Lạc Dư dùng sức đấm tên cầm đầu đang chắn trước mặt mình,
"A"
Tên tuy có chút cảnh giác với Lạc Dư nhưng hắn thật sự không ngờ tới sức lực của con thỏ nhỏ này lài lớn như vậy.
Nhưng tên đang đánh cũng có chút bất ngờ nên động tác đánh người trên tay dừng lại, Lãnh Kiệt lợi dụng cơ hội này đứng lên phản công.
"bing"
"bing"
"bốp"
"bốp"
Hai người Lạc Dư phối hợp với nhau, đám người rất nhanh bị đánh te tua tơi bời, Lãnh Kiệt bất mãn trừng Lạc Dư nhưng biết nơi này không tiện nói chuyện nên nhanh chóng nổ xe trở Lạc Dư rời đi.
Mấy tên đau đớn lăn lộn dưới đất kêu la, lần này vẫn là Lạc Dư ra tay mạnh nhất, ai bắt bọn chúng ra đường không chọn ngày, chọn đúng hôm tâm trạng cậu không tốt, đáng đời.
- Lạc Dư, cậu còn không đi mua đồ khử trùng cho tôi a.
Lạc Dư khoác cặp thản nhiên nói:
- Cứ để như vậy cũng có sao đâu, dù gì cha mẹ cậu cũng nhìn quen rồi, lo cái gì chứ.
Lãnh Kiệt ngồi trên chiếc ghế sát cổng trường hét lên:
- Đi, Mua, Đồ, Về, Cho, Tôi, Mau, Lên.
Lãnh Kiệt lập tức che lại vết thương vì hét lên mà đau đớn.
Lạc Dư nhìn bộ dạng tàn tạ của hắn, ha hả cười, cậu thở dài:
- Haiz, được rồi, thấy cậu đáng thương như vậy tôi cũng đành ủy khuất mình đi mua cho cậu, ha.
Lãnh Kiệt trợn mắt, còn không mau đi. Lạc Dư đá đá chân nhảy nhót rời đi, chậc, vui quá đi.
Vào lớp học,
- Làm hộ đi...
Lãnh Kiệt quăng quyển bài tập của mình sang cho Lạc Dư rồi gục xuống bàn ngủ mất. Lạc Dư đen mặt, bài tập của cậu còn chưa làm xong đâu.
Ánh mắt Lạc Dư lập lòe, cậu nhìn tên ngu ngốc nào đó cười nguy hiểm, cậu hướng lên bàn đầu gọi,
- Lớp trưởng, lớp trưởng...
Thấy bạn lớp trưởng đẹp trai ngời ngời quay xuống thì Lạc Dư cười vui vẻ, vị lớp trưởng này cũng rất hòa đồng,
- Có chuyện gì sao?
Lạc Dư híp mắt:
- Cậu có thể cho tôi mượn bút lông được không?
- Được thôi.
- Không cần.
Lãnh Kiệt không biêt từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy túm lấy mặt Lạc Dư quay về phía mình giơ bút lông màu đen lên trước mặt cậu,
- Cầm lấy.
Giọng nói Lãnh Kiệt có chút chua khó nhận ra được, nói xong hắn liền nằm bò ra bàn tiếp tục ngủ.
Lạc Dư tung tung chiếc bút lông trong tay nhìn Lãnh Kiệt nhếch miệng,
"Lãnh Kiệt"
"Đây là cậu tự đưa cho tôi đó"
"Đừng trách tôi"
Lạc Dư bắt đầu sự nghiệp sáng tác của mình, ừm, vẽ con rùa đi, con mèo cũng không tệ, hay thêm hổ cho nó sắc sảo a...
Mỗi một trang giấy là là một con vật khác nhau, Lạc Dư chưa từng học vẽ, vì vậy, thứ cậu vẽ ra, hì hì, ngay chính bản thân người vẽ là cậu cũng không nhận ra những con này rốt cuộc con nào là mèo, con nào là hổ,...
"tùng"
"tùng"
"tùng"
Tiếng trống vang lên, lớp trưởng đi từng bàn thu vở bài tập, Lạc Dư rất hiên ngang đem vở của mình và Lãnh Kiệt nộp lên, mắt cậu lấp lánh nói:
- Lớp trưởng, cậu có thể cho bài hai bọn tôi cuốn dưới cuối được không.
- Được.
Lạc Dư vỗ vỗ tay, cậu liếc mắt nhìn người đã đi gặp chu công bên cạnh, cậu nhìn chiếc bút lông lại nhìn gương mặt bầm giập của Lãnh Kiệt không có ý tốt cười cười.
Lạc Dư đứng lên, ngồi xuống, cậu dùng bút lông đem khuôn mặt Lãnh Kiệt từ trên xuống dưới trang điểm một lần, còn viết thêm một hàng chữ,
"tôi là tên biến thái"
Giáo viên bước vào Lạc Dư cúi đầu nhịn cười, mọi người đều đứng lên chào cô giáo chỉ có một mình Lãnh Kiệt được đặc quyền nằm ngủ.
Cô giáo bắt đầu kiểm tra vở bài tập của học sinh, có không ít người trong lớp cúi đầu dùng sách che mặt mình lại,
- Mạc Vũ, sao em chưa làm bài tập..
- Em..
- Vũ Vân,
- ...
Sắc mặt cô giáo ngày càng khó coi, đống bài tập cũng sắp hết,
"Rầm"
- Lãnh Kiệt, em đứng dậy cho tôi.
Lạc Dư bịp miệng gục mặt xuống bàn nhịn cười đến run rẩy, Lãnh Kiệt bị tiếng hét làm tỉnh lại, hắn nhìn Lạc Dư nghi hoặc vỗ vai cậu tự nhiên nói không để ý trong lớp có bao nhiêu người đang nhìn,
- Ê, Lạc Dư, cậu lại bị làm sao vậy.
- Hahaha...
- haha..
".."
Lãnh Kiệt liếc mắt nhìn mọi người trong lớp, nếu mặt hắn bình thường thì lúc này mọi người nhất định sẽ im re, nhưng..
- hahaha...
Lãnh Kiệt nhíu mày nghi hoặc, cô giáo ngồi bên trên cũng không nhịn được che miệng cười, nói:
- Lãnh Kiệt, mặt của em..
Lãnh Kiệt sờ mặt, đây có phải lần đầu hắn bị thương đâu, sao mọi người lại phản ứng như vậy. Hắn lấy điện thoại ra soi,
- Há hahaha,.....
Lãnh Kiệt vừa lấy điện thoại ra Lạc Dư liền phá lên cười chảy ra nước mắt, cậu ôm bụng, ôi, đau bụng ghê.
Lạc Dư cười đến không thấy mặt trời, hắc, trong game tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng bên ngoài, ha, tôi không tin không có cách chơi chết cậu, hừ hừ.
Lạc Dư vỗ vai Lãnh Kiệt:
- Dù gì cũng không xóa được, lên bảng đi, cô gọi đó.
Trán Lãnh Kiệt chảy xuống ba vạch đen bất đắc dĩ đi lên bảng,
- Hahaha...
Mọi người cười ầm lên, Lãnh Kiệt nhẫn nhịn cầm lấy bài cô giáo đưa cho,
- LẠC DƯ...
- Hahahah...
Lãnh Kiệt ném quyển sách về phía cậu,
- Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết cậu aaa....
Lạc Dư bĩu môi:
- Có giỏi thì đến đây.
Vừa nói xong cậu liền chạy ra khỏi lớp, ở trường này chẳng có ai quản được họ a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT