Thẩm Tuyển Ý từng đánh bao nhiêu trận, nhận bao nhiêu thương tích đếm không xuể, nhưng đại mỹ nhân chắc chắn không chịu nổi.
Ngày đầu tiên hắn đến Bình Châu gặp anh bị người ta bóp cổ trong ngõ hẻm. Nếu không phải hắn gặp chuyện bất bình cứu anh, chưa biết sẽ thế nào.
Thẩm Tuyển Ý nhìn chằm chằm mấy người đối diện, bàn giao ngắn gọn: "Thầy lên tầng đi. Bọn họ đến tìm tôi, có lẽ sẽ không đuổi theo thầy. Thầy lên tìm đám Hứa Dịch."
"Ha" Thẩm Tuyển Ý nghiến răng nói: "Thầy không nghe rõ hả, thầy đi nhanh lên, ở lại vướng bận."
Phó Thanh Sơ mắt nhìn thẳng nói: "Thân là giảng viên, không thể bỏ sinh viên, một mình đào tẩu. Cậu đi tôi ở."
"Không phải, bọn họ không trả thù thầy, thầy ở lại làm gì. Thầy còn là Beta, bên kia có hai Alpha đấy, thầy có thể đánh ai chứ?" Thẩm Tuyển Ý giật giật cánh tay, chậm rãi lấy sức, nói: "Năm phút, tôi đi lên tìm thầy, được không."
Phó Thanh Sơ sững sờ, Beta?
Không phải hắn đã biết anh là Omega rồi sao?
Trong lúc anh xuất thần, người đàn ông không nhịn được chỉ tay sang bên này chửi ầm lên: "Tán tỉnh xong chưa. Lão tử không có nhiều lòng từ bi chờ chúng mày. Nếu rượu mời không uống thì ăn gậy cho tao, đánh!"
Gã nói xong lùi về sau, duỗi tay hô: "Lên!"
Thẩm Tuyển Ý đẩy Phó Thanh Sơ ra sau che chở, vung nắm đấm về phía người đàn ông đang xông đến, giây tiếp theo tay hắn bị ống thép đập trúng.
Rầm một tiếng, thậm chí Phó Thanh Sơ cảm giác có tiếng vỡ vụn khi ống thép đánh lên tay Thẩm Tuyển Ý, nhưng hắn không kêu một tiếng.
Người đàn ông không sợ hãi cười cợt, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Gã nhận cuộc gọi, trên mặt mang theo ý cười chưa tan. Vừa nghe người trong điện thoại nói đã nhíu mày: "Cút mẹ mày đi, lão tử mất tiền để mẹ nó bị hắn đánh, mối thù này tao phải tự báo."
"Thả cái rắm mẹ mày, lão tử sợ ai, dù có báo cảnh sát lão tử cũng có cách ra ngoài."
"Mày cho rằng lão tử coi trọng tiền của mày? Tao thiếu ít tiền đó? Nếu không phải mày hầu hạ anh Thịnh vui vẻ nên anh ấy bảo tao làm việc, lão tử có thể giúp mày sao? Cút."
"Bây giờ lão tử không có hứng với mày. Chờ tao giết chết thằng nhóc con này, chơi đại mỹ nhân xong lại nói."
Người đàn ông nhìn Thẩm Tuyển Ý phải đánh nhau với bốn người vẫn có thể bảo vệ chặt chẽ Phó Thanh Sơ phía sau. Mày nhăn như vỏ cây, cầm điện thoại cao giọng mắng: "Đê ma ma, có biết đánh không vậy, bốn người đánh không lại một tên. Túm đứa phía sau ra đây để lão tử sướng trước đã."
Một tên cấp tốc vòng qua Thẩm Tuyển Ý đến trước mặt Phó Thanh Sơ muốn kéo đi. Ngay lúc này anh bị Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay kéo về phía sau, bảo vệ kín mít.
"Phế vật, lão tử nuôi chúng mày có ích gì."
Bốn người đàn ông như ong vỡ tổ nhào lên. Tuy Thẩm Tuyển Ý có thể đánh, nhưng hai quyền khó địch bốn tay. Hơn nữa bọn họ cầm ống thép làm vũ khí và phải bảo vệ Phó Thanh Sơ, phần lớn là chịu đòn.
"Oành!"
"Oành!"
Chốc chốc mấy cú đánh đòi mạng rơi trên vai trên lưng hắn. Thẩm Tuyển Ý từ đầu đến cuối không kêu một tiếng, giọt nước không lọt bảo vệ Phó Thanh Sơ phía sau, còn có thể rảnh rỗi cười: "Đại mỹ nhân, thầy xem thầy không chạy nên tôi phải chịu đòn nhiều hơn, áy náy không?"
Đại mỹ nhân không thèm quan tâm hắn tận dụng mọi thứ mua vui, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa, cao giọng nói: "Anh tên gì."
"Hỏi tôi tên gì? Muốn cùng tôi chơi đùa sao?" Người đàn ông cười hắc hắc, hai tay bỉ ổi xoa xoa cười dâm đi lên vài bước: "Cậu tới đây, anh trai nói cho cậu biết."
Phó Thanh Sơ mới vừa nhấc chân đã bị Thẩm Tuyển Ý kéo, ngữ khí hung ác: "Con mẹ nó thầy ngoan ngoãn chút, đi đâu vậy!"
Phó Thanh Sơ giật mình vì biểu cảm của hắn. Hai người đối đầu gay gắt đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, đôi mắt xanh đen lộ vẻ dữ tợn, là một con sói con chân chính.
"Không sao, buông tay."
"Đánh rắm, trừ khi tôi chết. Thầy đứng im không được nhúc nhích. Ngay cả thầy còn không bảo vệ được thì tôi thích cái khỉ mốc gì nữa. Thành thật đứng sau tôi đừng chạy lung tung."
Trái tim Phó Thanh Sơ khẽ run, tự động bỏ qua câu 'thích' và 'bảo vệ' của hắn, thu tay về, giọng khô khốc nói: "Tôi không cần cậu bảo vệ."
"Thầy có cần hay không là chuyện của thầy." Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, không nói thêm, theo bản năng dùng mấy câu tàn nhẫn dọa anh sợ: "Tôi tình nguyện bảo vệ thầy, thành thật chút đi, dám động đậy tôi đánh chết thầy trước đấy."
Phó Thanh Sơ không bị hắn dọa, lông mi run run, không ai dám nói chuyện với anh như thế này.
Người đàn ông kinh ngạc vài giây nhìn hành động giữa hai người, bị âm thanh thô lỗ bá đạo của Thẩm Tuyển Ý gọi hồn về, cười gằn: "Điếc không sợ súng."
Thẩm Tuyển Ý như không cảm thấy đau, có thể đánh thì đánh, không đánh kịp thì trực tiếp dùng cơ thể chặn thay anh. Vì đang mùa hè mặc ít áo, không bao lâu trên mặt trên người hắn đã đầy vết thương.
Phó Thanh Sơ lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đứng phía xa, nghe tiếng ống thép đánh vào người, âm thanh nắm đấm đánh vào mặt, siết chặt tay.
Hơn mười năm anh chưa đánh nhau.
Tối nay quá kích thích. Trải qua một hồi phát tình hữu kinh vô hiểm *(kinh sợ nhưng không nguy hiểm), Thẩm Tuyển Ý nửa thật nửa giả tỏ tình, sau đó đột nhiên một đám kéo đến không hiểu ra sao đánh nhau.
Anh hoảng hốt cảm thấy như quay lại mười ba năm trước.
Khi đó anh không tốt đẹp hơn Thẩm Tuyển Ý bao nhiêu, phản nghịch ngông cuồng.
Mặc dù nhiều năm không động tay nhưng vẫn dùng được. Anh lặng lẽ vòng qua Thẩm Tuyển Ý, đi về phía người đàn ông, "Anh tên gì."
Người đàn ông cười hì hì, giơ tay lên sờ mặt Phó Thanh Sơ, "Khà khà đại mỹ nhân, hôn anh trai một cái."
"Mày dám chạm vào tao chặt tay!" Thẩm Tuyển Ý sầm mặt, mạnh mẽ đạp một cước trúng eo một tên trong nhóm, gã đau đến mức ngồi xổm xuống ôm bụng kêu rên ngay lập tức.
Cùng lúc đó ——
Sắc mặt Phó Thanh Sơ không đổi, nhàn nhạt như trước, bất ngờ nắm lấy ngón tay người đàn ông bẻ ngược ra sau, "Rắc" một tiếng, âm thanh trật khớp truyền đến.
Người đàn ông kêu thảm vung nắm đấm.
Thẩm Tuyển Ý đánh ngã một người xông tới, lại bị một tên khác ôm chặt cứng tại chỗ.
"Phó Thanh Sơ, con mẹ nó thầy về đây cho lão tử!"
Nắm đấm cách mặt Phó Thanh Sơ mấy centimet thì bị anh nắm lấy, gã hít khí lạnh: "Buông tay!"
Phó Thanh Sơ nhìn gầy hơn gã rất nhiều, nhưng lực tay rất lớn, gã không chống lại được. Thẩm Tuyển Ý cũng sửng sốt, không đề phòng bị đánh một cái trúng lưng, "Mẹ kiếp."
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đến cứu tao!" Người đàn ông run giọng kêu rên, một bên xin tha: "Đại ca, đại ca, đại ca, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, buông tay buông tay đi."
Phó Thanh Sơ liếc gã, "Còn đánh không?"
Gã vội vàng lắc đầu: "Không đánh không đánh, tôi cút ngay lập tức."
Phó Thanh Sơ hiền lành nhiều năm, không muốn đánh nhau từ lâu, nghe gã nói vậy liền buông lỏng tay. Ai ngờ vừa quay đi người đàn ông đã vung đấm lao tới.
Đôi mắt Thẩm Tuyển Ý trừng lớn, "Cẩn thận!"
Phó Thanh Sơ hơi nghiêng người, một tay nắm chặt cánh tay gã vung đến kéo mạnh, một tay khác túm sau gáy gã đập mạnh xuống đồng thời nhấc đầu gối húc lên.
"A!!!"
Tiếng kêu rên vang vọng bầu trời đêm, mạnh mẽ xé rách yên tĩnh.
Thẩm Tuyển Ý nhắm tịt mắt, không đành lòng nhìn thẳng khuôn mặt có lẽ bị đầu gối đá nát. Đạp lăn hai người vây quanh hắn, đứng tại chỗ chống nạnh thở dốc.
Đại mỹ nhân quá bạo lực.
Phó Thanh Sơ sắc mặt lãnh đạm như cũ, cúi đầu bình tĩnh nhìn người đàn ông nằm nhoài bên chân hắn kêu rên, nhàn nhạt hỏi: "Lần này còn đánh sao?"
Gã nhất thời túng, run rẩy trốn về sau: "Không không, không đánh, thật sự không đánh."
Phó Thanh Sơ nhìn về phía Thẩm Tuyển Ý cách đó không xa, không dừng lại mà thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Người của anh đánh sinh viên của tôi bị thương."
Người đàn ông vội vội vã vã móc ví, run run rẩy rẩy dùng cái tay coi như lành lặn đưa tới: "Cậu tự, tự lấy, muốn thêm bao nhiêu cũng được!"
Phó Thanh Sơ không hề liếc mắt nhìn ví tiền của gã, lạnh giọng: "Sau này tôi không hy vọng có người tìm sinh viên của tôi gây chuyện."
"Đã rõ, rõ, rõ!!"
Phó Thanh Sơ xoay người đi về, ánh mắt từ cánh tay chuyển lên mặt Thẩm Tuyển Ý thương tật khắp người, hỏi hắn: "Có thể đi không?"
Thẩm Tuyển Ý tiện tay lau khóe miệng chảy máu, phát hiện chuyện phi thường, cười hì hì: "Đại mỹ nhân, quá bạo lực, người ta bị thầy đánh thành dạng gì rồi."
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu liếc người đàn ông thảm hề hề, lại nhìn bốn tên lâu la.
Bốn tên đánh một mình hắn cũng không hời được bao nhiêu. Vốn cho rằng đại mỹ nhân phía sau là con gà bệnh, không ngờ là mỹ nhân bạo lực đánh lão đại bọn họ ăn đất.
Bọn họ thấy không chiếm được chỗ tốt nên dìu lão đại chạy. Phút chót còn không quên dựa theo kịch bản nhả mấy câu hung ác, dặn hai người cẩn thận bla bla.
"Tôi nói, tôi không cần cậu bảo vệ." Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý thương tích khắp người, hạ mắt cúi xuống nói: "Bây giờ cậu tin chưa."
Thẩm Tuyển Ý sờ mũi, đau đớn hít sâu một hơi, há miệng run rẩy: "Ai biết thầy nói không cần tôi bảo vệ là không cần kiểu này. Tôi còn tưởng thầy nói không muốn tôi bảo vệ thầy."
Phó Thanh Sơ định nói không cần bất kỳ loại bảo vệ nào, nhưng trong thời điểm này anh không nói nổi, đành nuốt xuống.
Trong tình huống nguy hiểm vừa rồi, Thẩm Tuyển Ý bảo anh chạy trước, dùng thân thể chặn cho anh.
Trên người Thẩm Tuyển Ý dính máu, một vệt sưng đỏ vắt ngang gò má, cánh tay lộ ra ngoài cũng ngang dọc tứ tung không ít vết thương. Cơ thể được bao bọc trong quần áo không biết còn bao nhiêu vết nữa.
Tất cả do bảo vệ anh mà ra.
Một lúc lâu, Phó Thanh Sơ nói: "Đi thôi."
Thẩm Tuyển Ý không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.
Phó Thanh Sơ nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại bị hắn lập tức kéo vào trong ngực, sức lực rất lớn, ngực anh bị siết đau, theo bản năng nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì?!"
"Con mẹ nó thầy hù chết lão tử." Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu, lúc này mới thấy cả người đau không chịu được, đặc biệt trái tim loạn tung tùng phèo, đau sắp nứt.
Hắn đánh nhau, từ trước đến giờ không lo lắng, chết chỉ chết một mình hắn. Lần đầu tiên lo lắng hắn không bảo vệ kịp khiến người nào đó bị thương.
"Thẩm Tuyển Ý, buông ra!" Phó Thanh Sơ châm chước vô số lần mới mở miệng, "Tôi không muốn đánh cậu."
Thẩm Tuyển Ý không những không thả lỏng trái lại vòng càng chặt hơn, như gọng kìm siết chặt lấy anh. Hô hấp nóng rực phả lên cổ anh, gần như cuốn lấy tuyến thể sau gáy, khiến thân thể anh đột nhiên run lên, nhìn sang chỗ khác.
Giọng hắn mang theo nhiệt độ nóng bỏng: "Vừa nãy chưa nói xong nói, trước đây tôi hỏi thầy, có biết yêu là gì không."
"Cậu!" Lời này quá nóng, trái tim Phó Thanh Sơ cũng cảm thấy nóng. Phản xạ lùi ra sau đẩy hắn, nhíu mày nói: "Cậu còn nhắc lại tôi sẽ không khách khí với cậu."
"Không khách khí?" Thẩm Tuyển Ý không để ý chút nào nở nụ cười, từng chữ từng câu kích thích lý trí Phó Thanh Sơ. Những lời mang theo tươi cười nhưng cứng rắn gửi vào tai anh theo làn gió đêm.
"Thầy muốn kiếp này của tôi, tôi cũng cho thầy."
Thẩm Tuyển Ý nhìn vào mắt anh nói: "Tôi nghiêm túc, không liên quan đến Thẩm Khai Nguôi. Tôi chỉ muốn yêu thầy, hôn thầy, ôm thầy mỗi ngày. Thầy cảm thấy buồn nôn, vậy bây giờ thầy đánh tôi đi, tôi không đánh trả."
Phó Thanh Sơ im lặng.
Thẩm Tuyển Ý buông anh ra, duỗi thẳng hai tay, như cười như không nhìn anh nói: "Đánh đi."
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT