Bất chợt ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng nhìn thấy Từ Thiên
Phương, nhưng liền ngay sau đó anh vội vàng di dời tầm mắt của mình đi.
Không phải anh muốn trốn tránh, mà anh sợ bản thân không thể kềm chế
được mà lao xuống đường ôm cô vào lòng.
Nhưng...anh không thể.
Bởi vì anh còn phải gánh vác trách nhiệm của Hoàng Gia, của cả đất
nước này, anh không phải là một người bình thường có thể thoải mái lựa
chọn cuộc sống của mình. Lợi ích của Hoàng tộc là trên hết, anh phải
sống vì quốc gia này.
" Phương Phương, anh xin lỗi!" Anh nén đau thương siết chặt hai tay
nói khẽ, có lẽ quyết định lúc đầu muốn ở bên cạnh cô đã là sai rồi. Anh
biết đến giờ mọi thứ đã quá muộn, nhưng anh cũng không còn cách khác.
Đông Phương Ngọc Châu ở bên cạnh cũng vừa nghe thấy những lời anh
nói, sắc mặt của cô ta bỗng trở nên khó coi hơn. Ngay lập tức cô ta đảo
mắt nhìn dòng người đang đứng hô hoán trên đường, nhưng Từ Thiên Phương
đã sớm rời khỏi đám đông rồi. Không nhìn thấy người, cô ta mím chặt môi, hai tay nắm chặt đến nổi muốn bật cả máu.
...
Bên trong khách sạn.
" Tiểu thư, cô làm sao vậy? Cơ thể chỗ nào không khoẻ sao? Để tôi gọi bác sĩ đến cho cô ngay!" Alice đỡ cô ngồi vào ghế, ánh mắt lộ rõ sự lo
lắng hỏi han.
" Không sao, chỉ là có hơi chóng mặt mà thôi! Có lẽ đám đông bên
ngoài làm tôi không thoải mái, nghỉ ngơi một chút là ổn!" Từ Thiên
Phương gương mặt tái xanh, cô thở dốc nói.
Vừa rồi cơ thể cô trở nên khó chịu vô cùng, cả người như không còn
chút sức lực nào, còn có cảm giác buồn nôn. Nhưng mà cô không quan tâm
đến những thứ đó, cái cô quan tâm chính là gương mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc nãy.
Đau! Trái tim của cô như đang rỉ máu, cảm giác như hàng ngàn hàng vạn con dao khứa vào vậy. Đôi mắt đó của anh làm cô vô cùng khó chịu, ngay
lúc này cô muốn trở về nước A lập tức.
" Alice, chuẩn bị trở về thôi!" Hít thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng, cô gượng người nhìn Alice lên tiếng.
" Tiểu thư, cô vẫn chưa gặp được Hoàng Phủ thiếu gia cơ mà, sao lại muốn quay về rồi!" Cô ấy kinh ngạc hỏi.
Từ Thiên Phương khẽ nở nụ cười nhạt đầy chua chát, chỉ cần nhìn thấy
thái độ lúc nãy của anh, cô cũng tự hiểu rồi. Từ Thiên Phương cô là ai
chứ? Nếu người ta đã không muốn nhìn cô, vậy hà tất phải quỵ lụy để
chuốc nhục nhã.
" Không cần gặp nữa, tôi đã nhận được câu trả lời rồi!" Cô thấp giọng đáp, đôi mắt hơi hơi cụp xuống.
Alice muốn lên tiếng nói gì thêm, nhưng lại không thể nói ra thành
lời. Cô lập tức trở về phòng tổng thống của khách sạn, thu xếp hành lý
để Từ Thiên Phương trở về nước A. Lần này đi cũng không mang quá nhiều
đồ vật, nên không mất bao lâu đã thu dọn xong.
" Tiểu thư, tôi thu dọn xong rồi!" Sau khi đóng gói xong, Alice đi đến trước mặt Từ Thiên Phương nói.
" Ừm, chúng ta đi!" Cô nhàn nhạt gật đầu, rồi khó nhọc đứng lên đi ra khỏi phòng.
Chỉ là khi hai người vừa bước đến cửa thang máy, đã nhìn thấy Ân Vệ xuất hiện, nhưng cũng chỉ có mỗi một mình hắn đến mà thôi.
" Anh tới đây làm gì nữa? Mau cút đi!" Alice thấy hắn liền cảm thấy tức giận thay cho Từ Thiên Phương, cô lớn tiếng đuổi hắn đi.
" Từ tiểu thư, Điện Hạ kêu tôi mang thứ này đến trả lại cho cô!" Ân
Vệ thở dài thườn thượt, hắn lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm đưa cho
cô.
Từ Thiên Phương vừa nhìn đã nhận ra, đây không phải là chiếc nhẫn cô
tặng cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ trước khi anh trở về nước Y sao? Bây giờ đến trả lại cho cô, là muốn cắt đứt mối quan hệ của hai người.
Cô nở nụ cười buồn, hoá ra là anh đã tính toán cả rồi, rốt cuộc cô lại vì tình yêu mà hạ thấp bản thân mình rồi.
" Từ tiểu thư, thay mặt Điện Hạ tôi thành thật xin lỗi cô! Ngài ấy và cô thật sự không có đủ duyên phận, hi vọng cô có thể tìm một người đàn
ông xứng đáng hơn!" Ân Vệ lại tiếp tục nói.
" Cmn, anh im đi cho tôi! Về bảo tên Điện Hạ khốn kiếp kia đến đây mà xin lỗi!" Alice đến lúc này không giữ nổi sự tức giận, cô ấy vung một
đấm về phía Ân Vệ.
Sự trong trắng của Từ Thiên Phương đã trao cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ, cô ấy là người đã chứng kiến. Cô biết sẽ có một ngày tiểu thư của mình sẽ
hối hận, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Ân Vệ lại không hề né tránh, hắn cứ đứng yên đó cho cô ấy muốn làm gì thì làm." Bốp!" Cú đấm mạnh khiến hắn loạng choạng muốn ngã, nhưng rất
may điều đó đã không xảy ra.
" Alice, đủ rồi!" Mắt thấy Alice còn muốn đánh người, Từ Thiên Phương đành phải lên tiếng can ngăn, cô không muốn xé chuyện này ra to thêm
nữa.
" Tiểu thư!" Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng Từ Thiên Phương đã nhanh
chóng lướt qua, cô đi đến trước mặt Ân Vệ lấy lại hộp gấm trên tay hắn.
" Nói với anh ta, tôi thành tâm chúc phúc cho hai người họ Bách Niên
Giai Lão!" Cô nhấn mạnh bốn chữ cuối, rồi giẫm lên giày cao gót đi vào
thang máy.
Alice ở đây cũng vội vàng đuổi theo sau, hai người lên xe đến sân
bay. Cả đoạn đường dài không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, Từ Thiên
Phương sắc mặt không thay đổi, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT