- Phù lục?
Sắc mặt Nhung Kiệt Lâm bỗng nhiên biến đổi, hắn nghiêm nghị quát:
- Đệ tử trong gia tộc thi đấu, chẳng những sử dụng linh khí mà còn sử dụng bùa chú, quá mức rồi.
Nhung Dực Thiết cao giọng nói:
- Lâm thúc, trước khi thi đấu chúng ta cũng không nói rõ hạn chế. Vì thế, sử dụng bất luận thủ đoạn nào cũng đều có thể.
Trung niên nhân kia chần chờ một chút nói:
- Lâm thúc, hắn nói đúng, Nhung Khải Tâm không trái với quy củ.
Trên mặt Nhung Dực Thiết hiện lên vẻ tự mãn, hắn nói:
- Lâm thúc, đây là các ngươi chính mình chuẩn bị không chu toàn, sao có thể trách người khác chứ.
Nhung Kiệt Lâm giận quá mà cười, nói:
- Thật sự là không biết xấu hổ.
Nhung Thiết Dực cười ha ha, không cho là nhục mà trái lại tươi cười rạng rỡ, dương dương đắc ý.
Trung niên nhân kia lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Dực Thiết, bổn tọa phụ trách giám sát lôi đài này cũng mười năm rồi. Mười năm nay gặp qua không ít kịch liệt thi đấu. Nhưng vô sỉ như quí công tử đây thì là kẻ đầu tiên.
Tiếng cười Nhung Dực Thiết đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng, tròng mắt không ngừng loạn chuyển, không nói được một lời.
Trong lòng hắn đã hận Nhung Kiệt Lâm cùng người này đến xương tủy, nhưng vì thực lực thấp kém, căn bản không có khả năng làm gì được nên đành nén giận, đợi ngày sau sẽ trả thù.
Trên lôi đài, Nhung Khải Tâm dữ tợn cười:
- Ngươi cho rằng mình hiểu được Tụ Linh Thuật sao? Hừ, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử, Linh Thể đấu sĩ cường đại đến mức nào.
Hắn vung tay lên, phù lục lập tức nổ tung.
Sau một khắc, xung quanh thân hắn liền có thêm một cái Linh Thể hình người.
- Đi….
Nhung Khải Tâm nghiến răng rống lên một tiếng, Linh Thể hình người liền hóa thành một đạo thiểm điện đánh về phía Nhung Khải Hoàn.
Trong lòng hơi kinh hãi, Nhung Khải Hoàn biết rõ Linh Thể đấu sĩ rất đáng sợ.
Loại Linh Thể này đánh không chết, không thể chinh phục, ngay cả Vũ Sĩ hậu kì cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu, càng không cần phải nói đến hắn.
Cổ tay rung lên, một đạo quang kích đồng dạng bắn ra ngoài.
Đạo quang kích này vừa mới phóng thích liền không ngừng nhanh chóng biến lớn. Chỉ trong chớp mắt, nó đã hấp thu thiên địa linh lực rất lớn, hơn nữa cũng dần ngưng tụ thành một cái Linh Thể hình người.
- Ba…
Linh thể đối chiến Linh Thể, nắm đấm song phương hung hăng va chạm vào nhau.
Hai Linh Thể này nhìn bề ngoài giống nhau như đúc. Nhưng mọi người tại đây cơ bản đều là võ giả cường đại hoặc là Linh Giả, tự nhiên có thể từ một ít địa phương rất nhỏ phân biệt ra được thân phân của bọn chúng.
Linh Thể đấu sĩ chiến đấu rất không thú vị, chúng đều là do linh lực ngưng tụ mà thành thân thể, tuy có được lực lượng cường đại cùng bản năng chiến đấu như có như không. Nhưng so với những cuộc chém giết giữa người với người thì lại bất đồng. Bởi vì chúng không có tính mạng chân chính, vì thế tại thời điểm chiến đấu cũng không tự bảo vệ được mình.
Lúc này, hai Linh Thể ngươi đánh một quyền, ta đá một cước, mỗi một lần công kích đều mang đến cho đối thủ một ít tổn thương, đồng thời cũng khiến thương thế của mình không ngừng tăng thêm.
Nếu như hai nhân loại giao thủ như vậy thì giờ phút này đã sớm huyết nhục bay tứ tung, không còn sức chiến đấu. Nhưng chúng vẫn dây dưa cùng một chỗ, đánh nhau oanh liệt.
Nhung Khải Hoàn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Nhung Khải Tâm, tính toán như thế nào mới có thể đánh bại hắn.
Tuy rằng hắn tránh thoát quyền ảnh tập kích, nhưng điều này cũng không biểu thị hắn có thể bỏ qua thực lực Vũ Sĩ trung kỳ cùng linh khí cường đại trên người đối phương.
Muốn chiến thắng đối phương, một Linh Thể đấu sĩ thì vẫn là không đủ.
Đang lúc hắn do dự muốn triệu hồi ra Linh Thể đấu sĩ thứ hai đã thấy Nhung Khải Tâm cười quái dị một tiếng, lại lần nữa khẽ đảo tay, trong lòng bàn tay lại có thêm một tấm phù lục.
Nhung Khải Hoàn trợn tròn mắt, uất ức đến mức thiếu chút nữa phun máu tươi.
Cầm vô số phù lục Linh Thể đấu sĩ đi nện người khác, đây là chuyện mà hắn nằm mộng cũng muốn làm. Bây giờ, trên người của hắn lại chỉ vẹn vẹn có một tấm phù lục mà thôi. Nhưng Nhung Khải Tâm trên người có vẻ không chỉ hai tấm ah.
- Đi chết đi.
Nhung Khải Tâm hung hăng nguyền rủa, hắn lại lần nữa xé rách phù lục.
Lại là một Linh Thể đấu sĩ xuất hiện, hung ác nhào tới.
Nhung Khải Hoàn than nhẹ một tiếng, lúc này hắn cũng không cách nào ẩn giấu nữa. Hắn vung tay lên, trên tay quang mang nhấp nháy, bên cạnh đồng dạng xuất hiện Linh Thể đấu sĩ thứ hai.
Trên lôi đài, bốn Linh Thể đấu sĩ triền đấu cùng một chỗ, Nhung Khải Hoàn cùng Nhung Khải Tâm đều tránh đi.
Nhung Khải Tâm trợn tròn mắt, môi của hắn run rẩy một chút, tay một lần nữa khẽ đảo, lấy ra một tấm phù lục.
Linh Thể đấu sĩ thứ ba đột ngột xuất hiện, đạp một bộ pháp trầm trọng bước tới Nhung Khải Hoàn.
Nhung Khải Hoàn liên tục cười khổ, năng lượng viên cầu bên trong ấn đường có thể làm cho hắn triệu hoán ba Linh Thể đấu sĩ mà thôi. Đây là át chủ bài lớn nhất của hắn, nhưng lại ở chỗ này toàn bộ bị lộ ra rồi.
Phất tay, quang mang xuất hiện, Linh Thể đấu sĩ thứ ba hiện ra, sau đó liền lao vào chém giết.
Xa xa, Vương Hiểu ánh mắt có một tia ngốc trệ, nàng thì thào nói:
- Ba Linh Thể đấu sĩ... Hắn thật sự là một Linh Sĩ sơ kỳ vừa mới nắm giữ linh lực sao? Điều này, điều thật quá nghịch thiên a.
Vào giờ khắc này, nàng thậm chí có một loại cảm giác mất mát do bị đả kích rất lớn.
Hôm trước, tuy rằng từng thấy tận mắt trên người Nhung Khải Hoàn có linh lực đặc thù, cường đại, hơn nữa còn là tiềm lực vô hạn, nhưng nàng vẫn có tin tưởng cùng hắn phân cao thấp.
Nhưng sau khi gặp được ba cái Linh Thể đấu sĩ, hùng tâm tráng chí trong nội tâm nàng liền lập tức bị lũ cuốn trôi. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng hiểu, thành tựu ngày sau của vị thiếu niên này chỉ sợ sẽ vượt xa mình.
Dưới lôi đài, Nhung Kiệt Lâm trố mắt líu lưỡi nhìn.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, thấp giọng nói:
- Dực Dương, con có thể xác định, một tháng trước Khải Hoàn không có tu luyện linh lực sao?
Nhung Dực Dương cười khổ nói:
- Cha, con của con thì sao mà không biết. Trước đó, ngay cả Linh Giả là gì nó còn không biết được, sao có thể tu luyện linh lực.
Nhung Kiệt Lâm tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ánh mắt của con có vấn đề, vì thế ta mới không tin được.
Nhung Dực Dương khẽ giật mình, nhưng lập tức nhớ đến thời điểm dạy dỗ nhi tử vô vị, cùng với sau khi tiến vào gia tộc thì cuộc sống liền trở nên tươi đẹp, lập tức ngậm chặt miệng.
Lão gia tử nói không sai, ánh mắt của mình quả thật có vấn đề.
Nhung Kiệt Lâm quay đầu lại, trong mắt lão tràn đầy sự kinh hỉ cùng mâu thuẫn.
Khải Hoàn có thiên phú về Linh Đạo không ngờ lại tốt như thế, đây chính là niềm vui cực lớn a. Nhưng mà, nó còn có tâm của võ giả, nếu cứ như vậy buông tha cho võ đạo thì chẳng phải là phí của trời sao.
Cho tới bây giờ lão chưa có một khắc nào cảm thấy mâu thuẫn như vậy.
Linh Đạo, Võ Đạo, con đường tương lai của đứa nhỏ này đến tột cùng sẽ như thế nào a.
Trên lôi đài, Nhung Khải Tâm nổi trận lôi đình, nhưng hắn đồng thời cũng kinh hồn táng đảm. Lấy ra tấm phù lục cuối cùng, hắn thuận tay ném ra ngoài, hơn nữa trong lòng thầm hạ quyết định. Nếu như Nhung Khải Hoàn có thể triệu hồi ra năm vị Linh Thể đấu sĩ... Như vậy, cho dù là làm trái ý đại ca thì hắn cũng muốn lập tức thoát khỏi nơi đây.
Nhung Khải Hoàn hừ nhẹ một tiếng, cắn răng một cái, hắn cũng móc ra tấm phù lục Linh Thể đấu sĩ duy nhất trên người.
Nhẹ nhàng hất lên, trên lôi đài, Linh Thể đấu sĩ thứ tư của hai bên lại dây dưa cùng một chỗ.
Ánh mắt của Nhung Khải Tâm sáng lên, hắn kinh hỉ nói:
- Linh lực của ngươi đã tiêu hao sạch sẽ, ngươi sẽ không cách nào triệu hoán nữa.
Nhung Khải Hoàn hừ lạnh một tiếng:
- Phù lục trên người ngươi còn nữa không?
Nhung Khải Hoàn thầm nghĩ trong lòng, nếu như hắn lại lấy ra một tấm phù lục thì mình sẽ lập tức nhận thua.
Thắng bại chỉ bất quá một hơi, không đáng để lấy mạng đi đánh bạc.
Nhung Khải Tâm khuôn mặt run rẩy vài cái, hắn tức giận quát:
- Ta đã không còn tấm phù lục nào. Nhưng ta muốn xem xem ngươi bây giờ có thể trốn đi đâu.
Hắn nhanh chóng phi về phía Nhung Khải Hoàn.
Lôi đài tuy rộng rãi, nhưng bốn góc đã có bốn cặp Linh Thể đấu sĩ đang chém giết nhau. Giờ phút này, không gian có thể cho hai người sử dụng đã không lớn lắm.
Sau khi đánh mất không gian né tránh, đối với một phương yếu thế mà nói thì đây là nguy cơ trí mạng.
Trên tay Nhung Khải Tâm lóe ra một chút ánh sáng màu vàng, kèm theo tiếng hô, vô tận quyền ảnh một lần nữa lại phóng ra bao phủ xung quanh Nhung Khải Hoàn.
Lúc này hắn đã dốc toàn lực, chiêu chiêu ngoan độc, quyết tâm hạ sát thủ.
Nhung Kiệt Lâm ở phía dưới sắc mặt đại biến. Lão quát:
- Đây là thi đấu sao, hắn căn bản là muốn đưa Khải Hoàn vào chỗ chết. Dừng tay cho ta...
Nhưng trung niên nhân kia thì nói khẽ:
- Lâm thúc, xin hãy bình tĩnh chớ nóng. Tôn nhi của ngài chưa nhận thua.
Nhung Kiệt Lâm trừng mắt, lóe ra hung quang. Thời điểm lão đang định tự mình tiến lên ngăn cản thì Nhung Dực Hà lại đột nhiên nói:
- Cha, ngài xem...
Nhung Kiệt Lâm giật mình, nhìn kỹ, một lát sau, tâm tình lo lắng lập tức hạ xuống.
Trên lôi đài, Nhung Khải Hoàn hai mắt nhắm lại. Hắn bình tâm tĩnh khí, cả người tựa hồ đã tiến vào một loại cảnh giới cực kỳ huyền diệu. Cước bộ của hắn phiêu hốt bất định, thân hình chập chờn như hoa, không ngừng xuyên qua vô số quyền ảnh.
Quyền ảnh tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng nếu đánh không đến người thì cũng sẽ không có nửa điểm uy hiếp.
Một phút đồng hồ sau, Nhung Khải Tâm thở hồng hộc vì mệt.
Hắn chẳng qua là một Vũ Sĩ trung kỳ mà thôi, tuy chân khí hùng hậu hơn Nhung Khải Hoàn một ít, nhưng khi không ngừng thôi phát Linh Khí thì thật sự là quá miễn cưỡng.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, thân hình Nhung Khải Hoàn nhoáng một cái, thoát ly quyền ảnh, dùng vẻ mặt giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương.
Nhung Khải Tâm kịch liệt thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, đang định truy kích thì đột nhiên phát giác hào khí quanh người trở nên cực kỳ quỷ dị.
Để ý xem xét, Nhung Khải Tâm khẽ giật mình. Sau đó, một cỗ hàn khí liền nổi lên từ đáy lòng, lập tức bao phủ khắp toàn thân hắn.
Chẳng biết lúc nào, ở xung quanh hắn, chiến đấu giữa Linh Thể đấu sĩ đã đình chỉ.
Trên lôi đài, tám cái Linh Thể đấu sĩ biến mất bốn, mà bốn tên còn lại thì đem hắn vây quanh.
Đến lúc này, cho dù là kẻ ngu cũng biết bốn Linh Thể đấu sĩ đến tột cùng là thuộc về phương nào rồi.
Nhung Khải Hoàn trong mắt hiện lên một tia sát cơ, ý niệm của hắn lập tức truyền xuống.
Mà trong vòng vây, Nhung Khải Tâm đã bị cảnh này làm sợ đến hồn phi phách tán. Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, hắn lập tức quát to:
- Ta nhận...
Nhưng mà, ở thời điểm những lời này chưa hoàn toàn thoát ra khỏi miệng hắn thì bốn Linh Thể đấu sĩ cường đại đã cùng lúc xuất ra một quyền.
- Phanh...
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Nhung Khải Tâm thân thể bị bốn cổ lực lượng khổng lồ hung hăng đục lỗ, giống như bị bốn thanh cự chùy đập trúng khiến thân thể nát tan, huyết nhục bay tứ tung.
- Không, Khải Tâm...
Hai mắt Nhung Dực Thiết đỏ thẫm, hắn bi thương gầm rú phóng lên lôi đài.