Edit: Kara.________Thẩm Tuyển Ý đi xuống tầng, ngồi trên chiếc ghế đá dưới phòng thí nghiệm một lúc.
Ban đêm, băng ghế rất lạnh, mặt trên phủ một lớp sương lạnh lẽo như lòng người. Hắn cúi đầu nhìn tay, vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương trên môi.
Da môi mềm mại, cầm máu cũng nhanh. Vết máu đông mỏng che kín miệng vết thương, liếm nhẹ một cái sẽ vỡ ra tiếp tục chảy máu.
Tin tức tố chưa tan, mơ hồ vây quanh hắn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng nhỏ xuống, nghẹn ngào.
Hình ảnh Phó Thanh Sơ đỏ mắt chỉ về phía cầu thang quanh quẩn trong đầu hắn, phát đi phát lại. Hắn chán ghét Thẩm Khai Vân, nhưng trong lúc vô thức lại trở thành một Thẩm Khai Vân thứ hai.
Thẩm Tuyển Ý bực bội nắm tóc, muốn uống rượu muốn hút thuốc muốn đánh nhau. Tin tức tố lan tràn không thể khống chế khiến bản năng trỗi dậy, muốn thấy máu. Dường như chỉ có cách đó mới xoa dịu được tâm lý nóng nảy.
Trước đây hắn chưa từng yêu, tràn đầy tâm trí là hận thù. Phó Thanh Sơ nói hắn không phân biệt được thế nào là thích, thế nào là hứng thú. Thẩm Tuyển Ý cảm thấy có lẽ hắn thật sự không phân biệt được dục vọng chiếm hữu và yêu thích.
Hắn tiện tay cứu người, Phó Thanh Sơ và Thẩm Phong giống nhau, đều là kẻ yếu.
Sau đó, hắn bắt đầu theo đuổi Hứa Dịch, không thể tránh khỏi mà chú ý đến vị giáo sư lạnh lùng nhưng rất kiên nhẫn với đủ loại vấn đề của sinh viên kia.
Quán bar Quân Nhiên xảy ra chuyện, anh vượt liên tục mấy cái đèn đỏ, không quan tâm bị thổi phạt đưa người đến bệnh viện.
Hắn và Thẩm Khai Nguôi cãi nhau bị thương. Anh ghét hắn, vậy mà vẫn đưa hắn đến phòng thí nghiệm băng bó. Số lần hắn bị thương nhiều lăm, đếm không xuể, nhưng lần đầu có người vừa mắng vừa cẩn thận băng bó cho hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm giác thấy vết thương đau quá.
Thẩm Tuyển Ý lớn từng này rồi, trừ nắm đấm của hắn ra thì không biết cảm giác an toàn là gì. Cảm thấy những thứ có thể khống chế trong tay mới xem như thực sự sở hữu. Vì vậy khi phát hiện bản thân thích Phó Thanh Sơ, hắn theo bản năng muốn cướp đoạt.
Những gì xảy ra tối nay không liên quan đến Mạc Cửu. Hắn bị lòng ghen tỵ che lấp lý trí, dục vọng chiếm hữu dâng lên mức cao nhất. Hắn không muốn nghe Phó Thanh Sơ từ chối hết lần này đến lần khác.
Hắn và Thẩm Khai Vân giống nhau, ích kỷ, khốn nạn.
Thẩm Tuyển Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy điện thoại ra bấm số của Phó Thanh Sơ.
Hôm nay mọi chuyện tan tác cả, có khi sau này Phó Thanh Sơ sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Trước đây còn có thể cãi nhau mắng hắn hai câu cút đi, từ nay chắc không muốn nhìn mặt luôn.
-
Phó Thanh Sơ không biết đã hôn mê bao lâu, mấy tiếng, hay chỉ mới mấy phút.
Anh bị nóng tỉnh, cơn nóng dồn dập đánh vào ý chí, khắp người toàn là mồ hôi, thứ nước dinh dính không thể khống chế tràn ra ngoài, đã đọng lại thành một mảng nhỏ ẩm ướt.
Hương gỗ tùng thanh đạm ngọt ngào tràn ngập phòng thí nghiệm, nồng đến nỗi nghẹt thở. Phó Thanh Sơ kéo kéo cổ áo, thở dốc chống bàn muốn đứng lên.
Có vết hồng hồng rất nhạt vòng quanh cổ tay, như dây nhỏ đeo tay. Anh run rẩy chống người dậy, hai chân lại nhũn ra mà ngã trở về.
Phó Thanh Sơ cắn răng, đi tìm túi tài liệu.
Chu kỳ dùng thuốc cấm là một tuần một ống. Hôm nay ra ngoài anh mang theo một ống để trong túi tài liệu, chỉ cần tiêm vào, là ổn rồi.
Chậm rãi di chuyển dọc theo bờ tường, mỗi bước đi lại có cảm giác tin tức tố sau gáy tràn ra xé nát lý trí, trầm luân.
Khoảng cách năm mét, anh đi như thể đã đi qua ngàn năm. Hai mắt nhòe đi, tiếng ong ong che lấp màng nhĩ không nghe thấy gì khác, hô hấp nặng nề nóng rực.
Trong không gian kín, tin tức tố của Omega càng ngày càng nồng, mạch máu như bị đốt cháy, chất lỏng tranh nhau tràn ra, thấm ướt vải vóc.
Lần phát tình này nghiêm trọng hơn mười ba năm trước rất nhiều. Năm đó anh miễn cưỡng giữ được lý trí để ngâm nước lạnh, bình tĩnh đưa ra quyết định, lần này anh phải cố hết sức để không nằm trên đất.
Phó Thanh Sơ cắn đầu lưỡi bảo trì tỉnh táo, rốt cục đi đến nơi, tay run run mở túi tài liệu, lấy ống thuốc lóe ánh sáng màu xanh lam.
-
Thẩm Tuyển Ý gọi liên tục ba cuộc, Phó Thanh Sơ đều không nhận, mặc nó đổ chuông đến khi tự ngắt. Giọng nữ máy móc báo cho hắn biết, đối phương đang bận, quý khách vui lòng gọi lại sau.
Hắn nắm chặt điện thoại, trái tim như bị kim đâm, thêu hoa dệt áo, hắn chưa kịp thở dốc đã bị kim tiếp theo đâm tới.
Điện thoại đột nhiên vang lên, hắn kích động nhanh chóng nhìn xem. Không phải Phó Thanh Sơ.
"Chuyện gì?" Thẩm Tuyển Ý nhận.
"Nhá, sao tâm trạng tệ thế này?" Giọng đối phương hơi thô, khàn khàn. Ngày thường nghe vẫn ổn, thời khắc này lọt vào trong tai Thẩm Tuyển Ý càng ngày càng khó nghe.
"Anh tìm người khác đi, chị gái tôi qua thăm mấy ngày, chị ấy thấy tôi đánh nhau sẽ lo lắng." Tốc độ nói của Thẩm Tuyển Ý cực nhanh, bổ sung một câu: "Không có chuyện gì tôi tắt."
"Này này này đừng tắt đừng tắt." Nghiêm Bảo vội hỏi: "Tôi nghe anh Thịnh nói, cậu đánh người của hắn?"
Thẩm Tuyển Ý tạm dừng, "Khi nào?"
"Mấy ngày trước, ở Lạc Hà Tập. Nói bị một người tên Thẩm Tuyển Ý và một người tên Phó Thanh Sơ đánh, sưng mặt sưng mũi trông sợ lắm. Anh Thịnh không bỏ qua được, đến hưng binh vấn tội tôi, bắt tôi bàn giao." .
Tiên Hiệp Hay"Tôi tự đánh, Phó Thanh Sơ không động, anh ấy là người qua đường. Anh Thịnh tức giận thì bảo hắn tìm tôi, đừng tìm Phó Thanh Sơ, anh ấy là người có ăn học tay trói gà không chặt, không chịu nổi."
Nghiêm Bảo vừa nghe đã cười, "Gì đây, bảo vệ anh ta à, thích sao?"
"Đã bảo người qua đường mà, tắt."
Hắn đứng lên, nhìn về phía phòng thí nghiệm, sau đó quay người đi ra cổng trường.
Đi mấy bước, không cam lòng quay về, lên lầu.
Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, hắn gõ cửa, nín thở nói: "Giáo sư Phó, xin lỗi, thầy..."
Tiếng nói đột nhiên im bặt, Thẩm Tuyển Ý ngửi thấy mùi tin tức tố Omega nồng nặc, bị xông cho mơ hồ, đè chặt cửa mới bình tĩnh lại.
Đm, tin tức tố nồng vãi!
Thẩm Tuyển Ý gõ cửa, cao giọng gọi: "Phó Thanh Sơ, mở cửa, ai ở bên trong?"
Phó Thanh Sơ bị nóng sảng rồi, ống thuốc trong tay làm thế nào cũng không rút ra được. Đôi mắt đỏ lên vì nóng lòng, môi bị cắn rách.
Âm thanh gõ cửa rất lớn, giọng Thẩm Tuyển Ý rất nặng, vì tin tức tố ảnh hưởng nên anh rất mẫn cảm, chút xíu đó cũng như đập vào tim, khiến chất lỏng trào ra càng thêm mãnh liệt.
Thẩm Tuyển Ý gõ cửa, không có ai đáp lại, chỉ có tin tức tố từng tia từng sợi truyền tới, mang theo mùi gỗ tùng thanh mát, không ngọt ngấy, lại khiến tin tức tố của hắn sôi trào.
Thẩm Tuyển Ý hoảng loạn, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt, luôn cảm thấy có thứ quan trọng đang vỡ tan.
"Giáo sư Phó, mở cửa ra được không?" Thẩm Tuyển Ý dùng sức đập cửa, kéo chốt cửa kêu leng keng, "Tôi xin lỗi, tôi không hôn thầy, thầy mở cửa một chút thôi, được không."
Hắn thật sự rất hoảng, lần hoảng loạn như thế này gần nhất, là ngày mẹ hắn mất.
Thẩm Tuyển Ý nhìn cánh cửa đóng chặt, chóp mũi nồng nặc mùi tin tức tố, cắn răng nói: "Đừng ép tôi phá phòng thí nghiệm của thầy!"
Giọng Phó Thanh Sơ vừa mềm vừa ngọt, như phủ thêm một tầng mùi thơm trên giọng nói lạnh lùng thường ngày, "Tôi không sao, cậu đi đi, không cần xin lỗi."
Thẩm Tuyển Ý nghe giọng anh không ổn, hỏi lại lần cuối, "Thầy không ra?"
Phó Thanh Sơ còn lại tia lý trí cuối cùng, ngón tay nắm ống thuốc run rẩy bất thường, mãi lâu sau mới phun ra mấy chữ: "Đừng vào... Đừng... vào đây."
Anh không thể để Thẩm Tuyển Ý đi vào, tin tức tố và cơn phát tình sắp chiếm được toàn quyền khống chế, nếu hắn vào đây, anh nhất định không nhịn được mà thần phục.
Anh không thể.
Không thể.
"Vậy tôi sẽ phá phòng thí nghiệm của thầy." Đôi mắt như biển sâu của Thẩm Tuyển Ý kết thành băng, đạp mạnh cửa, khóa cửa lay động vang lên loảng xoảng. Hắn đạp mãi cho đến khi cửa “rầm” một tiếng đập sang hai bên tường.
Phó Thanh Sơ chống bàn, chân mềm nhũn.
Thẩm Tuyển Ý nhanh tay nhanh mắt ôm anh vào lòng. Trong nháy mắt, tin tức tố lấp đầy xoang mũi, thiếu chút nữa bị kích thích quỳ xuống, vất vả lắm mới nhịn được, lại phát hiện người trong lòng đã nóng không ra hình dáng.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, trong phòng thí nghiệm không có ai khác, chỉ có một mình Phó Thanh Sơ.
"Thầy... Thầy là Omega?!" Thẩm Tuyển Ý ngây dại, cánh tay ôm anh cũng cứng lại rồi, ngốc ngốc lặp lại, "Vậy tin tức tố... cũng là thầy?"
Phó Thanh Sơ nắm thuốc, khó chịu nhịn xuống kích động muốn làm ổ trong lòng hắn, giãy dụa nói: "Cậu thả... ra..."
Thẩm Tuyển Ý ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp lấy lại phản ứng từ cú shock tại sao anh đột nhiên từ Beta biến thành Omega, đã liếc thấy ống thuốc, lập tức cứng đờ.
Ống thuốc này hắn quá quen thuộc. Thẩm Khai Vân dùng nó để cải tạo mẹ hắn, đánh nát kiêu ngạo của bà, từ một nữ tướng mạnh mẽ trở thành nô lệ của dục vọng.
"Thuốc từ đâu mà có!" Thẩm Tuyển Ý đoạt lấy, lớn tiếng hỏi anh.
Phó Thanh Sơ lắc đầu, cố nhịn bản năng muốn cọ cọ hắn. Mãnh thú trong cơ thể phá khóa thành công, đấu đá lung tung, tra tấn như sắp chết khiến anh nói không ra lời, chỉ có thể thở hổn hển lắc đầu trong vô ích.
"Nói chuyện!" Thẩm Tuyển Ý nâng cằm anh, ép anh trả lời.
Phó Thanh Sơ dùng sức nháy mắt, cắn lưỡi giữ tia lý trí cuối cùng đáng thương tràn ngập nguy cơ, giơ tay đòi thuốc, "Cậu... trả cho tôi."
Thẩm Tuyển Ý giơ cao tay, trầm giọng hỏi: "Tôi hỏi thầy lấy thuốc ở đâu!"
"Thẩm Tuyển Ý, trả lại cho tôi... được không, trả lại cho tôi." Phó Thanh Sơ hồ đồ rồi. Lý trí và sự bình tĩnh đóng băng hoàn toàn, chỉ biết ống thuốc này có thể giúp anh giải thoát, vô thức lặp lại: "Trả lại cho tôi... Trả lại cho tôi."
Thẩm Tuyển Ý nhìn vào mắt anh, "Muốn đúng không." Vừa nói, vừa đập nát ống thuốc ngay trước mắt.
"Đừng có mơ."
–––