"Chị Ngọc."
"Ừ."
Nghe thấy lời mào đầu quen thuộc này, Kim Sinh Hỏa tự giác gấp tờ báo rồi đi lên lầu. Hôm nay Bạch Tiểu Niên đi hẹn hò với Hà Tiễn Chúc, Vương Điền Hương đến bộ tư lệnh, cả Cầu Trang chỉ còn lại mình mình cùng đôi tình nhân kia, không đi nhanh thì biến thành bóng đèn mất.
"Chị Ngọc, chị đừng vẽ nữa." Cố Hiểu Mộng chụp lên tay Lý Ninh Ngọc.
"Cố thượng úy, đừng táy máy tay chân."
"Chị Ngọc , ở đây cũng không có người khác." Cố Hiểu Mộng không có ý buông tay, "Chị xem điện văn chúng ta đều giải mã xong rồi, hơn nữa tiếp theo cũng không có công việc gì để làm mà đúng không?"
"Cho nên, Cố thượng úy em đây là muốn..."
Nụ cười ẩn ý của Lý Ninh Ngọc khiến Cố Hiểu Mộng thoáng cái hưng phấn lên, gật đầu lia lịa.
"Tôi hiểu rồi, để tôi gọi điện về cho bộ tư lệnh, nhờ gửi thêm cho em một ít điện văn."
"Hả? Chị Ngọc em không có ý đó, em... Thôi bỏ đi, em vẫn là nên im lặng thì hơn." Cố Hiểu Mộng nản lòng thu tay về, nhưng bị Lý Ninh Ngọc giữ lại, "Chị Ngọc ..."
"Bây giờ vẫn còn sớm, chờ buổi tối."
"Ò... Hở? !"
"Làm việc đi."
"Được được được, làm việc làm việc."
"Lý thượng giáo, Lý thượng giáo, cô mau cứu mạng a!"
"Thư ký Bạch?" Lý Ninh Ngọc quay đầu lại, vừa thấy Bạch Tiểu Niên liền sững sờ.
"Chị Ngọc, làm sao vậy?" Cố Hiểu Mộng nhìn theo ánh mắt Lý Ninh Ngọc, sợ đến suýt nữa làm gãy cây bút, "Má, má ơi!"
Kia là Bạch Tiểu Niên vẻ mặt khẩn trương, trên người mặc bộ tây trang, nhưng cô bé đang được ôm trong ngực của anh ta là... Con gái của anh ta và Tiễn Chúc? ? ?
"Mấy người hãy nghe tôi nói. Tôi chỉ là đi hẹn hò cùng với Tiễn Chúc. Ai ngờ mới dạo chơi được một nửa thì, thì cô ấy đã trở thành như vậy rồi... " Bạch Tiểu Niên lắp bắp giải thích.
"Tôi không tin. Nói, anh và Tiễn Chúc sinh lúc nào?" Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không tin.
"Không phải, Cố thượng úy cô có chút thường thức nào không vậy? Cho dù tôi có con gái, cũng không thể nào lớn như vậy a."
"Bạch Tiểu Niên, anh nói ai không có thường thức!" Cố Hiểu Mộng bén nhạy nắm chặt trọng điểm, đi tới định cho Bạch Tiểu Niên một quyền.
"Hiểu Mộng!" Lý Ninh Ngọc một bên ôm Hà Tiễn Chúc, một bên can ngăn Cố Hiểu Mộng.
"Nha, náo nhiệt thế. Thư ký Bạch anh về lúc nào đấy, đây là..." Kim Sinh Hỏa bày ra vẻ đau đớn, "Thư ký Bạch, anh nói xem, anh và Tiễn Chúc có con rồi thế mà không thèm báo chúng tôi một tiếng, có còn coi tôi là lão đại không thế?"
"Kim sở trưởng, ông cũng đừng làm loạn thêm nữa..." Bạch Tiểu Niên không chút lưu tình.
"Không phải nói chứ, Tiễn Chúc biến nhỏ trông thật đáng yêu. Có điều, vẫn kém chị Ngọc một xíu." Cố Hiểu Mộng khoái trá tiếp nhận hiện tại, đồng thời cố gắng nhéo nhéo mặt Hà Tiễn Chúc.
"Cố thượng úy, tôi đã nói rồi, chuyện kia đừng nhắc lại nữa."
"Ò... Đến đây, tiểu Tiễn Chúc nhìn cái này đi." Cố Hiểu Mộng lôi ra một cái mũ miện lông mềm, phe phẩy trước mặt Hà Tiễn Chúc, "Đáng yêu không?"
"Ưm, tỷ tỷ cho em chơi với." Hà Tiễn Chúc nhìn chằm chằm không chớp mắt, còn đưa tay ra bắt lấy.
"Cho em..." Cố Hiểu Mộng lời còn chưa nói hết đã nghe thấy Lý Ninh Ngọc mở miệng, "Cố thượng úy, thứ kia là trước em cho tôi mà."
"Nhưng... Chị Ngọc, chị không phải nói là trông ngây thơ quá, không thích, nên mới trả lại cho em à?"
"Tôi đổi ý không được sao?"
Cố Hiểu Mộng lúc này mới kịp phản ứng, "Được được, chị Ngọc, chị nói thế nào thì chính là thế đó."
"Ơ? Em... Tỷ tỷ... Cái kia..." Hà Tiễn Chúc trơ mắt nhìn chiếc mũ miện sắp tới tay lại bị lấy trở về, khẩn trương đến muốn khóc.
"Không sao, không sao, tỷ tỷ mang em đi ra ngoài mua." Cố Hiểu Mộng bế Hà Tiễn Chúc lên, sau đó xoay người kéo Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, cùng đi nào."
"Ừ."
Nhìn bóng lưng ba người đi xa, Kim Sinh Hỏa nhịn không được cảm thán, "Trông cứ như một nhà ba người vậy."
"Tiễn Chúc cô ấy... chẳng phải là bạn gái của tôi sao..." Bạch Tiểu Niên vẻ mặt mờ mịt.