Khi xe của Cố gia dừng ở cổng Cầu Trang vào lúc nửa đêm, Bạch Tiểu Niên cảm thấy khó hiểu, "Này Cố thượng úy không phải đã về nhà rồi sao? Làm sao lại..."


Hay là bởi vì vơ vét đồ trong nhà nên bị Cố hội trưởng trong đêm tống trở lại đây?


Bạch Tiểu Niên vẫn còn đang thắc mắc, liền thấy Lý Ninh Ngọc vội vã từ trong phòng đi ra bước lên xe, nhỏ giọng hỏi Kim Sinh Hỏa, "Kim sở trưởng, đã xảy ra chuyện gì thế?"


"Còn có thể có cái gì, nhất định là do Cố thượng úy phái người đến." Kim Sinh Hỏa không hề nghĩ ngợi, "Là cô ấy lại uống say đi."


"Tôi cũng đoán thế, lần trước Cố thượng úy uống nhiều, suýt chút nữa đã phá hủy Cầu Trang, may mà có Lý thượng giáo ở đây." Hồi tưởng lại thảm trạng lần đó, Bạch Tiểu Niên trong lòng vẫn còn sợ hãi.


Nói chung có Lý Ninh Ngọc đi Cố gia rồi, Cố Hiểu Mộng như thế nào đi nữa cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.


Bạch Tiểu Niên là nghĩ như vậy.




"Kim sở trưởng, ông không xuống ăn điểm tâm à?" Sáng sớm hôm sau, Bạch Tiểu Niên chuẩn bị xuống lầu, thấy Kim Sinh Hỏa đứng ở trên bậc thang.


"Thư ký Bạch, anh giúp tôi xác nhận lại một chút, tôi có phải chưa tỉnh ngủ hay không?"


"Cái gì?" Theo hướng nhìn của Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên thấy Lý Ninh Ngọc đang ôm một tiểu cô nương, tay đút bánh mì, "Kim sở trưởng, hay ông nhéo tôi một cái đi..."


Vì vậy đứng ở trên bậc thang biến thành hai người.


"Thư ký Bạch, có lời gì không thể trực tiếp nói sao?" Nghe được tiếng sột soạt phía sau, Lý Ninh Ngọc mở miệng.


"Tỷ tỷ, em muốn ăn tương ớt."


"Một ít thôi, không được ăn quá nhiều." Lý Ninh Ngọc dùng chiếc đũa chấm chút tương ớt phết lên lát bánh mì.


"Cái kia, Lý thượng giáo..." Bạch Tiểu Niên nuốt một ngụm nước bọt, "Đứa nhỏ này là..."


"Thúc thúc hảo, ta là Cố Hiểu Mộng."


"Cái gì? !" Bạch Tiểu Niên nhất thời không biết là vì hai tiếng thúc thúc kia hay vì đứa nhỏ trước mặt là Cố Hiểu Mộng mà bị khiếp sợ.


"Đừng lớn tiếng như vậy, sẽ dọa em ấy sợ." Lý Ninh Ngọc lau lau miệng Cố Hiểu Mộng, "Ăn no rồi thì lên lầu chơi đi thôi."


"Không, em muốn cùng tỷ tỷ chung một chỗ." Cố Hiểu Mộng nép tại trong lòng Lý Ninh Ngọc không có chút nào muốn đi.


"Được, vậy tôi cùng em đi lên."


"Dạ." Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn nắm tay Lý Ninh Ngọc, vừa nghiêng đầu thấy Kim Sinh Hỏa, "Gia gia hảo!"


Nhìn biểu tình vặn vẹo của Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên đột nhiên cảm thấy "thúc thúc" xưng hô thế này cũng không hẳn khó tiếp nhận.




"Tỷ tỷ, chị đang làm gì thế?" Cố Hiểu Mộng nhảy lên trên ghế nhìn Lý Ninh Ngọc viết viết rồi vẽ vẽ.


"Tôi đang làm việc, Cố thượng úy, đừng đụng tới đồ của tôi."


"Tỷ tỷ chị nhớ lộn rồi, em không phải gọi là Cố thượng úy, em là Cố Hiểu Mộng." Bộ dạng nghiêm túc của Cố Hiểu Mộng khiến Lý Ninh Ngọc nhịn không được cười lên, miết miết mặt của Cố Hiểu Mộng, "Được rồi, Hiểu Mộng."


Vào đêm hôm trước, khi Lý Ninh Ngọc được Triệu tiểu thư từ Cố gia tới đón đi, trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái, có chuyện gì mà đến mức Cố hội trưởng trong đêm hôm khuya khoắt phái người đến Cầu Trang.


"Lý khoa trưởng, cuối cùng cô cũng đến rồi." Cố Dân Chương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.


"Cố hội trưởng, có đúng hay không Hiểu Mộng em ấy..."


"Chính là Hiểu Mộng, khi về nhà còn rất tốt, nhưng vừa vặn gọi con bé xuống lầu ăn cơm, thì..."


"Tỷ tỷ..."


"Hửm?" Đột nhiên cảm giác có người kéo kéo góc áo của mình, Lý Ninh Ngọc cúi đầu thấy trước mặt là một tiểu hài tử, lại nghĩ tới lời Cố Dân Chương mới vừa nói, "Hiểu Mộng?"


Cố Hiểu Mộng mắt vẫn còn hồng hồng, vừa nhìn đã biết là mới vừa khóc xong, "Tỷ tỷ, nhìn chị thật xinh đẹp, chúng ta trước kia đã từng gặp nhau chưa?"


"Đúng rồi, Hiểu Mộng ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ đón em về nhà." Lý Ninh Ngọc ôn nhu lau đi nước mắt cho Cố Hiểu Mộng.


Vậy ai có thể nói cho ta biết, vì sao con gái nhà mình đã biến nhỏ rồi vẫn không quên mang theo đồ trong nhà đi thế...


Cố Dân Chương rất khổ não.




Chính là vui vẻ chấp nhận sự thực này đi.


Nhìn Lý Ninh Ngọc giải mã điện văn cùng với Bạch Tiểu Niên đang làm mặt hề chơi đùa cùng Cố Hiểu Mộng, Kim Sinh Hỏa không khỏi sinh ra cảm giác như đây là tứ đại đồng đường... Nếu không phải Ngô Chí Quốc đột nhiên bước vào.


"Ai, Cố thượng úy..." Bạch Tiểu Niên trơ mắt nhìn Cố Hiểu Mộng vừa rồi vẫn còn cười đến vui vẻ đột nhiên nhào vào trong lòng Lý Ninh Ngọc.


Lý Ninh Ngọc thấy vậy sửng sốt, "Làm sao vậy? Ai khi dễ em sao?"


"Không không không, không liên quan đến tôi." Bạch Tiểu Niên cấp tốc phủ nhận.


"Không phải... Tỷ tỷ, em..." Cố Hiểu Mộng len lén liếc nhìn Ngô Chí Quốc.


"Hửm?" Lý Ninh Ngọc chú ý tới động tác của Cố Hiểu Mộng, vừa kịp phản ứng.


Cái con người này, người biến nhỏ đi mà cái tính hay ghen một chút cũng không thay đổi.


"Tỷ tỷ, chị chớ nhìn hắn." Cố Hiểu Mộng nhỏ giọng nói.


"Được, tôi chỉ nhìn em thôi có được hay không?"


"Ân."




"Tỷ tỷ, em buổi tối có thể ngủ chung cùng chị được không?"


"Ừ, em lên đây đi."


Cố Hiểu Mộng trên giường, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.


"Đắp chăn kín, đừng để bị lạnh." Lý Ninh Ngọc chỉnh lại chăn cho Cố Hiểu Mộng.


"Tỷ tỷ chị thật tốt."


"Sao đột nhiên lại nói như thế?"


"Em muốn làm cái gì chị đều chiều theo em, dạy em vẽ tranh đánh đàn, kể chuyện xưa cho em." Cố Hiểu Mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc, "Em thích tỷ tỷ nhất!"


"Thật là một cái tiểu hài tử."


"Không phải đâu, chị Ngọc."


"Hả?" Bị kéo vào một cái ôm ấm áp, bên tai là thanh âm cùng xưng hô quen thuộc, Lý Ninh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, "Hiểu Mộng..."


"Chị Ngọc, nhớ em không?" Cố Hiểu Mộng nháy mắt mấy cái.


"Nếu Cố thượng úy đã thay đổi trở lại, vậy nên trở về giường của mình đi thôi."


"Này?" Cố Hiểu Mộng hơi sửng sốt, "Chị Ngọc, sao chị có thể đổi cách đối xử vậy chứ..."


"Tôi là vậy đấy, Cố thượng úy có ý kiến gì không?"


"Không có... Nhưng mà, những gì em vừa nói đều là thật, vô luận có biến thành bộ dáng gì nữa, em vẫn thích chị Ngọc nhất."


"Em..." Lý Ninh Ngọc có chút rung động.


"Chị Ngọc, em có thể ở lại chỗ này không?" Cố Hiểu Mộng cẩn thận hỏi lại.


"Tùy em, có điều không được táy máy tay chân."


"Đã biết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play