Không gian yên lặng vì không ai nói gì, lúc sau ông lại lên tiếng: “Từ Luân à, ta có chuyện này muốn nói với con.”
“Con vẫn đang nghe đây.”
“Con cũng không còn trẻ nữa, ta và mẹ con cũng đều già hết rồi. Con cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi. Mẹ con hay nhắc đến chuyện muốn bế cháu lắm.”
Từ Huân im lặng, anh cũng không biết nên trả lời ông như thế nào.
“Con là chưa muốn hay chưa tìm được người phù hợp?” Ông hỏi.
“Bố, con biết sớm muộn gì cũng phải kết hôn, nhưng con nghĩ giờ chưa phải là lúc.”
“Vậy sao? Ta thấy con bé Kỳ Khuê cũng được đó. Mặc dù nó còn khá nhỏ, hai đứa đính hôn trước cũng được.”
Từ Huân bật người đứng dậy, dạo này không hiểu sao khi anh cứ nghe đến cái tên Vu Kỳ Khuê thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
“Bố à, con chỉ xem tiểu Khuê như em gái thôi.”
Phải, anh chỉ xem Vu Kỳ Khuê như một cô em gái, không hơn không kém.
“Em gái? Con nói gì vậy? Con bé từ nhỏ đến lớn đều đi bên cạnh con không rời. Con cũng nên hiểu cảm xúc của con bé ấy đi chứ?” Chân mày ông cau lại, dường như là hơi tức giận rồi.
“Cảm xúc? Tiểu Khuê còn nhỏ vẫn chưa hiểu gì đâu bố. Và hơn hết là con không có tình cảm với Tiểu Khuê. Chuyện kết hôn là chuyện không thể xảy ra.” Giọng anh gần như là thét lên.
Bộp.
Một âm thanh lớn vang lên sát bên tai Từ Huân, anh quay đầu ra nhìn. Là Vu Kỳ Khuê đang đứng trước cửa, dưới chân là hai tách trà đã vỡ tan tành. Khuôn mặt bất ngờ của Vu Kỳ Khuê cứ như đang đông cứng lại. Chỉ trong vài giây sau đó, nước mắt của Vu Kỳ Khuê bắt đầu lăn dài xuống hai gò má, cô che miệng lại rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Kỳ Khuê!”
“Kỳ Khuê!”
Từ Huân nhanh chóng đuổi theo phía sau cô, anh vừa chạy vừa gọi tên Vu Kỳ Khuê.
Anh không cố ý muốn nói chuyện đó lớn tiếng như vậy, càng không biết Vu Kỳ Khuê đã đi lên lầu và đứng ngay cửa từ lúc nào. Chắc rằng câu nói khi nãy của Từ Huân đã tác động không ít đến cảm xúc của Vu Kỳ Khuê.
Chạy đến cánh đồng bên ngoài cách khá xa biệt thự, nơi mà ngày trước cả hai ra đây chơi đùa. Vu Kỳ Khuê cuối cùng cũng chịu dừng chân lại. Từ Huân đứng ngay phía sau cô.
“Tiểu Khuê... ”
“Anh đừng đến đây.” Vu Kỳ Khuê quay người lại nói. Cô và anh đứng cách cả một khoảng dài.
“Từ Huân, anh có thích em không?” Nước mắt trên khoé mắt của Vu Kỳ Khuê dường như không hề muốn dừng lại, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau mà lăn dài xuống khuôn mặt của cô.
“Anh... ” Đối với câu hỏi này, trong lòng anh rõ hơn ai hết. Nhưng cớ sao lại không thể nói ra thành lời?
“Thôi anh không cần nói nữa, em biết rồi. Anh không thích em, một chút cũng không có.” Giọng nói Vu Kỳ Khuê trở nên run rẩy rồi nhỏ dần.
“Kỳ Khuê à, chúng ta, chỉ có thể như thế này thôi. Anh không thể trở thành người kề bên em cả đời được. Sau này rồi em sẽ gặp người mà em muốn kết hôn cùng, được không?” Từ Huân muốn bước tới nhưng rồi lại thôi.
“Không, anh biết em thích anh mà đúng không? Chuyện kết hôn cùng anh cũng là điều em rất muốn thôi. Chỉ có thể là anh thôi, em không muốn một ai khác đâu..”
Tiếng khóc của cô dần trở nên to hơn. Từ Huân lặng im, anh không biết bây giờ mình nên nói gì. Những lời của Vu Kỳ Khuê cứ như một cô bé đang đòi anh mua kẹo cho bằng được, cứ như lúc nhỏ. Ngày trước, khi cô muốn thứ gì đều muốn anh mua cho được, nếu không cô sẽ lại khóc oà lên như lúc này. Những lúc đó anh chỉ đành mua thứ mà cô đành đạch đòi muốn, còn giờ đây. Chuyện này không phải là chuyện cỏn con, kết hôn đối với Từ Huân là chuyện cả đời, không thể tùy tiện như chọn mua đại một chiếc áo nào đó được. Với Vu Kỳ Khuê, có lẽ là cô vẫn chưa hiểu rõ những chuyện này quan trọng đến mức nào, cô chỉ việc ngang bướng muốn có thứ mình muốn mà thôi.
Từ Huân lắc đầu chán nản, trông cô giờ đây cứ như lúc nhỏ, không khác đi chút nào hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT