Bầu trời không có một đám mây, màn trời xanh ngắt bị ánh mặt trời như nhuộm kín một mầu tím nhạt.
Thành Tây. Nơi đây có mấy tòa lôi đài cực lớn.
Những lôi đài này là chỗ để đệ tử Nhung gia luận võ tranh tài, bất quá nếu đồng môn đệ tử kết thù kết oán, cũng có thể quang minh chính đại thi đấu chấm dứt ân toán.
Đương nhiên không phải lúc nào cũng có thể sử dụng.
Cho dù là Nhung Khải Tâm cũng phải xin trước một ngày mới có quyền sử dụng một tòa lôi đài trong đó.
Lúc này là giữa trưa, khi Nhung Khải Hoàn theo gia gia đi tới lôi đài thì phát hiện phụ tử Nhung Dực Thiết sớm đã chờ ở nơi này từ lâu.
Chỉ là để cho hắn cảm thấy kỳ quái, Nhung Khải Tiệp lại không ở đây.
Nhìn thấy Nhung Kiệt Lâm đích thân đến, sắc mặt Nhung Dực Thiết biến đổi, hắn cười khan nói:
- Hắc hắc, không thể tưởng được một ít ân oán của tiểu bối lại có thể kinh động Lâm thúc, thật sự là có lỗi.
Nhung Kiệt Lâm lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Khải Hoàn là cháu của ta, hừ, ta tự nhiên không thể nhìn nó bị người ta bắt nạt.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nghe nói hiền chất khinh thường ba đứa con của ta và có thành kiến rất lớn, muốn lão phu bồi tội với ngươi ko?
Trong lòng Nhung Dực Thiết thầm mắng lão bất tử cậy già lên mặt, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ tươi cười nói:
- Lâm thúc nói đùa, tiểu chất trước kia không biết Dực Dương huynh đệ là người trong gia tộc, nếu không cũng sẽ không xung đột cùng bọn họ.
- Hừ!
Nhung Kiệt Lâm hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, lệnh lang đã khiêu chiến Khải Hoàn thì hôm nay ngay tại lôi đài quyết thắng bại đi.
Âm thanh của lão chậm lại nói:
- Hôm nay sau trận chiến này, hy vọng hai nhà chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không còn khúc mắc nữa.
Quy củ này là lão tổ tông Nhung gia định ra.
Dù sao Nhung thị nhất tộc gia đại nghiệp to lớn, môn hạ đệ tử rất nhiều mà tài nguyên lại chỉ vẹn vẹn có một chút, vì thế xung đột không thể tránh được.
Nhung gia lão tổ tông ngày xưa định ra quy củ nếu song phương kết thù kết oán thì có thể quyết thắng thua trên lôi đài, đánh xong một trận thì ân oán thanh toán xong.
Chính là vì có cái quy củ này, vì thế qua nhiều năm như vậy, Nhung gia tuy có hơi xuống nhưng vẫn duy trì không có chuyện lớn gì phát sinh.
Nhung Dực Thiết liên tục gật đầu, nói:
- Lâm thúc nói rất đúng, chúng ta tốt xấu đều là đệ tử Nhung gia, chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã a.
Hắn quay đầu giả vờ giả vịt giáo huấn:
- Khải Tâm, sau trận chiến này, vô luận thắng bại, việc này dừng ở đây. Con biết chưa?
- Vâng.!
Nhung Khải Tâm cúi đầu lên tiếng, chỉ là trong ánh mắt của hắn lại lóe ra một tia sát cơ lăng lệ ác liệt.
- Đông!!
Tiếng chuông giòn vang phát ra trên lôi đài, một nam tử một người trung niên mặt không biểu tình nói:
- Hai vị, thời cơ đã đến, các ngươi có thể sử dụng lôi đài.
Đây là vũ giả chưởng quản cùng giữ gìn lôi đài của gia tộc, tuy rằng tu vi xa không bằng Nhung Kiệt Lâm, nhưng tại đây hắn là chủ sự.
Nhung Kiệt Lâm nhẹ nhàng gật đầu đánh mắt với Nhung Khải Hoàn nói khẽ:
- Cẩn thận!
- Vâng! Gia gia yên tâm!
Thân hình Nhung Khải Hoàn nhoáng một cái nhảy lên trên lôi đài.
Phụ tử Nhung Dực Thiết nao nao, chẳng biết tại sao, đám người có một loại cảm giác chính là động tác của tiểu tử này linh hoạt hơn một tháng trước rất nhiều.
Bất quá đến giờ phút này bọn họ không thể lùi bước được nữa.
Nhung Khải Tâm gầm nhẹ một tiếng, hai chân dùng sức đạp một cái, cả người như là đại bàng giương cánh bay lên lôi đài.
Trung niên nhân mắt nhìn song phương, nói:
- Hôm nay thi đấu ở lôi đài, bổn tọa phụ trách trọng tài. Các ngươi có thể phóng tay thi đấu, nhưng mà một khi có một phương nhận thua, một phương khác nhất định phải lập tức dừng tay.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nếu có người trái với điểm này, đừng trách bổn tọa xuất thủ nghiêm trị.
Hai người Nhung Khải Hoàn đồng thời xác nhận chỉ là trong lòng họ nghĩ như thế nào thì đương nhiên không thể để lộ ra.
Trung niên nhân chậm rãi lui xuống lôi đài gõ nhẹ vào cái chuông đồng nhỏ một cái, thanh âm dễ nghe lại vang lên.
- Thi đấu bắt đầu!
Hai mắt Nhung Khải Tâm sáng ngời, hắn không nói hai lời, thân hình như điện vọt tới Nhung Khải Hoàn.
Hắn là một Vũ Sĩ trung kỳ, còn đối phương lại là một Linh Giả, đương nhiên phải chơi cận chiến.
Nhung Khải Hoàn hơi mỉm cười, hắn không chút hoang mang giơ lên một ngón tay lên, trên đầu ngón tay lóe ra một tia quang mang rất nhỏ.
Thấy hào quang này, Nhung Khải Tâm không khỏi quá sợ hãi, hắn hú lên quái dị, thân thể lùi lại phía sau còn nhanh hơn là lúc nhảy tới phía trước.
Trung niên nhân giám sát bên cạnh khẽ giật mình, hắn buồn bực nhìn ngón tay của Nhung Khải Hoàn, thầm nghĩ trong lòng hẳn là đây là kỹ năng mới, mình đúng là hai lúa chả biết gì.
Nhung Khải Hoàn cười ha ha, nói:
- Khải Tâm huynh đệ, linh lực đạn của ta chưa hình thành, ngươi phản ứng hơi sớm đó.
Ngày xưa xung đột, Nhung Khải Hoàn phóng thích linh lực đạn, mà Nhung Khải Tâm vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị đánh gục tại chỗ. Chuyện này là ký ức hãy còn mới mẻ với hắn, hắn rất sợ linh lực đạn. Vì thế, nhìn thấy Nhung Khải Hoàn có xu thế phóng thích, hắn giống như là chim sợ cành cong lập tức lùi lại.
Nhưng mà nghe được Nhung Khải Hoàn nói, hắn mới biết được thì ra mình bị đùa giỡn.
Trên mặt nổi lên một tia hung lệ, Nhung Khải Tâm nghiến răng nghiến lợi xông tới. Hắn đánh ra một quyền về phía trước, quyền phong lăng liệt mang theo chân khí hùng hậu của Vũ Sĩ trung kỳ phóng ra.
Nhung Khải Hoàn ngoài miệng trào phúng nhưng trong lòng không dám lãnh đạm.
Ngón tay khẽ động, quang mang lập tức mở rộng biến thành quang đoàn to bằng một trái bóng rổ.
- Đi thôi.
Quang đoàn lập loè bay về phía Nhung Khải Tâm.
Linh Giả cường đại là bởi vì bọn hắn có thể điều động thiên địa lực lượng.
Ở bên trong quang đoàn này, linh lực bản thân Nhung Khải Hoàn không có ý nghĩa, nhưng mà thiên địa linh lực hấp dẫn tới không thể khinh thường.
Lúc này Nhung Khải Tâm không thể tránh, nắm đấm của hắn đột nhiên sáng lên. Một đoàn quyền ảnh lập tức ngưng tụ thoát ly nắm đấm ngạnh sanh đụng vào quang đoàn.
Ba!!!
Một thanh âm giòn vang phát ra, quyền ảnh cùng quang đoàn dĩ nhiên là đồng thời biến mất không thấy.
Nhung Khải Hoàn giật mình, lực lượng này là gì? Chẳng lẽ một vũ giả trung kỳ có được chân khí thâm hậu như thế sao?
Dưới lôi đài, sắc mặt Nhung Kiệt Lâm trầm xuống nói:
- Dực Thiết, nhà các ngươi thật sự là tiền đồ ah, lại đem Linh Khí cho Vũ Sĩ trung kỳ sử dụng. Hừ, chẳng lẽ không thấy có chút đại tài tiểu dụng sao?
Nhung Dực Thiết cười hắc hắc nói:
- Lâm thúc đã hiểu lầm, đây là lễ vật Khải Tiệp cho đệ đệ phòng thân để nó không bị bắt nạt, làm mất mặt ca ca.
Nhung Kiệt Lâm hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Dùng Linh Khí chiến thắng cũng không vinh.
Nhung Dực Thiết chỉ cười nói:
- Cho dù thắng không vinh cũng hơn thua mà bị nhục.
Trên mặt phụ tử Nhung Kiệt Lâm đều lộ vẻ cười lạnh, trong lòng hai người thầm nghĩ.
Trách không được Nhung Khải Tâm có đảm lượng khiêu chiến, thì ra là bởi vì trên người có trang bị Linh Khí. Bất quá, Khải Hoàn có thể triệu hoán Linh Thể đấu sĩ chưa chắc sẽ thua.
- Ha ha!
Nhung Khải Tâm cười lớn một tiếng, hai mắt hắn tỏa sáng, giận dữ hét:
- Tiểu tử, linh lực đạn của ngươi hết thời rồi, chịu chết đi.
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào đối phương lại đánh ra một quyền, quyền ảnh xuất hiện phi tốc bay đi.
Lông mày của Nhung Khải Hoàn cau lại, trong cơ thể hắn có một loại cảm giác cực kỳ cổ quái.
Tại thời khắc này, hắn phản ứng theo bản năng.
Thân hình nhoáng một cái, cước bộ của hắn dời về bên trái, đồng thời thân thể hơi nghiêng sang một bên. Một động tác đơn giản đến cực điểm này đã tránh thoát khỏi quyền ảnh.
Vũ giả chi tâm đó là một loại năng lực cường hãn dung nhập bên trong bản năng của vũ giả.
Bản thân Nhung Khải Hoàn lần đầu tiên sử dụng loại năng lực này, nhưng mà trong chiến đấu đã làm ra điều kỳ diệu.
- Ồ?
Trung niên nhân đang xem cuộc chiến liền giật mình, thân thể của hắn lập tức nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên lợi hại.
Chỉ là hắn không dám xác định đây có phải loại năng lực đặc thù mà vũ giả tha thiết ước mơ hay không.
- Hừ, xem ngươi còn có thể tránh né mấy lần.
Nhung Khải Tâm cười một tiếng dữ tợn, hai đấm liên hoàn đánh ra, từng đạo quyền ảnh phóng xuất lập tức che khuất thân hình của Nhung Khải Hoàn.
Nhưng mà hai tay Nhung Khải Hoàn khoanh trước ngực, thân thể của hắn theo bước chân mà không ngừng lắc lư.
Hắn giống như là người đi trên dây thép căng giữa trời, động tác chập chờn làm cho người ta lo lắng hắn sẽ rơi xuống đất.
Nhưng sau một lát thần sắc trong mắt tất cả mọi người đều trở nên cổ quái.
Nhung Khải Hoàn trước quyền ảnh đầy trời bình yên vô sự đi ra, ngược lại Nhung Khải Tâm bởi vì dốc sức liều mạng thôi phát uy năng của Linh Khí mà chân khí tiêu hao quá lớn, lúc này hắn kịch liệt thở hổn hển.
Nhung Khải Hoàn đứng lại, hai người đối mặt một lát, hắn vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Nữa không? Tới đây đi!
Mọi người phía dưới xôn xao một hồi, tiểu tử này coi lôi đài luận võ là cái gì?
Sắc mặt Nhung Khải Tâm mặt tái nhợt, chỉ là trong lòng của hắn dâng lên một sự bất an khó hiểu.
Cắn chặt răng, hắn hung hăng nói:
- Nhung Khải Hoàn, ngươi chỉ biết tránh né tránh né sao? Chẳng lẽ không dám chiến một trận chính diện cùng ta?
Nhung Khải Hoàn nháy hai mắt nói:
- Có thể! Ngươi đưa cái bao tay trên tay cho ta thì chúng ta chiến một trận.
Hắn không biết Linh Khí là vật gì, nhưng vũ giả chi tâm đơn giản để cho hắn chú ý tới bao tay quái dị trên tay đối phương.
Nói thật, trong lòng của hắn đối với đồ chơi này rất hiếu kỳ, còn có chút hâm mộ. Nếu như đối phương thật sự nguyện ý ình, hắn tuyệt đối không ngại nhận.
- Ha ha...
Đám người Nhung Kiệt Lâm cất tiếng cười to, mà ngay cả vị trung niên nhân phụ trách giám sát cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Xa xa Vương Hiểu Hiểu nấp trong một nơi râm mát toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, tiểu sư đệ này thật là thú vị.
Sắc mặt Nhung Khải Tâm tái nhợt, hắn giận dữ hét:
- Tốt, đây là ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Hắn đưa tay sờ tay vào ngực lục lọi, trên tay xuất hiện mấy tấm phù lục mỏng.