Cả quá trình dạo phố có thể tóm gọn lại là Cố Hiểu Mộng dắt tay tiểu Tiễn Chúc mua thứ này thứ kia, Lý Ninh Ngọc đi theo sau trả tiền, còn luôn để ý xem Cố Hiểu Mộng đã mua những gì.
"Chị Ngọc! Cái mũ này đẹp quá!"
"Chiếc vòng tay này cũng không tệ nha."
"Hay là mua bộ váy này đi, tiểu cô nương mặc váy chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Tiễn Chúc em ăn kẹo hồ lô không?" Sau khi tiểu Tiễn Chúc gật đầu, Cố Hiểu Mộng lập tức nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc."
"Được." Lý Ninh Ngọc gật đầu, thanh toán tiền xong liền đưa tay muốn cầm lấy đồ trên tay Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, lại nhìn kẹo hồ lô trên tay mình, do dự đưa xâu kẹo hồ lô cho Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, chị muốn ăn à?"
Lý Ninh Ngọc cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu, "Tôi không ăn đồ ngọt, đưa những thứ em vừa mua đây cho tôi, tôi giữ cho."
"Không cần không cần, em mang được rồi, hay là..." Cố Hiểu Mộng cười cười, nhét kẹo hồ lô vào tay tiểu Tiễn Chúc, rồi nắm lấy tay Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc cứ cầm tay em đi này, em cũng nặng lắm đó."
"Cố thượng úy, em..." Lý Ninh Ngọc hơi bất ngờ, nhưng cũng không buông tay.
"Ưm..." tiểu Tiễn Chúc không hiểu chuyện gì diễn ra trước mắt, nhưng đột nhiên cảm thấy kẹo hồ lô hình như cũng không có ngọt cho lắm.
Kim Sinh Hỏa biểu thị, đây là bữa tối kỳ lạ nhất mà ông từng dùng.
Tiểu Tiễn Chúc ngồi trên đùi Lý Ninh Ngọc đợi cô cho ăn, Bạch Tiểu Niên và Cố Hiểu Mộng cùng mang oán niệm nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ.
"Tiễn Chúc là bạn gái của tôi mà... Vì sao lại hờ hững với tôi thế chứ."
"Tại sao lại để chị Ngọc của tôi bón cơm cho cô ấy chứ!" Cố Hiểu Mộng với Bạch Tiểu Niên nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Bạch Tiểu Niên đầu tiên mở miệng, "Lý thượng giáo mấy ngày nay vất vả rồi, giao Tiễn Chúc cho tôi đi."
"Đúng rồi đúng rồi." Cố Hiểu Mộng gật gật đầu.
"Em không muốn!" Lý Ninh Ngọc còn chưa lên tiếng, tiểu Tiễn Chúc lập tức cự tuyệt, rồi rúc sâu vào trong lòng Lý Ninh Ngọc.
"Tiễn Chúc, anh... Ối mẹ ơi!" Đột nhiên bị Cố Hiểu Mộng nhéo tay, Bạch Tiểu Niên quay đầu bắt gặp nàng biểu tình hung tợn, "Bạch Tiểu Niên, quản cho tốt bạn gái của anh đi."
"Cô nghĩ là tôi không muốn hả."
"Để tôi." Cố Hiểu Mộng hắng giọng một cái, "Chị Ngọc..."
"Cố thượng úy, mời nhớ kỹ, ăn không nói ngủ không nói." Lý Ninh Ngọc thậm chí còn không ngẩng đầu lên, "Nửa câu sau em làm không được coi như không tính, tôi hi vọng em có thể thực hiện được nửa câu đầu."
"Em..." Cố Hiểu Mộng bế tắc, "Vậy... Tôi lên lầu trước đây, mọi người từ từ ăn."
Đối mặt với một đống điện văn, Cố Hiểu Mộng bắt đầu suy nghĩ về những gì mình đã làm hôm nay, cuối cùng kết luận lại là gì cũng làm không xong lại còn tức muốn chết. Nhất là cứ nghĩ đến việc Hà Tiễn Chúc quấn lấy để Lý Ninh Ngọc dỗ cô ấy ngủ, Cố Hiểu Mộng càng hận không thể ngay lập tức... đánh Bạch Tiểu Niên một trận.
"Cố thượng úy."
"Chị, chị Ngọc? Sao chị lại tới đây?"
"Vấn đề này tôi nên hỏi em mới đúng, vì sao không về phòng?"
"Tiễn Chúc không phải muốn ngủ chung với chị sao, em còn về đó làm gì... tự chuốc lấy nhục à?"
Nhìn Cố Hiểu Mộng bộ dạng tức giận, Lý Ninh Ngọc khẽ cười kéo góc áo nàng, "Giận rồi?"
"Không có."
"Nếu Cố thượng úy đã nói thế, vậy để tôi qua bồi Hà tiểu thư đi."
"Không cho đi!" Cố Hiểu Mộng vội chạy đến trước mặt Lý Ninh Ngọc chặn cửa, "Chị Ngọc, chị không thể... không thể ở lại với em được sao?"
"Vậy Cố thượng úy nghĩ tôi tới đây để làm gì?"
"Chị Ngọc..."
"Được rồi, là tôi không đúng. Tôi vốn nghĩ Hà tiểu thư biến thành trẻ con rồi thì rất cần người chiếu cố, thế mà lại quên mất trong nhà tôi còn có một đứa nhỏ nữa." Lý Ninh Ngọc nghiêng người tới trước mặt Cố Hiểu Mộng, "Bạn nhỏ, tha thứ cho tôi có được hay không?"
"Nhưng mà buổi tối em ăn còn chưa đủ no, hơn nữa chị Ngọc đã đáp ứng em rồi, đợi buổi tối..."
"Tôi biết, thế nên tôi mới ở đây."
Bạch Tiểu Niên nhìn danh sách liệt kê kín một trang giấy, rơi vào trầm tư, bên tai còn vang vọng lời của Lý Ninh Ngọc khi đưa Hà Tiễn Chúc tới trước mặt mình, "Đây là chi phí một ngày nay của Hà tiểu thư, đều là của Hiểu Mộng ứng ra, phiền thư ký Bạch lúc nào rảnh rỗi kết lại sổ sách một chút."
"Nhưng không phải Tiễn Chúc nói là do Lý thượng giáo cô trả tiền sao?"
"Đúng vậy, là dùng tiền lương của Hiểu Mộng."
"Ơ..."