Diệp Thanh theo Đoàn tổng quản
tới khách sảnh, chỉ thấy sảnh đường rộng mênh mông bên trong có ba nha
hoàn, trà kỷ, bàn ghế bố cục hết sức sang trọng, thể hiện thân phận hiển hách của chủ nhà.
Thượng Quan Linh vẫn chưa đến, Diệp Thanh rảo bước đi qua đi lại, miệng lẩm nhẩm: “Làm gì thế?”
Đoàn tổng quản đứng hầu ở bên đích thân rót Ô Long trà cho nàng, nhỏ nhẹ khuyên: “Diệp cô nương xin đừng sốt ruột, tiên tử sẽ tới ngay…” Đang
nói dở thì từ ngoài cửa vọng lại những tiếng bước chân lạo xạo, thì ra
là Trương Thiên Hoa, Hạng Tiêu Vân, Trịnh Phi Vũ, Lệ Hành Không, Nam
Cung Vân, những đồng môn khi xưa đã tới trước một bước.
Trương Thiên Hoa là người đầu tiên xông vào, hưng phấn nói: “Ý? Đại tẩu! Đúng là tẩu sao?...Đại ca đâu?”
Các sư huynh theo sau đều cười rộ, chỉ có Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu là
trầm mặt bước vào, nhìn đánh giá Diệp Thanh một lượt từ đầu xuống chân
bằng ánh mắt sáng quắc.
Nửa năm không gặp, Diệp Thanh ngày càng xinh đẹp hơn. Vòng eo thon nhỏ,
đồi ngực đầy đặn, tăng thêm biết bao vẻ quyến rũ của nữ nhân. Diện mạo
vẫn thanh lệ thoát tục như vậy, khuôn mặt trắng bóng kiều diễm, hiển
nhiên đã được nếm trải phong tình dư dật. Hạng Tiêu Vân nhìn mà thấy lóa mắt, nghiến chặt răng bởi căm hận Hoa Lân.
Diệp Thanh cũng không để ý đến lời nói đùa của Trương Thiên Hoa, chỉ giậm chân nói: “Tuyệt Trần sư thúc sao vẫn chưa tới?”
Trương Thiên Hoa ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao đại tẩu lại nôn nóng muốn tìm tiểu sư thúc như vậy?”
Diệp Thanh chưa kịp trả lời, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa đã thấy
Thượng Quan Linh nâng quần sa, bước qua bậc cửa một cách ưu nhã, thong
thả tiến vào. Diệp Thanh nhìn Thượng Quan Linh chằm chằm không chớp mắt, muốn xuyên qua tấm mạng che mặt của nàng mà quan sát được điều gì đó,
quên cả làm lễ diện kiến.
Thượng Quan Linh rất độ lượng, dừng chân cách nàng hai trượng, cười tươi tắn nói: “Thanh Thanh tìm ta có chuyện gì thế?”
Diệp Thanh do dự giây lát, hỏi một câu đầy thâm ý: “Tiểu sư thúc!...Công tử nhà tôi hôm qua tới bái phỏng các vị, ai dè cả đêm vẫn chưa về, nên
tôi muốn hỏi sư thúc có biết công tử ở đâu không?”
Thượng Quan Linh nhớ lại cả đêm qua quấn quýt bên nhau, trên mặt thấy
nong nóng, trấn tĩnh đáp: “Hoa Lân không phải là ở cùng con sao? Tìm
chúng ta thì có tác dụng gì?”
Diệp Thanh hấp tấp nói: “Chẳng phải đêm qua công tử…”
Thượng Quan Linh sợ nàng nói quá lộ liễu, vội vàng ngắt lời: “Cả đêm qua Hoa Lân không về sao?”
Diệp Thanh tức tối nói: “Nếu công tử về rồi thì tôi còn tìm tới đây làm gì?”
Thượng Quan Linh thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, không khỏi lắc lắc đầu.
Thật không hiểu nổi sao Diệp Thanh mới chỉ một ngày không gặp công tử
của mình mà đã quýnh quáng lên đến vậy? Thượng Quan Linh bèn an ủi: “Con đừng vội!...Có phải vì Hoa Lân có hẹn với ai đó nên tạm thời chưa về
được không?...Con hãy đi hỏi thăm trước đã, hoặc là cứ ở nhà chờ thêm
vài giờ nữa không chừng Hoa Lân sẽ quay về đấy!”
Diệp Thanh bất chấp đề nghị của nàng, lại một lần nữa đòi nàng xác định, hỏi vội: “Công tử thực sự không ở đây sao?”
Thượng Quan Linh lắc đầu.
Trương Thiên Hoa cũng nói lớn: “Hôm qua đại ca không tới đây đâu! Đại
tẩu…à không, sư tỷ!...Tỷ khẳng định là huynh ấy đã tới Bích Thanh viên
à? Sao đệ không biết nhỉ?”
Diệp Thanh không hồi đáp, chỉ giậm chân nói: “Vậy thì nguy rồi! Ta cứ hy vọng công tử sẽ ở đây! Chẳng lẽ ta thực sự phải tới liễm phòng một
chuyến sao?” Nàng cũng bị chính lời nói của mình dọa cho run người, toàn thân cảm thấy lạnh ngắt.
Mọi người sửng sốt không hiểu “liễm phòng” mà nàng bảo phải đến là có ý gì?
Đúng lúc đó, Nghiêm Liệt Phòng từ ngoài cửa sải bước tiến vào, cúi đầu
bẩm với Thượng Quan Linh: “Tham kiến sư thúc!...Theo đệ tử điều tra, bên ngoài đồn rằng Huyết Ma tái hiện khiến cả thành đều xôn xao. Đêm qua
dốc Bình Đỉnh chợt lóe hồng quang, sáng sớm hôm nay nha môn lại tìm thấy ba thi thể tại đó, chúng ta có cần can thiệp điều tra không ạ?”
Diệp Thanh và Thượng Quan Linh rúng động, đồng thanh: “Cái gì?”
Tuy Diệp Thanh sớm đã biết tin này, nhưng nàng nghe thấy hai chữ “Huyết
Ma” vẫn không khỏi giật mình. Còn Thượng Quan Linh cũng đột nhiên hiểu
ra vì sao mà Diệp Thanh lại lo âu đến vậy, do đó trong lòng nàng cũng
thấy bất an. May là các sư điệt tại trường đều đang khiếp sợ trước tin
đồn về Huyết Ma, nếu không sự thất thái của Thượng Quan Linh thật không
hay chút nào…
…
Nha môn Thành Đô phủ, liễm phòng.
Căn phòng âm u lạnh toát xếp ngổn ngang mười mấy thi thể, đây là những vong hồn mới của thành trong mấy ngày nay.
Chử Tác gương mặt gầy gò u ám đang giải phẫu một thi thể mềm oặt. Y kinh ngạc nhận ra xương cốt và kinh mạch của thi thể này đã bị nứt vỡ thành
từng tấc, chẳng khác nào một đống bùn nhão. Với ba mươi năm kinh nghiệm
của mình mà y cũng hiếm khi nhìn thấy thương thế dạng này. Nhưng y vẫn
giữ được sự bình tĩnh, cẩn thận phân tích mọi khả năng.
Bên tay trái y còn có một “thi thể” hoàn toàn vô khuyết đang chuẩn bị
được giải phẫu. Vì nhìn bề ngoài thì không thấy bất kỳ một vết thương
nào, tình huống này trong quá trình nghiệm thi thường gặp phải, do đó mà y không chút gấp gáp.
Cuối cùng Chử Tác chỉnh đốn lại cái đống bùn nhão trong tay, nâng bút
chuẩn bị viết kết luận giải phẫu lên hồ sơ vụ án. Nhưng y không sao đoán ra được nguyên nhân dẫn đến thương thế của người chết, miệng lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ hai người này bị đánh chết bởi ‘Thất Thương quyền’ nổi danh
trên giang hồ?...Nhưng Thất Thương quyền không có uy lực như thế này.
Hai người chết này cũng rất quái dị, theo lý mà nói với thương thế của
họ thì phải nổ banh xác tại trận, nhưng họ vẫn giữ được nguyên trạng,
phải giải thích thế nào đây?”
Trong lúc đang một mình trầm tư, cửa sắt âm u của liễm phòng bỗng vang
lên hai tiếng “cạch cạch”. Chử Tác không hề bận tâm, những chuyện kỳ dị y đã thấy nhiều rồi, bản thân y từ lâu đã trở nên vô cảm. Định tiếp tục
công việc giải phẫu, đột nhiên y cảm thấy một bóng đen vụt qua sau lưng. Chử Tác cũng là một hảo thủ võ lâm nhất đẳng, liền lăn xuống đất, hai
con dao giải phẫu sắc bén trong tay bắn ra sau lưng.
Thế nhưng, chỉ thấy ngân quang chớp lên, hai cây phi đao chẳng hiểu vì
sao lại bay về, “phập phập”, cắm vào tâm tạng của chính y. Chử Tác trước khi chết cuối cùng đã nhìn rõ hung thủ, ngỡ ngàng khi phát hiện thấy
hai tên hắc y nhân quái lạ. Bên trái là một mỹ nữ thân hình yểu điệu,
kình trang màu đen bó sát làm lộ ra vóc dáng mê hoặc, tròng mắt màu xanh nhạt đầy yêu dị, hiển nhiên không phải là người Trung Nguyên. Bên phải ả lại là một tên lùn cao chưa đầy bốn thước, đang bịn rịn ôm lấy đôi chân của mỹ nữ không rời, bộ mặt bỉ ổi đáng ghét. Chử Tác đang muốn quan sát kỹ một lần trước khi lâm tử, bỗng thấy hàn quang lóe lên trước mắt, lập tức rớt vào một động đen không đáy…
Thân pháp của tên lùn đó rất lợi hại, vèo một cái đã đứng trên liễm
sàng*. Ánh mắt sắc bén từ trên cao nhìn xuống, đảo quanh đống thi thể
bừa bộn trong liễm phòng, nói bằng thứ tiếng Hán cứng ngắc: “Không còn
người sống, động thủ đi!”
Nữ tử mắt xanh cười một tiếng quyến rũ, si mê nhìn một “thi thể” anh
tuấn bên tay trái, nói: “Tiểu tử anh tuấn này chắc là một trong những
thi thể đã được tìm thấy ở dốc Bình Đỉnh? Ngươi thấy chúng ta có nên đem về thực nghiệm không?”
Tên lùn mắng: “Có nghĩ cũng không được nghĩ! Hóa đi…hóa đi, đem chúng hóa thành tro bụi hết!”
Nữ tử lẳng lơ kia tỏ vẻ không nỡ, lẩm nhẩm nói: “Vậy thì thật đáng tiếc! Chỉ cần chúng ta đem hắn đến tay giáo chủ, nhất định có thể khiến hắn
lại ‘bò’ dậy được…”
Tên lùn nhảy vọt qua, móc từ trong ngực áo ra một lọ sứ nho nhỏ, cẩn
thận dốc ra một ít bột vàng, hung ác nói: “Đừng nằm mơ nữa, động tác
phải nhanh vào!”
Nữ tử kiều mị đành thở dài một hơi, đau lòng nhìn tên lùn rút ra một lưỡi dao sắc, đâm vào thi thể kia…
(Vì Hóa Thi phấn phải rắc vào miệng vết thương mới có hiệu quả cao)
…
Chú thích: *liễm sàng: giường đặt người chết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT