Buổi sáng, trời vừa lờ mờ, tiếng gà gáy nổi lên tứ phía.
Mặt trời vừa ló, lác đác vài người đi trên đường, con đường trống trải, thanh tịnh, sương mù nhè nhẹ ướt lạnh. Đường phủ rất sớm đã mở cửa, Đại thiếu gia mang theo lão quản gia đến khu cửa hàng dò xét, hai gia đinh khác đi ra quét tước trước cửa và lá rụng xung quanh, bên trong cũng bắt đầu có người đi qua đi lại.
Bên cạnh ao sen và phiến đá ở bãi đất trống, một thanh niên trẻ đang cầm sách làm những cử chỉ kì quái, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Tam Thiếu gia hôm nay ngài dậy thật sớm" quản gia đi ngang qua mỉm cười.
"Đương nhiên, hôm qua ta mới vừa có được một quyển bí tịch tu luyện, dậy sớm hấp thu tinh hoa đất trời" nam tử đắc ý vẫy tóc, gấp sách lại, chỉ đến một tờ trong đó: "A Nghi, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta xem hình vẽ trên này" nói rồi nâng tay phải lên xếp thành hình hoa lan, xoay tay hướng lên trên rồi duỗi thẳng nâng cao hết mức: "Ôi chao, mau nhìn, phải thế này không? Tư thế của ta chính xác không?"
...Đâu chỉ chính xác, tư thế đẹp đến không dám nhìn. Hai bên vầng trán quản gia nổi gân, gương mặt ôn hòa tươi cười đã hoàn toàn sụp đổ: "Tam thiếu gia, nếu như ngài có thể đem tinh lực này tiêu vào..." "Hình như có hiệu quả thật này!" nói còn chưa dứt lời đã bị nam tử trước mắt đánh gãy. Ông chỉ thấy người kia hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra, than thở: "A, quả nhiên khiến người khác tinh thần thoải mái, tươi cười rạng rỡ hơn"
...Rõ ràng là gương mặt vàng hoe, sưng phù, vành mắt hóa đen mà! Quản gia không nhịn được nhổ nước bọt trong lòng, bụng sinh ra cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Tam thiếu gia này thiên tư thông minh, vóc người cũng tuấn tú được người người yêu thích, học hành không thông tư, cả ngày mê muội vào tiên thuật, bỏ ra rất nhiều bạc vào những thầy bà kia.
Liếc mắt thấy một dãy chữ lớn lóe sáng ác tục "Tuyệt mật tu tiên bảo điển", cảm giác tâm càng bị thắt gút. Cái này... khẳng định Tam thiếu gia đã tốn không ít tiền, phá sản như thế, khó trách không nữ tử nào thích. Cũng may hiện tại trong nhà có Đại thiếu gia chống đỡ, Đại thiếu gia tuy là thành thật, bảo thủ một chút, nhưng ít ra cũng thật trọng, cần cù chăm lo chuyện gia đình, cũng rất tin cậy, lại còn là một người bị thê quản nghiêm hiếm thấy...
"Sao lại làm vẻ mặt này" như cảm thấy quản gia bên cạnh đang oán niệm, Đường Lễ thu hồi sách, suy nghĩ một chút, nói: "A Nghi, thật ra gần đây ta đã rất ít tiêu tiền trên mấy thứ này rồi, vị đại sư hôm qua muốn bán bảo điển cho ta, ban đầu ta vẫn cự tuyệt"
Tin mới lạ đó, quản gia tức giận liếc hắn một cái, nghĩ lại năm đó lão gia đang hấp hối kéo tay hắn nói "A Nghi, cái tiểu tử vô dụng A Lễ kia ngày sau liền giao cho ngươi"...
Ôi... cảm giác tang thương trầm trọng không tên này là sao đây.
Viền mắt đang đau xót khi nhớ lại chuyện cũ, bỗng nhiên bị một tiếng ngáp dài bên cạnh nhiễu loạn. Hắn giương mắt chỉ thấy thiếu gia xoa mũi, quả nhiên vì thức đêm mà trong mắt vằn vệt tia máu, còn có chút nước mắt, bộ dạng rất vô dụng "Không phải tối qua ngài không ngủ đó chứ?" hắn cau mày hỏi.
"Làm sao có thể ngủ được?" Đường Lễ trả lời vẻ đương nhiên: "Tối qua là 15 trăng tròn, cơ hội tốt như vậy nhất định phải hút lấy linh khí!"
Nói cứ như đêm đó hóa thành quỷ quái đi hút tinh khí người khác vậy. Tiểu quản gia muốn phẫn nộ.
Thiếu gia chợt nghiêm nghị: "Có điều, đêm qua ta gặp được tẩu tẩu đi tản bộ, vẻ mặt hốt hoảng rất kì quái. Ôi người nói xem, có thai thì sao không chú ý nghỉ ngơi, hơn nửa đêm chạy đến đây làm gì? Nhất định là Đại ca ta quá ngốc không biết dỗ phụ nữ có thai nên đã chọc tẩu tẩu rồi" nói rồi thở dài "Ây, làm hại ta tối qua bỏ lỡ canh giờ đẹp để đưa tẩu về phòng, kết quả Đại ca hắn lại ngủ mất! Thật là, bên giường thiếu đi cũng không biết, ngủ cứ như heo"
...Hắn thật sự là thân ca ca của ngài đó. Quản gia kéo khóe miệng, đang muốn nói cái gì liền nghe Đường Lễ thở nhẹ một tiếng: "Ồ?" chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm cái ao bên kia một chút, lập tức chỉ vào một góc tường nói: "Ngươi xem bên đó?"
"Một tờ giấy trắng?" quản gia đi tới, Đường tam thiếu gia cũng gấp gáp đi theo, vòng ra phía sau hồ sen, tới gần nhìn: "Kì quái, ai lại để ở đây? Lúc trước cũng không có thấy a"
Suy nghĩ một chút, kéo xuống một cái, thấy trang giấy trắng trong tay xuất hiện một góc đen, góc viền đã mục nát, nơi bị mục còn mơ hồ hiện ra một chút văn phù nhàn nhạt. Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi. Không sai, căn cứ theo nhiều năm học tập của mình mà phán đoán thì đây tất nhiên không phải một trang giấy trắng bình thường!
Trong đầu thiếu gia chợt lóe lên: "Lẽ nào... có ai đó ở đây thi pháp nguyền rủa?!"
...
"Rốt cuộc là cái gì đang tác quái?" trong thâm sơn u cốc, nữ tử lẩm bẩm một tiếng. Mở lòng bàn tay ra, lá bùa mục nát tong tay thoáng một cái thành bụi mù tản đi, trong lòng nữ tử dần nổi lên một tầng nghi ngờ lo lắng. Nàng ngồi trước nhà dưới mái hiên, nhíu chặt mày.
Lúc này sương mù vừa tan ra, trước sân gió nhẹ phất phơ. Một mảnh lá khô bay vào hiên cửa, vỗ nhè nhẹ đánh vào trên bát xanh.
Linh linh vài tiếng, nhỏ bé nhưng lanh lảnh, như khe nước trầm tĩnh. Đoàn bạch mao trong bát nhúc nhích một chút, lỗ tai run lẩy bẩy, chậm rãi mở cắm mắt to xanh biếc kia ra.
Câu Nguyệt tỉnh ngủ, dùng móng vuốt dụi mắt, xù bộ lông trắng quanh người rồi chậm rãi xoay người, từ trong bát Thanh Linh bò ra ngoài. Nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng người, sau đó chuyển ánh mắt hướng ngoài cửa, lúc này mới phát hiện thân ảnh màu trắng đang đứng đưa lưng về phía nàng.
Nàng nhảy xuống bàn, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, theo ngồi dưới mái hiên.
"——Meo~~" câu đầu tiên lại không tự chủ phát ra, Câu Nguyệt dừng lại, có điều rất nhanh khổi phục như cũ, như không có gì xảy ra hắng giọng một cái, ôn nhu nói: "Chào"
Nữ tử bên cạnh lại không có tâm tình tốt như nàng, không đáp lại câu nào, vẫn dùng tay nâng cằm hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn ở xa xa, tựa như đang suy tư điều gì không tốt đến xuất thần.
Câu Nguyệt theo thói quen, ở một bên tự nhiên liếm móng vuốt. Sau đó không có chuyện gì làm, tựa đến gần một chút, lén lút ngẩng đầu trộm ngắm đường viên gò má rõ ràng của người ta.
Ừm... mũi cao tinh xảo, làn da trong suốt như bạch ngọc. Mày phượng, lông mi cũng rất dài, hai cánh môi cong cong như cánh chim. Thật ra ngũ quan rất câu người nhìn, nhưng cũng vì xưa nay tính tình quá mức nhạt nhẽo nên mới miễn cưỡng đem vẻ quyến rũ này đóng băng. Mà giờ khắc này khóe môi khẽ mím, lại càng mỏng hơn một chút. Đều nói môi mỏng như vậy, tướng số không chuẩn lại là một kẻ phụ lòng.
Bạch miêu nào đó cười nhẹ một tiếng.
Lúc này, đôi mắt u lạnh của người kia nghiêng đi, nhàn nhạt liếc lại đây.
Bạch miêu bị bắt tại trận cũng không kinh hoảng, thoải mái đem đầu hướng sang nơi khác, vẫy vẫy lỗ tai, tiếp tục liếm móng vuốt. Sau đó liền nghe đối phương nhẹ giọng nói: "Còn nhớ lá bùa lần trước ta lưu lại ở Diệu huyện không?"
Hửm? Câu Nguyệt có chút bất ngờ: "Sao vậy?"
"Bị hủy rồi"
Phốc, chẳng biết tại sao lại rất muốn cười. Sao nàng lại nghe được một chút oan ức trong câu này nhỉ? Như bị ai đó bắt nạt... nếu không phải vì đối phương một mặt đơ ra đó thì tiểu bạch miêu suýt chút nữa đã không kiềm được nhón chân lấy móng vuốt vỗ vai an ủi người kia.
Câu Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tận lực ra vẻ mình rất nghiêm túc: "Khụ khụ... a, nhanh như vậy đã bị hủy, xem ra quả thật có vấn đề, hơn nữa vấn đề cũng không nhỏ"
Phàn Thiện chuyển tầm mắt lại, tiếp tục nhìn nơi xa không nói gì. Trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng giương tay phải lên, nghe được trong miệng nàng niệm câu gì đó, lúc hết câu thì trong tay đã có một binh khí.
Là một cây đao không giống bình thường. Thân đao thẳng tắp, dưới chuôi đao có vòng bạc, ở trung tâm của vòng bạc còn khảm một viên linh đan, xem ra rất đặc biệt. Chậm rãi kéo bao đao, lộ ra bên trong là thân đao với ấn khắc vân án, lập tức cảm thấy hàn khí khắp người, lười đao sắc bén nghe vào như tiếng huýt, mà bạch quan mạnh liệt theo phản xạ phát ra như muốn thẳng tắp đâm vào mâu tâm người nhìn.
Câu Nguyệt nhất thời cảm thấy quanh thân lạnh run, đây là lần đầu tiên nàng thấy một binh khí lạnh lẽo như vậy: "Thì ra ngươi còn có binh khí a. Lúc trước đối phó với Mộng ma sao không thấy ngươi dùng?" nàng hỏi.
Nữ tử bên cạnh đã bắt đầu chuyên chú lau thanh đao: "Nó cần nghỉ ngơi"
"A, thanh đao này như bảo bối" bạch miêu không phát hiện trong giọng nói của mình có chút chua. Nàng đến gần một chút muốn nhìn rõ hơn, nhưng không ngờ viên linh đan trong vòng bạc đột nhiên chuyển động, còn mang theo một luồng sát khí, như đang nhắc nhở.
"Nó không thích ngươi" không đợi Câu Nguyệt mở miệng hỏi, Phàn Thiện đã giải đáp nghi hoặc: "Nó không thích tà khí của yêu ma. Vậy nên, tốt nhất ngươi cách xa nó một chút"
Câu Nguyệt nghe xong quả thật muốn xù lông. Hừ, cây đao ngạo kiều! Ta còn không thích nó... thật là chán ghét y như chủ nhân! Nàng tức giận đi tới bên hành lang khác, nằm nhoài trên sàn nhà bằng gỗ tắm nắng. Nhưng nghĩ lại tựa hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, cây nào này... sao nhìn thấy có chút quen mắt?
"Cây đao này có phải..."
"Nàng tên Bạch Chúc" nữ tử bên kia nhàn nhạt nói.
Bạch Chúc... Câu Nguyệt trong đầu nhiều lần tìm hai chữ này, luôn cảm giác giống như muốn tìm ra nhưng lại không rõ ràng. Kết cuộc nửa ngày cũng chỉ đành từ bỏ, lại hỏi: "Ngươi chuẩn bị đem cây đao này đi chém yêu quái đã hủy lá bùa của ngươi à?" nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc trước Đại ca mỗi lần muốn tìm người đánh nhau, vẻ mặt hung ác ở trước cửa phòng mài đao, lau kiếm.
"Không nhất định là yêu quái" Phàn Thiện cũng không biết giờ khắc này tiểu bạch miêu đang hồi tưởng những gì, lắc đầu, chậm rãi nói: "Nhưng dựa theo cảm ứng của nó, phàm nhân trong viện kia nặng thi khí (mùi thi thể)"
"Thi khí? Vậy... nữ nhân đang có thai trong viện đó chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?" như vậy đúng là thù vị, nàng đứng dậy đi tới, giương khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt sáng sủa nhìn chằm chẳm Phàn Thiện nói: "Lúc nào lên đường, ta cũng muốn đi theo"
"Lần này ngươi không cần đi theo" Phàn Thiện phất tay thu hồi đao.
Tiểu bạch miêu trừng mắt mèo: "Không được!"
"Ta sẽ mở ứng chú, ngươi bình tĩnh ở lại đây, không cần lo già la hoàn sẽ có phản ứng" tiên cô đại nhân đứng lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rải rác ra sau tai, thấy bạch miêu lập tức sốt sắng tới gần. Nàng có chút không rõ, suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Ngươi... sợ ở một mình?"
Hiếm thấy ngữ khí mềm nhũn như vậy, lại còn mang theo vẻ do dự.
Phàn Thiện rũ mắt nhìn nàng, như đang nhìn thật kĩ.
"Tùy ngươi" một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói một câu liền khép ống tay áo, cất bước đi vào mảnh bóng cây phía trước. Vạt áo trắng xám trong không khí vẽ ra độ cong thanh khiết, tiên khí bức người.
Tiểu bạch miêu phía sau trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng một chút, hừ nhẹ một tiếng rồi theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT