*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kara.

______________

"Ôi, thật trùng hợp."

Phó Thanh Sơ nghe thấy giọng nói quen thuộc. Không giống lúc thường giả vờ trầm giọng dụ dỗ cố tình trêu chọc anh.

Khỏi phải nghĩ, lại ăn giấm.

Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, hỏi hắn: "Sao cậu vẫn còn ở đây? Tôi đã nói cậu đừng tìm tôi mà."

Thẩm Tuyển Ý hai tay đút túi đứng cổng trường, đáy mắt ngậm một tia trào phúng. Thay vì trả lời Phó Thanh Sơ, hắn nói thêm với Mạc Cửu: "Ha, đây chẳng phải là bác sĩ Mạc sao?"

Mạc Cửu tao nhã lễ phép cười: "Bạn học Thẩm, thật khéo."

"Ngài ở đây làm gì?" Thẩm Tuyển Ý đi tới, bụng dạ hẹp hòi chen vào đứng giữa hai người, mạnh mẽ tách hai cái bóng dính lấy nhau trên mặt đất ra.

Mạc Cửu phát hiện động tác nhỏ của hắn, không vạch trần mà nở nụ cười, cố ý ám chỉ: "Hẹn giáo sư Phó đi ăn cơm tối. Cậu ấy không lái xe, tôi không yên tâm để cậu ấy về một mình nên đưa cậu ấy về trường, còn cậu? Đã trễ thế này còn đứng cổng làm gì, chờ bạn?"

"Tôi có thể chờ ai được, nhàm chán đi bộ loanh quanh. Tôi cũng không có vợ để chờ." Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu liếc Phó Thanh Sơ một cái. Trong lòng nhét căng phồng ghen tuông và đố kị không chỗ phát tiết. Lạnh lùng trào phúng nhìn Mạc Cửu, chỉ kém chưa hừ lạnh.

"Bạn học Thẩm thật biết nói đùa, ngoại hình cậu xuất sắc như vậy, chắc chắn có rất nhiều Omega thích cậu. Thanh Sơ cũng nói cậu rất được hoan nghênh trong trường, không thiếu người theo đuổi." Mạc Cửu lớn tuổi hơn Thẩm Tuyển Ý, khi nói chuyện chẳng nói thẳng, quanh co lòng vòng đối chọi gay gắt, rồi lại tận lực gọi ra một tiếng "Thanh Sơ" ám muội, nhen lửa ghen tuông của Thẩm Tuyển Ý.

"Bác sĩ Mạc thật biết nói dối." Thẩm Tuyển Ý nở nụ cười, ngữ khí mang theo trào phúng không hề che giấu: "Anh ấy chỉ có thể nói tôi vô liêm sỉ, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh ấy thôi. Khen tôi được hoan nghênh? Ngài đây chà đạp ai thế."

Mạc Cửu hơi lúng túng sờ mũi, bỗng nhiên cười trêu: "Bạn học Thẩm, thái độ này của cậu ai biết còn được, không biết sẽ nghĩ cậu ăn giấm của tôi, đến chia rẽ tôi và Thanh Sơ đấy."

Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng đến gần anh ta. Hắn cao hơn Mạc Cửu, hơi nhìn xuống xì một tiếng khinh bỉ: "Chia rẽ? Anh ở bên anh ấy sao? Anh ấy đồng ý rồi à? Chưa kết hôn đã gọi Thanh Sơ. Chú ý thanh danh chút đi, nhé."

Vài câu mang theo nồng đậm vị chua nói cho Mạc Cửu á khẩu không trả lời được. Anh ta vừa bị cự tuyệt xong, còn suýt ăn đánh, thảm hơn không đồng ý nhiều.

"Thẩm Tuyển Ý, đừng nháo." Phó Thanh Sơ lườm hắn một cái, quay đầu lại nói với Mạc Cửu: "Bác sĩ Mạc, anh đừng chấp nhặt với hắn, tính tình trẻ con."

Thẩm Tuyển Ý ở phía sau hừ lạnh: "Ai tính tình trẻ con. Còn chưa bên nhau đã bảo vệ anh ta. Sau này bên nhau rồi giáo sư Phó ngài có phải muốn Phóng hỏa hí chư hầu* luôn không. Hừ."

—————

* (烽火戲諸侯) Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự.

Chu U vương không ngó ngàng gì tới việc triều chính, chỉ vui chơi hưởng lạc, phái người đi khắp nơi tìm gái đẹp. Có một đại thần là Bao Quýnh khuyên can, ông không những không nghe theo, còn bắt Bao Quýnh giam vào ngục. Về sau, gia đình Bao Quýnh thấy Bao Tự xinh đẹp, bèn mua về rồi dâng Chu U vương để thoát tội. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bao Tự, Chu U vương đã mê mẩn tinh thần. Bao Tự không thích cười. Để làm nàng cười, Chu U vương tìm mọi cách, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng cho ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc xúi, đốt đài lửa để chọc nàng vui. Khi ấy, quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu phòng khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật lên tiếng cười khúc khích. Chu U vương thích quá. Trò đốt lửa lừa chư hầu để Bao Tự cười kéo dài vài lần sau đó nữa. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng cùng Khuyển Nhung đến, U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của U vương nên không đến. Nhà Chu bại.

Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một "Hồng nhan họa thủy", thường liệt kê vào danh sách các mỹ nhân nổi tiếng và có ảnh hưởng trong lịch sử. Nàng cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬), khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).

________

Thẩm Tuyển Ý nổi nóng đầy bụng ghen tuông nên không hiểu rõ lời Phó Thanh Sơ, Mạc Cửu thì khác. Phó Thanh Sơ nói lời này bề ngoài là động viên anh ta, nhưng thực ra phía sau, như đang thay đứa nhỏ không nghe lời nhà mình tạ lỗi.

Anh vô thức, đặt Thẩm Tuyển Ý trong vòng bảo vệ của anh.

Mạc Cửu ho khan, nói: "Nếu bạn học Thẩm không hợp tôi lắm, vậy tôi không ở đây làm phiền nữa. Hẹn gặp lại." Nói xong, quay người mở cửa xe ngồi vào.

Phó Thanh Sơ khẽ gật đầu nói tạm biệt với anh ta, đi vào trong trường.

Thẩm Tuyển Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Thời điểm Phó Thanh Sơ đi qua hắn, từ tốn nói câu: "Lại đây."

Thẩm Tuyển Ý theo sau, hai tay đút trong túi, đi đường cũng lộ ra một luồng cà lơ phất phơ, Phó Thanh Sơ giận không chỗ phát, "Đi đứng hẳn hoi."

"Ồ." Thẩm Tuyển Ý bỏ tay ra, quy củ đi cạnh anh, trong miệng vẫn là gai nhọn: "Làm gì, thay chồng báo thù à, ghê gớm vậy. Giáo sư cẩn thận nếp nhăn."

Phó Thanh Sơ nghe hắn châm chọc lập tức dừng bước, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn: "Mấy ngày nay cho cậu sắc mặt tốt lại bắt đầu làm càn? Không biết thân phận của mình?"

Thẩm Tuyển Ý lạnh lẽo chua chua: "Tôi có thân phận gì? Theo đuổi cầu hôn thầy? Tôi không được phép gọi ‘Thanh Sơ’, thầy chỉ cho tôi gọi ‘giáo sư'. Ngay cả tên tôi cũng không được gọi."

Khuôn viên trường buổi tối không có người. Trong rừng cây có vài đôi tình chàng ý thiếp. Không có mùi tin tức tố, chắc là Beta.

Thẩm Tuyển Ý không nhịn được cười: "Ôi ná nà, diễn điện ảnh nhỏ trực tiếp này."

Phó Thanh Sơ không đáp, đi nhanh qua dãy lớp học tới phòng thí nghiệm. Tối nay Hứa Dịch nộp luận văn, anh đến xác nhận dữ liệu.

Phó Thanh Sơ tìm chìa khóa mở cửa, đưa lưng về phía Thẩm Tuyển Ý nói: "Tôi đã nói rất nhiều lần, cậu đừng lãng phí thời gian với tôi. Tôi và cậu không hợp, nghe lời đi."

Thẩm Tuyển Ý không lên tiếng, Phó Thanh Sơ nghĩ rằng hắn nghe lọt, nói: "Cậu cũng đừng nói chuyện như thế với Mạc Cửu. Anh ta với cậu không phải tình địch, vô duyên vô cớ nghe mấy lời châm chọc của cậu, quá oan ức. Lần sau gặp nhớ xin lỗi anh ta một tiếng. Bớt gây phiền phức cho người khác đi."

Thẩm Tuyển Ý vẫn không nói chuyện.

"Mạc Cửu nói đúng. Cậu còn trẻ, là một Alpha ưu tú, người theo đuổi cậu rất nhiều, cậu nên tìm một Omega tạo mối quan hệ thật tốt. Tôi không hợp với cậu, đừng u mê không tỉnh." Phó Thanh Sơ không biết đang khuyên hắn hay khuyên chính mình, khẽ thở dài nói: "Được rồi, sau này không nên đến tìm tôi nữa. Về đi."

Phó Thanh Sơ nói xong không nghe thấy Thẩm Tuyển Ý đáp lại, cho rằng hắn đã đi rồi, vừa định quay đầu bỗng nhiên bị người kéo từ phía sau.

Anh suýt nữa bị kéo ngã vào ngực hắn, lảo đảo, "Cậu làm gì!"

Thẩm Tuyển Ý cầm tay anh, hô hấp nặng nề, đôi mắt màu xanh đen như vùng biển sâu thẳm có thể khiến đối phương chết chìm trong đó. Cực kỳ nguy hiểm.

Phó Thanh Sơ cảm thấy hoảng hốt, giãy giụa nhưng không thể rút tay ra, bị hắn nắm chặt, càng nắm càng chặt như muốn bẻ gảy.

"Không được làm loạn!"

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, tàn bạo lại đố kị, thấp giọng nói: "Tôi càng muốn xằng bậy."

Phó Thanh Sơ bị hắn ép đè lên cánh cửa phòng thí nghiệm. Cánh cửa bằng thép lạnh lẽo cứng rắn, lưng anh bị va đập đau đớn, xương cốt đau như sắp nát.

"Thẩm Tuyển Ý, cậu biết mình đang làm gì không!" Phó Thanh Sơ thở dốc nói: "Tôi là giảng viên của cậu! Thả ra!"

Thẩm Tuyển Ý mắt điếc tai ngơ, khăng khăng giữ chặt hai tay anh ở sau lưng. Alpha trời sinh mạnh mẽ sức lực lớn, Phó Thanh Sơ căn bản không thể chống lại. Hơn nữa tin tức tố trên người hắn bạo phát, mùi máu dày đặc như chiến trường đầy tử thi.

Phó Thanh Sơ tiêm thuốc cấm, mấy ngày nay thân thể rất bình thường. Thời khắc này bất chợt bị dắt dẫn ra, chân mềm nhũn, dùng hết sức lực mới có thể chống đỡ không quỳ trên mặt đất.

Anh cắn môi, liều mạng ngửi xem có mùi tin tức tố thoát ra từ người anh không, nhưng chỉ có thể ngửi thấy mùi máu của hắn. Tim đập loạn lên.

Mắt Phó Thanh Sơ đỏ ửng nhìn chằm chằm Thẩm Tuyển Ý, trầm giọng nói: "Tôi và Mạc Cửu cho dù có quan hệ, cũng không cần cậu tới ăn giấm. Còn không buông ra tôi sẽ không... Ưm!"

Thẩm Tuyển Ý phát điên rồi, đôi mắt tối tăm đáng sợ, màu xanh đen nhuộm một tia đỏ máu. Tựa như mãnh thú tức giận đói khát tìm được một con thú non mỹ vị, mất lý trí nhào tới, một lòng một dạ muốn xé nát tất cả.

Nụ hôn của hắn cũng giống con người hắn, hung hăng ngông cuồng, mang theo làn sóng mãnh liệt, sóng sau tiếp sóng trước liên tục xô đến, một tia khe hở cũng phải lấp đầy.

Đầu lưỡi lướt qua răng anh, không cạy ra được thì đi cắn môi anh. Phó Thanh Sơ bị hắn cuồng loạn làm run chân, ngón tay vô thức túm cánh tay hắn, nắm chặt.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy lý trí và bản năng của hắn đang giằng co. Hắn bị tin tức tố của chính mình hun đến mất lý trí, không nghĩ nổi cái gì, chỉ muốn chặn miệng người trước mặt hắn lại, không cho anh nói ra toàn lời cự tuyệt.

Tối hôm nay Phó Thanh Sơ nói anh có việc đi ra ngoài, bảo hắn không cần đến tìm anh. Thẩm Tuyển Ý không hỏi anh đi với ai, chỉ cười híp mắt nói nhớ về sớm, nếu không hắn sẽ ồn ào.

Anh không đáp, sau đó cúp điện thoại.

Khi nhìn thấy anh, hắn và Thẩm Dao không đến chào hỏi ngay lúc đó, một là bởi vì Thẩm Dao đang mang thai, bụng to làm gì cũng không tiện. Hắn chưa từng tiếp xúc với phụ nữ có thai, luôn cảm thấy người có thai y như búp bê sứ, chạm nhẹ sẽ vỡ, không yên tâm để cô ngồi một mình trong phòng ăn nên đưa cô về nhà trước.

Hai là hắn không muốn khiến Phó Thanh Sơ lúng túng giữa đường giữa chợ, anh kiêu ngạo ghê lắm.

Lúc Thẩm Tuyển Ý bị Thẩm Dao trêu chọc, chỉ cười nói hắn ăn giấm chỗ nào chứ, không hề!

Hắn đưa Thẩm Dao về nhà, biết đêm nay anh phải về xem số liệu thí nghiệm nên đứng cổng đợi anh. Kết quả đợi khoảng hai tiếng anh mới về.

Anh nói chuyện với Mạc Cửu ôn hòa đến thế, lại bảo hắn cút ra ngoài, nghĩ hắn đang chơi bời không biết nghĩ.

Thẩm Tuyển Ý không bị kích thích, vốn dĩ đang cười híp mắt chờ người, muốn nói mấy câu với anh, cho dù nghe mắng, hắn cũng muốn nghe một chút rồi mới đi. Nhưng Phó Thanh Sơ mở miệng ngậm miệng vẫn luôn đẩy hắn ra, thậm chí bênh Mạc Cửu, bảo hắn nói xin lỗi.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy chính mình điên rồi. Hắn đố kị Mạc Cửu, đố kị tất cả những người có thể khiến anh dịu dàng chờ đợi. Nghĩ đến đây, hắn càng dùng sức hôn anh, cơ hồ sắp bóp nát Phó Thanh Sơ, hòa tan.

Phó Thanh Sơ bị đau, nhíu mày cắn hắn. Trong phút chốc hắn thả lỏng tay, tát hắn thật mạnh, bị tức giận xông lên não, âm thanh như đang run, nói không biết lựa lời: "Thẩm Tuyển Ý, cậu cút cho tôi."

Thẩm Tuyển Ý bối rối. Vết thương trên môi chảy máu, đôi mắt xanh đen nhìn nam nhân trước mặt run rẩy, người run, tay cũng run.

Phó Thanh Sơ đỏ mắt, không biết do tức hay bị nụ hôn này kích thích, hay là do bị tin tức tố ảnh hưởng, phủ một tầng hơi nước.

Thẩm Tuyển Ý đưa tay lên chạm vào mắt anh, Phó Thanh Sơ đột nhiên hất tay hắn, chỉ cầu thang: "Cút."

Thẩm Tuyển Ý quệt môi, lau sạch vết máu. Nhưng vết thương chưa khép miệng, vẫn đang chảy máu.

Hắn duỗi đầu lưỡi liếm qua, nuốt xuống, "Được."

Phó Thanh Sơ nhìn bóng lưng hắn, cố gắng mở cửa phòng cách ly trong phòng thí nghiệm, lảo đảo đảo tiến vào. Khoảnh khắc cửa khép lại, không nhịn được nữa mà ngã trên mặt đất, tin tức tố như khí cầu đột nhiên bị đâm thủng, ầm ầm tản ra.

Ngón tay nhỏ gầy phí công chống đầu gối muốn đứng lên, làm sao cũng không được gì. Thất bại, lại tiếp tục cố gắng. Máu trên môi Thẩm Tuyển Ý thấm vào khoang miệng, lưu lại tin tức tố khiến tâm trí anh trở nên yếu đuối.

Phó Thanh Sơ rốt cuộc không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh.

—————

Editor: Dạo này tui bị deadline dí nên ra chương chậm lắm, deadline hết dí rồi chắc vẫn chậm á. M.n có thể sang nhà im_Yennn để đọc nha. Cảm ơn m.n~~ (-ㅂ-)/ ♥ ♥ ♥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play