Cánh đồng nhanh chóng chìm vào bóng tối của buổi đêm. Cả hai con người đó vẫn đứng ở một chỗ không rời đi nửa bước.

“Tiểu Khuê, em có biết tình yêu là gì không? Anh nghĩ là em vẫn chưa hiểu được đâu. Em thích anh, chẳng qua anh là người bên cạnh từ nhỏ đến lớn thôi. Sau này rồi em phải tự đi trên con đường của mình, anh không thể bên em cả đời. Rồi em sẽ không thích anh nữa, lúc đó em cũng sẽ không muốn kết hôn cùng anh nữa, em hiểu không?”

“Em không hiểu, em cả đời này chỉ thích và muốn kết hôn cùng anh thôi.” Vu Kỳ Khuê hét lên rồi chạy nhanh đi, lướt qua cả người anh.

Từ Huân bỗng ngước nhìn bầu trời tối đen như mực, có lẽ là cô bé đang bị tổn thương bởi những lời nói của anh. Nhưng chỉ có thể làm như thế thì Vu Kỳ Khuê mới biết được rằng anh không thể nào cùng cô kết hôn.

Trái tim Từ Huân lẫn tâm trí anh giờ đây dường như đang thầm nhớ đến một người, mà người đó hiện giờ chẳng thể có ở bên cạnh anh.

...

“Ăn xong xem như tôi và cô không mắc nợ gì nữa nhé.”

Từ Luân nhìn đống đồ ăn đầy ấp trên bàn rồi lại nhìn cô gái ngồi trước mặt.

Lần trước, cô gái này muốn mời anh một bữa vì nói rằng phải cảm ơn anh đàng hoàng. Chính vì đó mà hôm nay Từ Luân có mặt và ngồi ở đây.

“Này anh đừng có như thế chứ, tôi muốn làm bạn với anh lắm đó.” Khuôn mặt cô gái hơi nhăn lại, đôi mắt to to chớp chớp vẫn mãi nhìn Từ Luân.

“Tôi lại không muốn làm bạn với cô.”

“Anh thật lạnh lùng quá đi.” Cô gái cúi đầu, tỏ vẻ không vui.

Từ Luân cảm thấy thật phiền phức, chỉ vì nhặt cái điện thoại và giờ đây chủ nhân của chiếc điện thoại đó cứ muốn dính líu đến anh. Anh chỉ muốn ăn xong rồi đứng dậy đi về, sau này cũng sẽ không gặp lại cô gái này nữa.

“Cô tên gì?” Từ Luân thở dài một cái rồi nói.

“Tôi tên Ân Miên.” Nghe thấy Từ Luân hỏi, Ân Miên liền ngẩng đầu, cười tươi đáp lại ngay tức khắc.

“Ân Miên sao?” Rõ ràng đã nghe thấy nhưng không hiểu sao Từ Luân vẫn muốn hỏi lại.

“Đúng vậy, ai cũng khen tên tôi đẹp đó.”

“Chả thấy đẹp gì.” Từ Luân cúi mặt nhìn xuống bàn rồi bắt đầu cầm đũa gắp đồ ăn.

“Hứ!”

Ân Miên cũng nhanh chóng cầm đũa ăn. Cả hai im lặng ăn hết món này đến món khác, thỉnh thoàng Ân Miên lại lén nhìn Từ Luân.

“Tôi chưa biết tên anh.”

“Họ Từ, tên một chữ Luân.” Từ Luân trả lời nhưng không ngẩng đầu.

Ân Miên Ồ lên một tiếng rồi tiếp tục gắp thức ăn.

...

“Kỳ lạ, tin nhắn đã gửi từ mấy ngày trước rồi sao chưa trả lời vậy nhỉ?”

Tại sân bay. Tô Trân Y vừa đi vừa nhìn vào điện thoại. Sau đó cô lại nhìn xung quanh sân bay.

Cô có vóc dáng cao gầy cùng khuôn mặt xinh xắn tinh xảo. Mái tóc ngắn ngang vai ôm lấy gương mặt nhỏ. Cô mặc một chiếc quần ngắn, dễ dàng khoe được đôi chân thon dài, chiếc áo thun đơn giản được cô bỏ gọn gàng dưới lớp quần. Bên ngoài là áo khoác dạ dài qua đầu gối một chút. Tay phải kéo vali đi ra trước cửa sân bay rồi đứng lại.

Tô Trân Y leo lên một chiếc taxi, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi biến mất vào dòng đường tấp nập đầy xe cộ.

“Cảm ơn chú.”

Cô bước xuống xe rồi đi thẳng vào ngôi nhà trước mắt. Dường như lâu rồi không về đây nên Tô Trân Y đã đi một vòng chung quanh ngôi nhà một lượt rồi mới bước đến trước cửa. Bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên rồi gõ liên tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play