Bên trong phiên chợ, cóvô số người đang mua bán giao dịch.
Ở chỗ này rồng rắn lẫn lộn, có phát sinh một ít tranh chấp và đánh nhau là điều khó tránh khỏi. Nhung gia tuy rằng cấm hầu hết những vụ xử nhau bằng binh khí, nhưng mà đối với một ít đám tiểu sửu thì vẫn mắt nhắm mắt mở, xem như mắt điếc tai ngơ.
Lý do rất đơn giản, cho dù là Nhung gia cũng không có đủ người giám sát hết tất cả việc lớn nhỏ trong cái thành lớn này.
Bất quá, lúc này chuyện xảy ra trong phiên chợ lại đủ để oanh động toàn bộ Nhung gia.
Nhung Khải Hoàn rướn người về phía trước một chút. Viên cầu nhỏ ở bên trong ấn đường của hắn lập tức phóng xuất ra một nguồn năng lượng vừa mạnh mẽ lại phần quỷ dị.
Có thể bởi vì chiến ý hắn đang hừng hực, cũng có thể bởi vì một lòng tràn đầy hận ý đối với cha con Nhung Dực Thiết Nhung Khải Hoàn lúc này cơ hồ đem tất cả lực lượng ở bên trong viên cầu phóng hết ra ngoài.
Sau khoảng thời gian trong rừng trúc khảo thí, năng lượng bên trong viên cầu đã tiêu thất hết một phần ba. Chỉ một phần ba lực lượng lúc đó đã kinh tâm đến mức nào rồi. Giờ phút này, hai phần ba lực lượng còn lại ở ngay nơi này ngưng tụ, lập tức phát ra một cỗ năng lượng khủng bố cực kỳ hấp dẫn.
"Bá bá bá. . ."
Trong hư không vang lên những thanh âm khủng bố làm ọi người run rẩy.
Ngay sau đó, đại lượng thiên địa linh lực đồng thời hướng về phía Nhung Khải Hoàn.
Chỉ trong chớp mắt, chỗ ngón tay của Nhung Khải Hoàn xuất hiện biến hóa kinh người, một cái Linh Thể hình người hiện ra.
Linh Thể xuất hiện, ngũ quan mờ ảo như hư như thật. Tuy nhiên, thân thể của nó lại lớn hơn cả một võ giả bình thương.
Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần, vô cảm như cá chết làm cho lòng người ớn lạnh nhìn chằm chằm vào hai cha con Nhung Dực Thiết.
Cả phiên chợ bỗng chốc lâm vào tĩnh lặng.
Lúc Nhung Dực Thiết xuất thủ mạnh mẽ muốn cướp đoạt, tuy rằng cũng có người thấy không vừa mắt, nhưng mà lại không có một ai dám hó hé, nguyện ý vì hai cha con không chỉ không nơi nương tựa, bị đày đi ra ngoài mà đắc tội Nhung Dực Thiết. Do đó, dù cho là người có tư cách xuất đầu ngăn cản, cũng không hẹn mà lựa chọn trầm mặc.
Nhưng mà lúc này không ai có thể ngờ, Nhung Khải Hoàn lại bạo phát ra nguồn sức mạnh đáng sợ như vậy.
Trợn trắng mắt nhìn Linh Thể từ trong hư không xuất hiện, hàm dưới của đa số mọi người đều rớt xuống đất, không biết giải thích làm sao. Nhưng mà những Tu Luyện Giả biết rõ lai lịch của Linh Thể này thì triệt để ngây dại.
Linh Thể, đây là Linh Thể đo! Trong truyền thuyết Linh Thể có thực lực bằng một Tu Luyện Giả chứ chẳng chơi.
- Giết họ...cho ta!
Hai mắt Nhung Khải Hoàn đỏ như máu. Bởi vì thương thể của cha mình mà hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. Lúc này trong lòng của hắn đã hận cha con Nhung Dực Thiết đến thấu xương.
Đã nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Linh Thể lập tức tiến tới một bước, quơ hai năm đấm đánh phụ tử Nhung Dực Thiết.
Trong lòng Nhung Dực Thiết hoảng sợ, hắn không tin được nhìn Linh Thể cùng với Nhung Khải Hoàn với khóe miệng dính máu. Hắn biết chắc hôm nay sợ đã chọc phải tai họa không nhỏ.
Bất quá, vô luận như thế nào hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết được.
Thân hình lui ra phía sau, Nhung Dực Thiết vung hai đấm ngăn cản, cơ hồ chân khí trong cơ thể đều phóng ra hết.
Ầm....
Một tiếng nổ thật lớn vang lên. Mọi người đều kinh ngạc vì cảnh trước mắt. Linh Thể bị Nhung Khải Hoàn triệu hoán không ngờ bị Nhung Dực Thiết chấn bay ra ngoài.
- Linh Thể Đấu Sĩ sơ kỳ!
Nhung Dực Thiết thở ra một hơi.
Một Đấu Sĩ sơ kỳ còn không đáng để hắn sợ hãi.
Nhưng mà ngay tại lúc hắn đang suy nghĩ thì Linh Thể lại một lần nữa đánh tới.
- Hừ.
Nhung Dực Thiết tức giận hừ một tiếng. Từng quyền hướng đánh về phía trước, dần đẩy lùi đối phương về phía sau.
Nhưng mà sau hơn mười quyền, trên mặt của hắn liền xuất hiện biến hóa.
Bởi vì hắn đã phát hiện. Tuy rằng Linh Thể bị đánh lùi sau hơn mười quyền, nhưng vẫn hung hãn không sợ chết xông thẳng về phía trước. Tựa hồ chưa thấy xác của hai cha con họ thì thề không bỏ qua.
Càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi là hơn mười lần chân khí va chạm nhau, lực lượng của Linh Thể lại không yếu đi chút nào, trái lại càng thêm cường hãn.
Linh Thể này khác xa so với Linh Thể bình thường.
Vừa đánh địch vừa không ngừng hút nạp linh lực từ bên ngoài. Điều này dẫn đến việc thân thể của Linh Thể luôn thủy chung bảo trì trạng thái đỉnh phong.
Nhung Dực Thiết mặc dù thân là Đấu Sĩ hậu kỳ, nhưng địch thủ của hắn không phải là Linh Thể Đấu Sĩ bình thường.
Đây là Linh Thể bị Nhung Khải Hoàn dùng hai phần ba lực lượng còn lại tạo ra. Đương nhiên chính là Linh Thể Đấu Sĩ cường đại nhất. Tuy rằng khí tức chỉ vỏn vẹn có Đấu Sĩ sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu có thể so với Đấu Sĩ đỉnh phong. Hơn nữa luôn duy trì hút nạp linh lực từ bên ngoài. Linh Thể này vô luận mỗi lần bị đánh lui tiêu hao bao nhiêu lực lượng, khi nó lại xông lên, cũng là lúc lực lượng khôi phục như bình thường.
"Ba. . ."
Nhung Dực Thiết xuất quyền đem Linh Thể đánh lui. Mà lúc này, trên trán của hắn đã xuất hiện những giọt mồ hôi.
Đến tận lúc này, hắn mới nhớ tới một sự việc.
Linh Thể Đấu Sĩ còn có một biệt danh khác. Đó chính là tiểu cường (con gián) đánh không chết, quét không sạch. Trừ phi là đủ sức để nghiền nó thành bột phấn, giơ tay nhấc chân một cái là có thể phá hủy Linh Thể. Nếu không thì lúc dây dưa với Linh Thể, chính là lúc Tu Luyện Giả phải đau đầu nhất.
Bởi vì điều này, hầu như Linh Thể tuyệt không tiếc mạng, mỗi một lần vật lộn đều lưỡng bại cầu thương tư thế. Mà thân là người phàm xác thịt như hắn đương nhiên là không chịu đồng quy vu tận.
- Tiểu tử, nhanh ước thúc Linh Thể của ngươi. Nếu không lão phu sẽ không khách khí.
Nhung Dực Thiết kiệt lực quát to.
Nhung Khải Toàn lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ oán độc. Đối với những lời của Nhung Dực Thiết như mắt điếc tai ngơ.
- Được lắm!
Nhung Dực Thiết trong lòng hiểu rõ, nói:
- Khải Tâm, bắt bọn chúng lại.
Nhung Khải Tâm sớm đã bị biến hóa liên tiếp dọa sợ ngây người. Lúc này nghe được phụ thân của hắn nói, hắn như mới từ trong mộng bước ra. Từ rất xa lách qua Linh Thể, chạy về phía Nhung Khải Hoàn.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn rùng mình, tâm niệm chỉ huy Linh Thể muốn chặn đường đối phương. Nhưng Nhung Dực Thiết không hổ là Đấu Sĩ hậu kỳ, một bước tiến lên, xuất thủ như điện liền chế trụ Linh Thể.
Linh Thể này dù sao cũng chỉ có cấp bậc Đấu Sĩ sơ kỳ, mặc dù là đánh không chết, không thể chinh phục, đánh không lui, vô cùng khó giải quyết. Thế nhưng mà một khi bị Nhung Dực Thiết chặn đường thì không thể xông ra.
Trong đám người, nữ tử xinh đẹp ngạc nhìn Nhung Khải Hoàn ngập ngừng nói:
- Nguyên lại hắn là một vị Tụ Linh sĩ, trách không được có thể kinh động đến cả Hiên gia gia.
Nhung Kiệt Hiên lặng lẽ cười cười, nói:
- Hiểu nhi, con cũng đã biết. Hắn chỉ mới phát hiện ra Linh Giả thiên phú của mình hôm nay thôi đấy.
- Cái gì?
Cô gái xinh đẹp vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi lại:
- Mới phát hiện hôm nay thôi sao?
- Đúng vậy.
- Nhưng mà...
Nữ tử do dự một chút, liền hỏi:
- Hiên gia gia, hắn tu luyện linh lực đã bao lâu?
- Theo lão phu biết, hôm nay là lần thứ nhất hắn hấp nạp Linh Lực.
- Lần thứ nhất hấp nạp Linh Lực đã có thể triệu hồi ra Linh Thể?
Cô gái xinh đẹp khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin. Trên mặt nàng hiện rõ mấy chữ: gạt người!
Nhung Kiệt Hiên cười khổ, nói:
- Lão phu lừa con làm gì. Nếu không có như thế, lão phu như thế nào lại có thời gian rảnh như vậy chạy tới quan sát tâm tính của hắn.
Cô gái xinh đẹp lúc này mới có chút tin tưởng. Nàng quay đầu nhìn về phía Nhung Khải Hoàn, ánh mắt lúc này đã có sự thay đổi rõ rệt.
Lúc này, nhìn thấy Nhung Khải Tâm cười độc ác phóng về phía Nhung Khải Hoàn phụ tử. Đôi mi thanh tú của nàng liền cau lại, nói:
- Hiên gia gia, ngài nếu không ra tay. Ta sẽ nhịn không được.
Nhung Kiệt Hiên mỉm cười, nói:
- Cũng đến lúc rồi. Hừ! Hai tên này thật sự là mất mặt. Cũng nên hảo hảo giáo huấn chúng một chút.
Cô gái xinh đẹp tràn đầy cảm thông gật đầu. Nàng tiến lên phía trước một bước đang định xuất thủ thời điểm thì cảnh tượng phía trước liền trở nên biến dị.
Nhìn Nhung Khải Tâm liền nhanh bức tới, Nhung Dực Dương nằm ở trước ngực nhi tử mà lòng nóng như lửa đốt.
Lúc lửa giận biến mất, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút hối hận. Nếu sớm biết như thế, lúc trước nhường một bước, có lẽ sẽ không có chuyện này xảy ra.
Nhẹ nhàng đẩy nhi tử, hắn thấp giọng nói:
- Khải Hoàn, ngươi đi mau.
Nhung Khải Hoàn liền giật mình, kinh hỉ nói:
- Cha, ngài tỉnh rồi?
Nhung Dực Dương cả giận nói:
- Để ta xuống. Con đi mau, cầu Minh thúc cùng Đức huynh ra mặt.
Nhung Khải Hoàn khóe miệng nhếch lên, quật cường nói:
- Cha, chúng ta không sai.
Nhung Dực Dương giận dữ, muốnquát lớn, thế nhưng lại cảm thấy khó thở, lập tức hắn ho khan kịch liệt.
- Hắc hắc, hiện tại muốn đi, đã chậm rồi!
Nhung Khải Tâm đi tới phía trước hai cha con Nhung Khải Hoàn, trong lòng liền biết trước kết quả. Tên tiểu tử này tuy rằng ngoài dự đoán mọi người là một vị Linh giả, nhưng mà dùng tuổi của hắn, có thể triệu hồi ra một Linh Thể cũng đã là cực hạn rồi. Lại cộng thêm cha con đều có tổn thương trong người, chính mình bắt lấy bọn họ, vụ xung đột này sẽ toàn thắng.
Về phần ảnh hưởng còn lại như thế nào xử lý, cũng không phải điều hắn phải cân nhắc.
Vươn bàn tay lớn ra, Nhung Khải Tâm tung ra một trảo.
Nhưng mà vào lúc này, hắn liền thấy rõ ràng, khóe miệng của Nhung Khải Hoàn hơi nhếch lên. Trên mặt của hắn, lại không có chút vẻ sợ hãi nào mà lại lộ ra một tia trào phúng.
Trong lòng của hắn vừa cả kinh, thì lại chứng kiến Nhung Khải Hoàn giơ một tay lên.
Đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn, một ánh quang nhỏ nhỏ lóe lên rồi lập tức bành trướng thành một quả cầu ánh sáng lớn.
Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng như là mọc thêm cánh hướng bay tới Nhung Khải Tâm.
Nhung Khải Tâm không phải là đệ tử nội đường bình thường. Hắn có huynh trưởng thân sinh chính là một Chú Linh Sĩ trẻ tuổi trong gia tộc, cũng có số có má. Vì thế, hắn thập phần tỏ tường uy năng của chú thuật.
Lúc này mắt thấy quả cầu ánh sáng bay tới. Hắn hú lên quái dị (DG: móa, như chó sói ấy nhỉ, Cẩu ít hú ^.^. Biên: Em là cún thôi, sói gì ). Dưới chân như có gắn lò xo nhảy lùi về phía sau.
Chỉ là tốc độ của hắn tuy nhanh, nhưng lại không thể nào nhanh hơn được quả cầu ánh sáng.
Trong nháy mắt, thân hình của hắn đã bị quả cầu ánh sáng chạm tới.
"Ầm. . ."
Một đạo âm thanh nổ vang. Thân thể của Nhung Khải Tâm bị lực lượng khổng lồ đập hắn bay về phía sau đụng mạnh vào một cái quán trên đường.
Chủ nhân của cửa hàng vỉa hè này đúng là vừa đúng là trung niên tư lợi và hay bội ước vừa rồi. Vẻ mặt hắn ai oán, tuy rằng trong lòng nhỏ máu như bị dao cắt, nhưng cũng không dám có nửa câu oán hận.
Nhung Khải Tâm té ngã trên đất, y phục giữa ngực và bụng hắn vỡ tan. Da thịt cháy đen một mảng; hai mắt nhắm nghiền rồi mất đi ý thức.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn cười lạnh, tuy rằng lực lượng thần bí bên trong viên cầu tiêu hao không còn. Nhưng mà linh lực khí lưu tại ấn đường vẫn còn một ít. Những khí lưu này chạy ngang dọc viên cầu sau vô số lần phun ra nuốt vào về sau, cũng đã có được đặc tính hấp thụ thiên địa linh lực cường đại.
Một viên cầu như vậy ngay cả Linh Sư cường đại như Nhung Dực Diệu cũng không dám liều mạng. Lại càng không cần phải nói đến Đấu Sĩ trung kỳ nho nhỏ rồi.
- Khải Tâm. . .
Mắt của Nhung Dực Thiết trợn trừng như muốn nứt ra, hắn tung hết sức lực đánh ra một quyền, muốn bức lui Linh Thể. Nhưng mà Linh Thể trước mắt lại không sợ hãi chút nào. Mặc cho đối phương đem toàn lực phóng ra nắm đấm chứa đầy chân khí oanh kích ở trên người cũng không quan tâm. Nó không ngờ lại đối cứng với nắm đấm của Nhung Dực Thiết.
Miệng Nhung Dực Thiết liền cảm thấy ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng của hắn liền cảm thấy ảo não. Chính mình nóng nảy cường ngạnh với Linh Thể. Điều này chẳng phải xem như người già ngại sống lâu hay sao.
Thời điểm hắn bay ngược, nơi khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy hào quang lóe lên.
Sau đó, một cỗ lực lượng oanh kích trên lưng hắn, Nhung Dực Thiết lảo đi tới vài bước, chưa kịp đứng vững. Linh Thể tung quyền nhiều như mưa.
Trong miệng Nhung Dực Thiết chảy ra máu tươi, rốt cuộc hắn không kiên trì nổi, hai chân liền mềm nhũn, sau đó ngồi phịch trên mặt đất.
Nhưng mà vào lúc này, một đạo âm thanh như sử tử rống đột nhiên vang lên.
- Người nào dám nháo sự ở Nhung gia, tản ra cho ta coi ...