"Cố thượng úy, cô chuẩn bị xong chưa?"
"Đương nhiên, tôi sớm đã chờ cái ngày này." Cố Hiểu Mộng vẻ mặt nghiêm túc, "Thư ký Bạch, mau ra tay đi."
"Tốt, vậy tôi không khách khí."
"Hai người bọn họ đang làm gì thế..." Ngô Chí Quốc nhịn không được mở miệng hỏi.
"Kéo búa bao mà thôi." Kim Sinh Hỏa đã quá quen rồi, Lý Ninh Ngọc lại càng không quan tâm, chỉ lo cúi đầu đọc báo.
"Kéo búa bao!"
"Cố thượng úy, cô thua!" Bạch Tiểu Niên mở một chai vang đỏ rót cho Cố Hiểu Mộng, "Dám chơi dám chịu."
"Tôi đây lỡ tay." Cố Hiểu Mộng tức giận nói, một hơi uống cạn nửa ly, "Lại tới!"
"Kéo búa bao!"
"Cố thượng úy cô lại thua rồi."
"Tôi không tin!"
"Cố thượng úy, cô bây giờ chịu thua còn kịp."
"Nhận thua cái gì chứ, tôi Cố Hiểu Mộng cho tới bây giờ không có chịu phục ai!" Cố Hiểu Mộng đột nhiên dừng một chút, nhìn về phía Lý Ninh Ngọc ở bên cạnh, "Ngoại trừ chị Ngọc."
"Cố thượng úy, mấy người chơi game không cần phải mang theo cả tôi."
"Ah..."
"Còn có, uống ít rượu thôi, miễn cho lại khó chịu."
"Đã biết." Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn gật đầu.
Không biết vì sao, Bạch Tiểu Niên đột nhiên cảm thấy có chút cay cay.
"Tiếp tục tiếp tục nào."
Liên tục mấy vòng kế tiếp, Cố Hiểu Mộng thua nhiều thắng ít, hơn phân nửa chai rượu vang đỏ đã rót hết, đỏ bừng cả khuôn mặt, lời nói cũng bắt đầu mơ hồ không rõ, Bạch Tiểu Niên lại vẫn có thể duy trì tỉnh táo.
Cứ như thế Cố Hiểu Mộng tối nay không thể không nôn mất.
Nghĩ nghĩ, Lý Ninh Ngọc đứng dậy ôm lấy Cố Hiểu Mộng, "Đừng uống nữa."
"Không, em không tin em đấu không lại anh ta!" Cố Hiểu Mộng giơ ly rượu.
"Tới thì tới!" Bạch Tiểu Niên lúc này đang hưng chí bừng bừng.
"Thư ký Bạch, nếu như tôi nhớ không lầm, Trương tư lệnh còn có mấy bức điện văn cần giải mã đi."
"Lý thượng giáo, cô có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là nếu như Cố thượng úy thua nữa, tôi chỉ sợ cũng không có tâm tư làm việc, đến lúc đó phải báo cáo kết quả cho Trương tư lệnh thế nào, thư ký Bạch anh nên tự cân nhắc một chút." Lý Ninh Ngọc xoa tay Cố Hiểu Mộng, ôn nhu nói, "Nếu như thắng, thì phải ngoan ngoãn về ngủ biết không?"
"Được!" Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu đáp lời, "Bạch Tiểu Niên, lại đi!"
"Tôi... Tôi..." Bạch Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, đây còn không phải là đang khi dễ người khác sao!
Rốt cuộc, sau khi thắng vài ván liên tiếp, Cố Hiểu Mộng vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, em lợi hại không?"
"Lợi hại lợi hại, Hiểu Mộng lợi hại nhất." Lý Ninh Ngọc kiên nhẫn đáp lại, "Đi thôi, chúng ta trở về phòng."
"Được."
Cố Hiểu Mộng được Lý Ninh Ngọc đỡ lên lầu, nằm dài trên giường, "Hmm, chị Ngọc, chị đừng đi."
"Tôi không đi, chỉ là đi rót cho em một cốc nước."
"Em không uống nước... Em muốn..." Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc lại.
"Ai, Hiểu Mộng... Đừng làm loạn." Lý Ninh Ngọc trọng tâm không vững, liền ngã vào trong lòng Cố Hiểu Mộng.
"Em không có làm loạn...Chị Ngọc, chị xem đây này..."
"Hiểu Mộng, Hiểu Mộng ngày mai còn phải làm việc..."
"Không sao, em giúp chị là được chứ gì."
"Cố Hiểu Mộng, em đây là đang giả vờ say... Ưmm..."
Có đôi khi Lý Ninh Ngọc nghĩ Kim Sinh Hỏa nói câu kia rất có đạo lý, Cố Hiểu Mộng chính là một thiên tài giả heo ăn thịt hổ.
Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Niên sau khi ói suốt một đêm, lúc xuống lầu ăn điểm tâm vẫn còn cảm thấy cước bộ có chút phiêu.
"Thư ký Bạch chào buổi sáng."
"Cố thượng úy, cô thế nào vẫn tỉnh táo như vậy, hai chúng ta uống tương đương nhau mà." Bạch Tiểu Niên xoa xoa huyệt thái dương.
"Tôi đâu có giống anh, có thể ôm bồn cầu ngủ cả đêm."
"Cô không nôn à? Vậy cô ôm cái gì?"
"Tôi..." Cố Hiểu Mộng đột nhiên đỏ mặt, "Vậy thì sao, tôi ăn xong rồi, Vương Điền Hương anh bỏ lát bánh mì xuống cho tôi, đó là phần tôi để dành cho chị Ngọc đấy!"
"Ai, Lý thượng giáo không xuống đây sao?" Bạch Tiểu Niên lúc này mới phản ứng lại.
"Tám phần mười lại là bị mèo hoang quấy rối đi." Kim Sinh Hỏa hoàn toàn bình thản.
"Điện văn của tôi vậy làm sao bây giờ? Không được, sớm muộn gì tôi sẽ đem đám mèo hoang xung quanh Cầu Trang này bắt bằng hết."
"Bạch Tiểu Niên, anh..." Cố Hiểu Mộng muốn phản bác nhưng tìm không ra lý do, "Cùng lắm thì để tôi đi giải mã, bồi thường... Không không không, thay con mèo hoang kia bù đắp cho anh..."
"Cố thượng úy sao tự dưng cô tốt bụng như vậy?"
"Anh quản tôi làm gì! Tôi, tôi lên lầu đây, chị Ngọc còn đang chờ."