyệt thản nhiên cúi đầu nhìn phong cảnh phía dưới, chậm rãi rung đuôi, dáng vẻ không có chút nào là muốn đi cứu giúp người khác.

Nhưng tùy ý nhìn xung quanh một chút, thấy nữ tử bên người không có ý gì là muốn di chuyển, nàng liền có chút kỳ quái, hỏi: "Hiện tại không muốn qua đó sao." Cằm hướng phía đối diện.

"Chờ đã." Phàn Thiện đạm nhạt nói.

Câu Nguyệt lúc này mới phát hiện người bên cạnh vẫn nhìn chăm chú cửa lớn Đường phủ, vẻ mặt đăm chiêu. Liền nàng cũng chăm chú nhìn sang, đã thấy trước cửa xuất hiện một màn thú vị: Một nữ tử mặc đạo bào màu xanh nhạt đang bị hai gia đinh ngăn cản, nhìn dáng dấp bọn họ chính là đang nói chuyện gì đó. Liền nàng ngưng thân, phóng to tai mắt cảm ứng.

"Đi ra ngoài đi ra ngoài, Đường gia chúng ta không tin cái gì thần tiên đạo thuật, chúng ta là người làm ăn buôn bán lương thiện, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, sẽ không chọc phải đồ vật bẩn thỉu." Gia đinh kia nghĩa chính nghiêm từ, bày ra tư thế xin tiễn, "Cô nương ngươi vẫn là đến nơi khác trừ yêu đi thôi, tránh một chút nữa, các hàng xóm láng giềng nhìn thấy sẽ truyền ra chuyện không êm tai."

"Ta là tiên cô ẩn trên núi lân cận, lẽ nào các ngươi không có nghe nói tới sao?" Nữ đạo cô đôi mi thanh tú vẩy một cái, có chút khí thế. Đáng tiếc là không có tác dụng gì.

Một gia đinh khác buông lỏng tay, cười đến thuần lương vô hại: "Cô nương, nhà họ Đường đều tới nơi này ở hơn một năm, cũng thật là chưa từng nghe nói cái gì tiên cô ẩn trên núi lân cận."

"Này, có người giả mạo ngươi đây." Câu Nguyệt nghe rõ ràng câu chuyển ngẩn mặt lên nhìn nữ tử đang đứng bên cạnh, cố tình giả vờ nghiêm túc, thanh âm kia làm sao nghe đều rất sung sướng, thậm chí còn nén chút ý cười.

Phàn Thiện lạnh lùng liếc nàng một chút, quay đầu tiếp tục nhìn kỹ bên kia.

"Xảy ra chuyện gì a?" Lúc này một tiếng ngáp từ bên trong Đường gia vang lên, lập tức thấy một người nam tử tuổi còn trẻ nam xuất hiện.

"Tam Thiếu gia." Gia đinh thấy người đến, lập tức cung kính giải thích: "Tam Thiếu gia chuyện là như vầy, vị cô nương này ương ngạnh nói mình là cái gì tiên cô, muốn vào phủ bắt yêu ma..." Dần dần mà ngữ khí trở nên do dự, đến cuối cùng đều không nói ra được, thì thầm nói: Nguy rồi, ai lại không biết vị thiếu gia thích nhất là những thứ yêu tiên kia...

Quả nhiên Đường Tam thiếu gia ánh mắt sáng lên, "Tiên cô? Bắt yêu... Vân vân!" Hắn đi tới, cẩn thận từng li từng tí đánh giá nữ tử có khuôn mặt tuấn tú có mấy phần chính khí một hồi: "Ngươi nói... Ngươi là vị thần ẩn sơn..."

Tiên cô ẩn sơn, hắn là nghe nói qua, hôm qua đi ra ngoài đi bộ thì còn nghe Trương bán quán ăn nói tới thành Bắc Triệu gia gần đây có quái sự. Có người nói Triệu lão gia chính là đi cầu tiên cô thần toán ẩn sơn mới có thể giải quyết. Nhưng là, tiên cô đại nhân làm sao sẽ chủ động đi tới nơi này...

Nữ tử vung phất trần một cái, mắt lạnh liếc qua: "Xem ra, bọn ngươi vẫn là không muốn tin."

"Tốt lắm, bản tọa liền lộ ra mấy phần đạo pháp cho các ngươi xem một chút." Nàng nói xong, vung lên ống tay áo nhẹ nhàng quét qua, hiện tượng kỳ lạ liền phát sinh.

Chỉ thấy vài cái lá khô từ dưới chổi một gia đinh bay lên, từ từ bay lên trên, cuối cùng tựa đến một chỗ trên nhánh cây. Tiếp đến, lá cùng cành cây dán vào nhau, khi bọn họ nhìn kỹ, lá khô kia liền giống như lá cây sống, từng chút một giãn ra cho đến trở nên căng tràn, lại có màu xanh biết, đến cuối cùng đã như được hồi sinh, hoàn toàn hòa cành cây tùng!

Lại như là quay ngược thời gian, lá khô về cành, cải tử hồi sinh.

Gia đinh và Đường Tam thiếu gia nhất thời há to mồm, đều sững sờ. Dụi dụi mắt, quả thực không thể tin được. Đặc biệt là hai gia đinh, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy chuyện như vậy. Đường gia từ trước đến giờ đều dạy người trong phủ không tin quỷ thần, trước đây thấy những tu sĩ kia, đều cảm thấy là bọn bịp bợm giang hồ mà thôi, có thể hôm nay thấy chuyện thật bị dọa đến hoảng sợ.

Cũng còn may là vừa rồi người đi đường đi ngang không thấy, nếu vậy có thể gây chuyện lớn!

Cũng không biết là có phải hay không, ba nam nhân vẫn cứ rướn cổ lên nhìn, liên tiếp nhìn chằm chằm cái cành cây kia, dường như muốn đem con ngươi đều trừng đi ra. Có thể mấy cái lá cây kia vẫn ở nơi đó, không có dấu hiệu khô héo trở lại, gió thổi cành rung, thấy hoa mắt, liền lại cũng không phân biệt ra được là cái lá nào.

Thấy thế, đạo cô mặc thanh bào vung phất trần, cao giọng: "Hừ, bọn ngươi sai lầm rồi, bỏ lỡ canh giờ phù hợp để loại bỏ yêu dị, yêu vật ẩn nấp nơi đây càng nguy hiểm!" Nàng giơ tay nắn vuốt ngón tay, sau đó cau mày, lắc đầu nói: "Bản tọa lòng sinh thương xót, không muốn xem yêu vật quấy phá, lại bị bọn ngươi ngu muội ngăn cản, bây giờ không nhúng tay vào cũng được!"

"Tiên, tiên cô xin dừng bước!!" Đường Tam thiếu gia phục hồi tinh thần vội vã gọi người, quá mức kích động khiến thanh âm đều thay đổi: "Nghe danh tiên cô đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên có phong thái thần tiên đạo pháp cao cường. Lúc nãy, mới vừa rồi là mấy người chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn, vô lễ mạo phạm tiên cô, kính xin tiên cô nhân từ, tha thứ một lần." . truyện kiếm hiệp hay

Nghĩ đến ở phía sau viện phát hiệm tấm bùa kia, hắn trong lòng nhất thời chìm xuống. Đi lên trước vài bước, làm vài động tác vái chào: "Khẩn cầu tiên cô ra tay giúp đỡ, bài trừ quý phủ yêu dị!"

Nữ tử khóe miệng khẽ cong, ngạo nghễ hất cằm lên: "Gọi ta thần ẩn đại nhân!"

...

"Phốc. Mấy kẻ phàm nhân kia cũng quá dễ bị gạt." Từ phía tửu lâu, Tiểu Bạch miêu không nhịn được xì cười ra tiếng: "Cái này nữ tu tuy rằng có thể khoe khoang bản lĩnh, nhưng rõ ràng đạo hạnh rất cạn, mới chỉ cơ bản mà thôi. Chà chà, những này là cái gọi là tu tiên chính đạo a, không cố gắng đi tu hành đạo pháp, lại còn đi xung quanh lừa gạt, gặp phải yêu quái lợi hại đoán chừng bị hấp đết sạch sẽ."

Nói xong dùng vuốt vỗ vỗ chân người bên cạnh: "Này, thần ẩn đại nhân chính gốc, các nàng đã đi vào, hiện tại chúng ta phải làm sao a? Để nàng làm bừa không chừng gặp phải chuyện gì, yêu quái kia bị ép bức sẽ ăn thịt người?"

"Trước tiên cùng đi xem xem, chúng ta không cần đứng ra ngược lại cũng tốt." Phàn Thiện không để ý tới lời trêu tức của tiểu miêu nào đó, vẻ mặt vẫn đạm nhạt.

Tiểu Bạch Miêu vẫy lỗ tai, hướng nàng cười híp mắt nói: "Xin mời thần ẩn đại nhân..."

"Thần ẩn đại nhân mời tới bên này." Người của Đường phủ dẫn theo đạo cô mặc thanh bào tiến vào trong phủ, trực tiếp dặn dò hạ nhân chuẩn bị một gian phòng nhỏ tốt nhất.

"Đại nhân cứ việc lưu lại nơi này mấy ngày, có bất kì yêu cầu gì có thể dặn dò bất kì lúc nào." Hắn cung kính nói, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng sùng bái tôn trọng. Vào lúc này chuyện trong nhà có yêu có quỷ gì đều bị bỏ ra sau, kỳ thực trong lòng vui vẻ cực kì.

Chà chà, thật hiếm khi được gặp người lợi hại đầy bãn lãnh trong truyền thuyết, nắm lấy cơ hội hầu hạ, hống người ta, đến lúc đó biểu hiện sự thông minh tài trí của mình, ha hả, không chừng liền có thể bái sư làm đồ đệ, ngạch ha ha ha...

Bên cạnh đạo cô không khỏi liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ suýt chút không che giấu được. Nàng cầm phất trần trong tay ở trong đình viện đi qua lại vài bước, làm như có thật: "Nơi đây thật là quái dị, yêu vật kia không dễ đối phó. Quy tắc của ta chắc ngươi cũng nghe nói qua, nhớ kỹ không được ra ngoài, mấy ngày nay từ chối bất kỳ khách nào, chờ bản tọa tĩnh hạ tâm thần, tìm ra chỗ yêu dị ẩn nấp, thời cơ vừa tới liền có thể bày trận thi pháp."

"Được được, đại nhân cứ thong thả, không cần nhất thời nóng lòng." Đường Tam thiếu gia liên tục lên tiếng, lần thứ hai khom người làm vái chào: "Tất cả liền làm phiền đại nhân!"

...

Một chỗ khác trong sân, Tiểu Bạc Miêu theo sau Phàn Thiện ngửi được điểm kì lạ trong không khí. Khá giống mùi của thứ gì mục nát, bình thường người phàm không thể nghe thấy không được, hơi có tu vi nếu không cẩn thận cũng khó mà nhận ra. Nàng nhắc nhở người phía trước: "Này, ngươi cảm giác được thứ gì gần đây sao?"

"Bên này." Nữ tử phía trước nhẹ giọng nói.

Câu Nguyệt theo đi vào một đạo trong hành lang. Trên đường tình cờ gặp hai nha hoàn bưng khay bánh ngọt từ, nàng có ý xấu nắm đùi một người.

"Nha!" Tiểu nha hoàn kinh hô một tiếng, cái khay trong tay suýt chút nữa rơi xuống. Người còn lại liền vội vàng hỏi: "Ai u làm sao, đột nhiên la lên như vậy, làm ta giật cả mình."

"Lúc nãy thật giống... Có cái gì nắm được ta." Nàng sợ vỗ vỗ ngực, quay đầu lại nhìn ngó không hề có thứ gì trên hành lang, lại lầm bầm lầu bầu một câu: "Có thể, có thể là ảo giác đi..."

"Cái gì mà có thứ gì bắt được ngươi, ban ngày đừng tự dọa mình." Người bên cạnh oán trách: "Được rồi chúng ta mau mau đi thôi, nghe người ta nói trong phủ có khách quý đến."...

Phàn Thiện nhận ra động tĩnh phía sau chợt dừng bước, lạnh lùng mím mím khóe miệng, đưa tay đem tiểu miêu xấu tính nào đó xách đi.

Cuối hành lang là một hoa viên, đi qua mảng đất trống cạnh tảng đá xanh kia, trước mặt chính là một ao hoa sen lớn. Ao xanh như ngọc bích, hoa nở tô điểm như đầy sao, hành lang đầy sen, hoa mai từng bụi, phong cảnh thật là đẹp. Phàn Thiện giơ tay hướng về hư không vạch một cái, lấy ra thanh đao ô đồng mảnh mai.

Trường đao ra khỏi vỏ, tay vẽ niệp quyết, trên thân đao liền hiển hiện ra từng sợi văn án màu vàng, một loại phù văn tinh tế. Sau đó, chuông bạc buộc nơi cuối đao bắt đầu chuyển động, tạo ra âm thanh len ken.

"Có yêu khí." Nàng lạnh nhạt nói. Bạch chúc là thần khí cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, một khi ngửi được yêu ma khí tức, liền sẽ tạo phản ứng.

Thế nhưng lần này phản ứng tựa hồ có hơi lớn hơn, chuông bạc chuyển động so với những lần trước dữ dội hơn. Lẽ nào... Vị tiên cô đại nhân ngưng lông mày, đưa mắt nhìn sang bên hông. Mà Tiểu Bạc Miêu đứng nàng bên cạnh nháy mắt mấy cái, mặt đầy vô tội.

Phàn Thiện mặt không hề cảm xúc vung vung tay: "Ngươi tránh xa một chút."

"—— này!" Câu Nguyệt quả thực không dám tin: "Ta hiện tại yếu đuối như vậy, cách xa nếu như gặp nguy hiểm thì làm sao?"

"Đến gần ngươi mới gặp nguy hiểm."

"Ngươi!" Tiểu Bạch miêu tức giận đến giậm chân. Nhưng người bên cạnh không hề bị lay động.

Lòng tốt lại bị liên lụy!! Câu Nguyệt nặng nề hừ một tiếng, giận dữ rời đi vài bước. Nàng giờ khắc này chỉ nghĩ đến cuộc đời của mình thật ảm đạm. Từ khi gặp phải nữ nhân Phàn Thiện này, nàng liền hoàn toàn cao quý lãnh diễm không đứng lên. Từ trước ở Ma giới, ai mà không cố gắng lấy lòng nàng, nàng đến đâu cũng được mọi người vây quanh, chưa từng chịu đến nửa điểm khinh bạc.

Bây giờ, lại bị ghét bỏ. Thực sự là... Thật đáng ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play