Trong xe bao trùm bởi tiếng thông báo tình trạng giao thông, có chút yên bình, nhưng hơi ồn, tiếng điều hòa chạy nhỏ vụn thổi ra, từng đợt truyền vào tai, khiến lòng phiền muộn.
Tống Minh hắc hắc thêm mắm thêm muối bên cạnh, “Này này này lão Thẩm, tôi nói cho cậu biết, những thứ như FLAG này, đừng lập lung tung. Vốn dĩ cậu không có ý nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng sẽ thành sự thật, tôi quen mấy đứa bạn, cứ lập FLAG là sẽ nổ. Thực sự rất thảm, khóc huhu hối hận a.”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nhìn Tống Minh, bỗng nhiên cười, một tay đặt lên cửa sổ xe, chống đầu nói: “Vậy bây giờ tôi lập flag cho cậu thông minh hơn nhé.”
Tống Minh buột miệng thốt ra: “Ồ thật vậy chăng, lão Thẩm, anh em tốt, lập FLAG cũng không quên hẹn ước cho tôi.”
“……” Thẩm Tuyển Ý không nỡ nhìn thẳng quay đầu đi, lập FLAG quả nhiên sẽ nổ.
***
Trở lại trường.
Môn Thẩm Tuyển Ý phải thi lại bắt đầu lúc hai giờ ba mươi chiều, còn nửa giờ nữa.
Tống Minh sợ nóng, vào đến cổng trường liền chạy về ký túc xá với vận tốc ánh sáng ngồi điều hòa.
Thẩm Tuyển Ý thong thả ung dung đến phòng học, lúc đi ngang qua sân bóng thì bị một nam sinh chặn lại.
Là một Omega nhỏ mỏng manh mềm mại, nhập học cùng năm với hắn, nhưng lại thấp hơn hắn gần một cái đầu do ảnh hưởng của gen AO.
“Bạn học Thẩm, đây là vé tham gia buổi biểu diễn của câu lạc bộ chúng tôi vào ngày mai, mời cậu đến xem.”
Omega nhỏ gương mặt hồng hồng hai tay giơ tấm vé, nhìn cũng không dám nhìn hắn, vùi đầu xuống ngực.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn cậu ta một cái, hoài nghi cậu ta có ngẩng đầu, cũng chỉ cao đến xương quai xanh hắn thôi.
Hắn cảm thấy thú vị, dừng lại cười hỏi: “Ồ, cậu không ngẩng đầu, tôi tìm cậu kiểu gì? Tôi quay đi quay lại nhận nhầm người thì làm sao bây giờ?”
“Hả?” Omega nhỏ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với nụ cười của hắn, đỏ mặt, vô tình phát tán ra một chút tin tức tố.
Thẩm Tuyển Ý lui về sau nửa bước, xem xét rồi nói: “Cậu tên là Lương Văn Văn, đúng không.”
Lương Văn Văn gật đầu thật mạnh, kinh ngạc nói: “Ừ ừ, cậu còn nhớ tôi nha!”
“Đương nhiên nhớ rồi. Còn vé thì, tôi không cần đâu, trước mắt tôi…… không có hứng thú với nữ trang, xem nam sinh mặc đồ nữ, cũng không có hứng, các cậu tự chơi vui vẻ.”
Đôi mắt Thẩm Tuyển Ý hẹp dài, khi không nghiêm túc nhìn người khác luôn mang theo ý tứ ngả ngớn lại quyến rũ, nhưng cười rộ lên rồi lại khiến lòng người đối diện nóng bừng một cách khó hiểu, rõ ràng mới qua 18 tuổi, cảm giác áp bức còn mạnh hơn cả nam nhân trưởng thành.
Lương Văn Văn đuổi theo, vừa nhát lại vừa lớn gan truy hỏi, “Bạn học Thẩm, cậu thích…… thích Omega như thế nào a?”
Thẩm Tuyển Ý dừng chân, biểu cảm trên mặt rốt cuộc cũng thay đổi, hơi mím môi nói, “Tôi không thích Omega.”
Omega nhỏ sửng sốt, mờ mịt “A” một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên run lên, “Giáo sư Phó.”
Thẩm Tuyển Ý không trả lời chi tiết, cười nói: “Giáo sư Phó tôi càng không thích, đừng loạn……”
“Không phải, giáo sư Phó!”
Thẩm Tuyển Ý hơi nhíu mày, quay đầu lại, thấy Phó Thanh Sơ đi tới, lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc gì, khí chất trên người cũng vậy, vừa lạnh vừa nhạt.
Phó Thanh Sơ gật nhẹ, đi lướt qua hai người, nhưng bị gọi lại, “Giáo sư Phó, thầy chờ một chút!”
“Có chuyện gì?”
Lương Văn Văn vội đưa ra mấy tấm vé hoa hòe lòe loẹt trong tay, nói: “Câu lạc bộ chúng em tổ chức hoạt động, giáo sư Phó, thầy muốn tham gia không? Ở đây em có mấy tấm vé.”
Phó Thanh Sơ sắc mặt không đổi, hơi rũ mắt liếc qua một cái, ánh mắt rất nhạt, nhất thời khiến người khác nhìn không ra cảm xúc.
Một đám Alpha còn cảm thấy sợ Phó Thanh Sơ, huống chi cậu ta là Omega.
Lương Văn Văn nhịn xuống cảm xúc sợ hãi, nín thở nhìn Phó Thanh Sơ.
“A còn nữa, bọn em định chủ nhật này đi Dương Hoa Sơn xem mưa sao băng, em nghe học trưởng Hứa Dịch nói thầy có kính thiên văn, cho em xin mượn một buổi, được không thầy?”
Thẩm Tuyển Ý cười nhẹ, mang theo châm chọc: “Đừng mời, giáo sư Phó bận rộn lắm, không rảnh đi xem câu lạc bộ các cậu biểu diễn đâu, cũng không rảnh đi xem mưa sao băng, trong mắt anh ta chỉ là mấy mảnh thiên thạch rớt xuống thôi.”
Phó Thanh Sơ hơi híp mắt, che dấu cảm xúc mãnh liệt đan xen bên trong, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục bình tĩnh, vươn tay, rút lấy tấm vé trên tay Lương Văn Văn.
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Nha.” Đè thấp giọng ghé sát vào, cười hỏi: “Giáo sư cũng có hứng thú với đồ nữ?”
Phó Thanh Sơ nhăn mày, nhìn tấm vé trong tay, lúc này mới phát hiện chủ đề hoạt động của bọn họ là đồ nữ, mí mắt giật giật gần như không thể phát hiện.
Thẩm Tuyển Ý cười nhẹ: “Nếu thầy mặc đồ nữ, bọn họ so với thầy làm sao sánh kịp, phải không?”
“Không phải thầy không thích tôi đến phòng thí nghiệm sao, chỉ cần thầy mặc đồ nữ đi tham gia hoạt động của bọn họ, tôi sẽ không bao giờ đến phòng thí nghiệm của thầy nữa, thế nào?”
Phó Thanh Sơ căng mặt, rất có khí thế nói thêm câu nữa liền trở mặt ngay tại chỗ.
Thẩm Tuyển Ý chơi xong liền thôi, đứng thẳng người không hé răng.
“Thiết bị ở phòng thí nghiệm, bao giờ cần tự đến lấy.” Tầm mắt Phó Thanh Sơ nhìn sang bên cạnh, hỏi Lương Văn Văn: “Còn chuyện gì nữa không?”
Lương Văn Văn lau mồ hôi, “Không, không có.”
“Ừ.”
Lương Văn Văn thu hồi tầm mắt từ bóng lưng Phó Thanh Sơ, lén lút liếc mắt đánh giá Thẩm Tuyển Ý, luôn cảm thấy vừa rồi không khí nơi đây, không bình thường lắm.
Không biết có phải ảo giác của cậu không.
“Các cậu vừa rồi nói cái gì a? Cảm giác như giáo sư Phó rất tức giận.” Lương Văn Văn nhỏ giọng nói.
Thẩm Tuyển Ý rút tấm vé còn dư lại trong tay cậu ta, cười cười: “Không có gì, cái này, đồng ý với cậu.”
-
Phó Thanh Sơ vòng qua khu dạy học, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện cảm xúc khác, mím chặt môi như đang kìm nén cái gì, nhanh chóng cau mày rồi lại nhẹ nhàng buông ra, khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày.
Vừa rồi anh, có thể đi vòng qua bọn họ, nhưng thấy hắn và một Omega nhỏ nhỏ mềm mềm vừa nói vừa cười, đầu quả tim như bị đâm một cái, không thể dời mắt, đứng yên tại chỗ.
Lương Văn Văn chào anh, Phó Thanh Sơ không từ chối, ngược lại ma xui quỷ khiến đi tới, làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua Thẩm Tuyển Ý.
Nụ cười nhẹ trên mặt hắn chưa tan, hắn không nhìn anh, hơi nghiêng sang phía khác, ánh mặt trời chiếu xuống, phủ một cái bóng nhỏ lên cổ tay anh.
Phó Thanh Sơ mở cửa phòng thí nghiệm, hôm nay anh xin nghỉ, sinh viên không đến, số liệu thực nghiệm ngày hôm qua đã sửa xong gửi đi, hôm nay đang chờ hồi âm, trước mắt không có việc gì cần làm.
Anh không có chỗ nào để đi, cũng lười đi chỗ nào khác, đơn giản là đến phòng thí nghiệm, xem kế hoạch nghiên cứu giai đoạn tiếp theo.
Trong phòng thí nghiệm có một phòng riêng nhỏ, trưng dụng làm phòng nước, có một máy pha cà phê thủ công, còn có một hộp hạt cà phê giá trị xa xỉ, pha ra một tách cà phê mùi hương thơm thuần mê người.
Một lát sau, anh bưng ly cà phê ra ngoài, ngồi vào bàn của mình, trước mặt là vé mời hí kịch của câu lạc bộ.
Đầu hè, không nhìn rõ khói mờ của hơi nóng cà phê bay lên, nhưng hương thơm không giảm chút nào.
Phó Thanh Sơ rũ mắt, bỗng nhiên nhớ lại ngày Thẩm Tuyển Ý cứu anh, khí phách lại gọn gàng, đơn phương đối mặt với ba bốn Alpha cũng không sợ hãi.
Khi đó hai người không quen không biết, hoàn toàn xa lạ, hắn tự nguyện ra tay cứu giúp người gặp chuyện bất bình.
Ngày hôm sau, anh tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ.
Khăn trải giường sẫm màu, rèm cửa cũng là màu tối, đồ đạc trang trí trong phòng đơn giản, còn có hương xà phòng thoang thoảng.
Anh ngốc vài giây, mới có thể tìm về tỉnh táo từ mớ ý thức hỗn loạn, nhớ lại buổi tối hôm trước anh bị mấy tên Alpha vây đánh, còn bị tin tức tố của một nam sinh trẻ tuổi ép đến hôn mê bất tỉnh.
Không biết có phải tin tức tố của người kia quá mức mạnh mẽ không, anh thậm chí cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó bị đánh nát, đang sụp đổ từng chút một.
Anh xoa trán, phát hiện quần áo vẫn nguyên, trên tủ đầu giường có một tờ giấy.
Ngại quá, anh ngất rồi nên tôi không biết anh ở đâu, vì vậy đưa anh về đây, anh tỉnh lại thì trở về đi, chìa khóa đặt dưới chậu hoa trước cửa là được —— Thẩm Tuyển Ý.
Thần tuyển ý vĩnh.
(thường dùng để bình luận những câu thơ, bài thơ hay, đẹp, cô đọng và....v.....v... sự hay khác.... Tóm lại là tên đẹp. =))))
Phó Thanh Sơ vuốt ve cái tên kia hai lần, nhớ lại cách hắn lau vết máu trên khóe miệng, tin tức tố mùi máu như sắp bùng nổ, và nhớ lại cái ôm của hắn trước khi anh ngất đi.
“Thẩm Tuyển Ý.”
Phó Thanh Sơ lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên run rẩy như bị bỏng, chợt hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chống tay lên trán.
Anh không thể tiếp tục bị nụ cười của Thẩm Tuyển Ý ảnh hưởng, phải kịp thời dừng lại.
—————
Tác giả có lời muốn nói: Đồ nữ gì đó, không có khả năng, cả đời này cũng không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT