Tất cả những người đang vây xem trong chợ đều biến sắc, vội vàng lùi ra.
Một bóng đen bất ngờ lóe lên trước mắt mọi người rồi lập tức ra nhập chiến đoàn.
Đây là một vị đại hán cường tráng, râu ria đầy mặt, hắn không khỏi rùng mình khi nhìn Linh Thể vẫn điên cuồng vung quyền, nhưng cũng chỉ chần chừ một chút cũng động thủ, hắn cách không xuất ra một quyền.
Một quyền này nhìn như không có bao nhiêu uy lực, cũng không có âm thanh xé gió bén nhọn. Nhưng mà ngay khi quyền này được đánh ra, toàn bộ không gian đều như bị lửa đốt mà nóng hẳn lên.
Linh Thể do Nhung Khải Hoàn điều khiển đã xảy ra biến hóa cực lớn, thân thể của nó đã chuyển từ trắng sang hồng, dưới chân như buộc nghìn cân sắt thép, tốc độ đã chậm hẳn lại. Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân là chí cao vô thượng, nó nhất định không chịu buông tha Nhung Dực Thiết, chậm chạp đi tới.
Đại hán tức giận hừ mạnh, lại đánh ra một quyền nữa.
Một quyền này hắn không hề lưu thủ, nắm đấm bành trướng gào thét tới, đầu Linh Thể giống như dưa hấu, bị đánh vỡ tan tành.
- BA~…
Cùng với việc đầu bị vỡ nát, Linh Thể cũng bắt đầu sụp đổ, rốt cuộc tiêu tán trong trời đất.
Mí mắt Nhung Khải Hoàn không tự chủ giật giật vài cái, trong lòng hắn hoảng sợ, thì ra có thể triệu hoán Linh Thể cũng không phải chuyện giỏi giang gì, vẫn còn người có thể đánh tan Linh Thể trong nháy mắt đó.
- Thiết Thành huynh, huynh tới thật đúng lúc.
Nhung Dực Thiết nhìn rõ ràng người tới, lồm cồm bò dậy, kinh hỉ nói:
- Nhanh bắt đôi hung thủ này lại, đừng để bọn chúng chạy thoát.
Lông mày đại hán cường tráng nhăn lại, hỏi:
- Dực Thiết huynh, sao huynh lại thảm hại như vậy.
Nhung Dực Thiết nghiến rang nghiến lợi nói:
- Còn không phải do hai cha con này làm hại.
Hắn cố gượng đi tới bên cạnh Nhung Khải Tâm, kiểm tra kĩ càng, lúc này mới yên tâm.
Tuy rằng lực công kích chú thuật của tiểu tử kia rất cường đại, nhưng dù sao cũng không phải chú pháp chân chính, chỉ là một tia linh lực ngưng tụ, bạo tạc nổ tung, còn không thể ảnh hưởng tới tính mạng nhi tử.
Chỉ là hắn không hiểu, tiểu tử kia cùng lắm chỉ là một Tụ Linh Sĩ sơ kì, tại sao chú thuật công kích lại lợi hại như thế, đến cả nhi tử mình, một Vũ Sĩ trung kì cũng không thểchống lại.
- Khục khục.
Nhung Dực Dương gian nan đứng lên, hắn ôm quyền chắp tay, nói:
- Tại hạ là đệ tử trực hệ Nhung gia, Nhung Dực Dương, bái kiến Thiết Thành chấp sự.
Thiết Thành tuy không phải người Nhung gia, nhưng danh vọng tại Nhung gia cũng không thấp.
Bởi vì hắn là đệ tử thân truyền của một vị tộc lão Nhung gia, lại thêm đã cưới con gái Nhung gia làm vợ, có thể coi là một nửa người củaNhung gia.
Hơn nữa, người này đã đảm nhiệm chấp sự tại Giới Luật đường nhiều năm liền, thanh danh ở bên ngoài không phải ai cũng so sánh được.
Có lẽ, cũng chỉ có đám thiên chi kiêu tử trong linh đường mới hơn được hắn.
Thiết Thành giật mình, nghi ngờ hỏi:
- Các ngươi cũng là đệ tử Nhung gia?
Nhung Dực Dương lấy ngọc bài thân phận ra đáp:
- Cha con chúng ta thật sự là đệ tử Nhung gia, kính xin Thiết Thành chấp sự minh xét.
Sắc mặt Thiết Thành lập tức hòa hoãn, hắn nhìn hai bên, nhướng mày, nói:
- Nếu đều là đệ tử Nhung gia, sao còn không nhẹ nhàng nói, cứ phải động thủ quyết định sinh tử thế.
Hắn làm việc ở Giới Luật đường đã nhiều năm, nhãn lực hết sức inh, nhìn tư thế hai bên liền rõ đám này đã đánh đỏ mắt, không chết không thô.
Sắc mặt Nhung Dực Dương hồng lên, nói:
- Thiết Thành chấp sự, việc này hoàn toàn là do hai cha con họ bịa đặt...
- Ta nhổ vào…
Nhung Dực Thiết giận dữ hét lên:
- Rõ ràng là các ngươi ép mua buộc bán, lão phu là môn hạ Giới Luật đường, không thể không ra tay ngăn cản, các ngươi còn ngậm máu phun người. Hừ, còn đánh trọng thương con ta, việc này lão phu nhất định không bỏ qua dễ dàng đâu.
Nhung Dực Dương giận tái mặt, nói:
- Nói láo, rõ ràng chúng ta đã giao dịch xong, chính các ngươi thấy đồ quý, nổi máu tham, vì thế…
- Đủ rồi.
Thiết Thành gầm nhẹ, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn cả hai bên.
Sau đó, hắn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người vị chủ quán.
Vị chủ quán này là một người bị hại, vì thế hắn đang bảo vệ chặt chẽ quầy hàng của mình, khi những người khác né rất xa thì mình hắn trơ trọi đứng lại, nhìn rất bắt mắt.
Thấy ánh mắt của Thiết Thành, thân thể của hắn khẽ run, muốn tránh né.
Nhưng một bàn tay bỗng xuất hiện trước mặt hắn, chẳng biết Thiết Thành đã chắn trước hắn từ khi nào.
- Ngươi là người bán hàng phải không, ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?
Khóe miệng chủ quán khẽ co giật vài cái, rụt rè nhìn mấy người ở đây.
Lông mày Thiết Thành cau lại, nói:
- Bổn tọa là Thiết Thành, chấp sự Giới Luật đường, vô luận đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ thành thật nói ra, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Chủ quán nuốt nước bọt vài cái, nói:
- Ngài, ngài là … Giới Luật đường sao?
- Đúng vậy.
Thiết Thành chậm rãi nói.
Chủ quán nhìn hai bên, thầm nghĩ, Nhung Dực Thiết cũng là môn hạ Giới Luật đường, xem ra cũng quen Thiết Thành. Hơn nữa, hắn còn ình một linh tệ. Còn hai tên gia hỏa kia chỉ ình có năm lượng bạc.
Nghĩ thế, chủ quán nói:
- Đại nhân, sự tình như thế này, tiểu tử bán hàng ở đây, mấy vị đại nhân này đều để ý một món đồ, nên bắt đầu ra giá.
Hắn càng nói càng nhanh, chỉ vào Nhung Dực Dương nói:
- Vị đại nhân này ra giá năm lượng bạc, nhưng mà…
Cổ tay hắn khẽ chuyển, chỉ vào Nhung Dực Thiết nói:
- Vị đại nhân này lại ra giá một linh tệ.
- Oa, một linh tệ!
- Cái gì mà đáng giá một linh tệ thế?
Trên chợ, những người khác lập tức xôn xao, một linh tệ, đây cũng không phải con số nhỏ.
Thiết Thành nhướng mày quát:
- Yên lặng.
Thanh âm của hắn như sấm nổ bên tai, làm màng nhĩ của mọi người có chút đau nhức.
Lập tức, tất cả mọi người yên tĩnh lại, không ai dám tùy tiện nói nữa.
Chủ quán bị hắn làm giật mình, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất.
Trái lại, tuy rằng Nhung Dực Dương cũng run rẩy, những vẫn một mực đứng vững, hắn phẫn nộ quát:
- Ngươi nói bậy!
Ánh mắt Thiết Thành lóe lên tinh quang:
- Hắn có nói bậy hay không, bổn tọa tự biết, bây giờ thì ngươi… câm miệng lại cho ta.
Khuôn mặt Nhung Dực Dương không cam lòng, nhưng cũng không dám mở miệng. Nhung Khải Hoàn bỗng ngẩng đầu, trong lòng tràn ngập tức giận.
Thiết Thành cũng không thèm nhìn Nhung Dực Dương, hắn hừ nhẹ, nói:
- Ngươi nói tiếp.
Chủ quán gật đầu như băm tỏi, nói:
- Đúng, đúng, hắn nhét năm lượng bạc vào tay ta, sau đó cầm đồ đi, rồi thì bọn họ đánh nhau.
Nhung Dực Dương tức quá mà cười, chậm rãi nói:
- Nói bậy nói bạ!
Thiết Thành lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đảo xung quanh, nói:
- Chuyện là như vậy à, các ngươi có chứng kiến như vậy không?
Ánh mắt mọi người đều lảng tránh, không dám nhìn thẳng Thiết Thành.
Mặc dù có vài người biết rõ sự tình, nhưng nghĩ tới thanh danh của Nhung Dực Thiết, cùng với vị con trai trưởng không hề thua kém, lập tức đều đè nén cảm xúc trong lòng.
Vì một người không thân quen, đắc tội với hai vị địa đầu xà, thật sự là ngu xuẩn.
Thiết Thành lạnh lung quay đầu nhìn lại, nói:
- Hai người các ngươi còn muốn nói gì không?
Nhung Dực Dương hít sâu, nói:
- Thiết Thành chấp sự, tại hạ lấy danh dự đệ tử trực hệ Nhung gia để thề, trước khi cha con Nhung Dực Thiết tới, chúng ta đã hoàn thành giao dịch cùng vị chủ quán này, hơn nữa còn mua món đồ với giá năm lượng bạc. Nhưng cha con Nhung Dực Thiết vừa đến, đã muốn cướp đoạt vật đấy. Hắn phẫn nộ nhìn chủ quán nói:
- Người này nhận một linh tệ của Nhung Dực Thiết, vì thế vàng đỏ nhọ lòng son, lại nói chuyện hộ bọn họ. Ngươi đổi trắng thay đen như thế, lương tâm để đâu rồi?
Sắc mặt chủ quán đỏ lên, kiên trì nói:
- Ngươi mới đổi trắng thay đen.
Chỉ là nói ra những lời này, đến chính hắn cũng chột dạ.
Ánh mắt Thiết Thành lóe lên, lông mày lại nhăn.
Ánh mắt hắn vô cùng tinh tường, với kinh nghiệm nhiều năm, lại nhớ đến thanh danh không hề tốt của cha con Nhung Dực Thiết, hắn cũng đã đoán được mọi chuyện.
Chỉ là hôm nay hắn phải đối mặt với một vấn đề.
Gia đình Nhung Dực Thiết trong gia tộc cũng là một thế lực khổng lồ, mà cha con Nhung Dực Dương rõ ràng chẳng có thế lực gì. Muốn hắn hoàn toàn hành xử theo lẽ công bằng, có chút không thể được.
Tuy vừa rồi có một đấu sĩ Linh Thể, nhưng Thiết Thành cho rằng đó là do cha con Nhung Dực Dương sử dụng phù lục triệu hoán ra.
Nếu hắn biết Nhung Khải Hoàn là một vị tụ linh sĩ, chắc chắn hắn sẽ không do dự như vậy.
Trên chợ yên lặng im ắng, ánh mắt mọi người đều nhìn Thiết Thành, xem hắn xử lý như thế nào.
Một lát sau, Thiết Thành cao giọng nói:
- Nhung Dực Thiết, Nhung Dực Dương, các ngươi đều là đệ tử trực hệ của Nhung gia, theo luật pháp của gia tộc, đệ tử Nhung gia phải chung sống hòa thuận, không được nhục mạ lẫn nhau, khi dễ hay ức hiếp.
Nhung Dực Thiết cùng Nhung Dực Dương đều cúi đầu xác nhận, đây đúng là pháp luật tổ tông, tuy rằng cũng không còn mấy người tuân theo, nhưng cũng không có ai dám trực tiếp phản bác.
- Hừ, các ngươi vì một món đồ, lại đánh nhau giữa chợ, làm mất hết thể diện Nhung gia.
Sắc mặt Thiết Thành âm trầm, nói:
- Bổn tọa không cần biết các ngươi muốn cướp đoạt cái gì, không quản các ngươi xung đột vì cái gì. Nhưng đã làm mất thể diện gia tộc, nhất định phải bị phạt. Ánh mắt hắn lóe lên, lãnh đạm nói:
- Các ngươi có phục không?
Nhung Dực Thiết và Nhung Dực Dương đều hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng khi đối mặt với Thiết Thành chấp sự tiếng tăm lừng lẫy, cũng không thể không cúi đầu nói:
- Chúng ta tâm phục.
Quyền hành của Giới Luật đường cực lớn, Thiết Thành càng là một trong những chấp sự hàng đầu, nếu đối kháng trực tiếp với hắn, cũng có nghĩa khiêu khích uy nghiêm của Giới Luật đường Nhung gia. Đến lúc đó, bất kể đúng sai, cũng chỉ có nhận thất bại.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ nghĩ Thiết Thành sắp ba phải thành công, một thanh âm sang sảng, tràn đầy tinh thần phấn chấn đột nhiên vang lên.
- Ta, không phục…
Mọi người khẽ giật mình, sắc mặt Thiết Thành cũng trầm xuống, nhìn về phía thanh âm phát ra.
Nhung Khải Hoàn sải bước tiến lên, hắn đứng trước mặt phụ thân, thân ảnh không tính khôi ngô của hắn bỗng trở nên cao lớn đến vậy.
- Bọn họ mạnh mẽ cướp đoạt, không thèm nói đạo lý. Đây là sỉ nhục của Nhung gia, làm bại hoại Nhung gia. Ngươi không nghiêm trị, nghĩa là dung túng người làm bậy. Như vậy… ngươi cũng là tội nhân của Nhung gia.
Thanh âm của hắn vang dội, quanh quẩn trong tai, trong lòng bọn hắn.
Thiết Thành sửng sốt một chút, mãi sau mới há miệng ra.
Nhưng ngay tại khi hắn sắp nói chuyện, lại có một thanh âm thanh hào sảng xen lẫn chút kiều mị vang lên.
- Đúng vậy, ta cũng không phục…