Kỳ thực, ma đầu Phần Âm tông sớm đã phát hiện ra có một bãi cỏ rất kỳ lạ, nhưng đây là đỉnh núi gồ ghề
không bằng phẳng, những nơi khác thường thật nhiều quá sức. Y chẳng muốn hao phí tinh lực mà đi sục sạo, vì động tác của y phải thật nhanh, nếu
không nhóm người của Nhược Phong đang truy sát y sẽ đuổi tới nơi bất cứ
lúc nào.
Y thi triển Thuấn Di đại pháp tới trước mặt hai tên yêu nhân hắc y,
khiến hai kẻ đáng thương sợ tới mức toàn thân run bần bật. Thấy chúng rõ là không giống người tốt, y liền lớn tiếng hăm dọa: “Nói!...Vừa nãy các ngươi có nhìn thấy một tiểu tử anh tuấn không? Hắn đi về hướng nào
rồi?”
Gã cao cao có ánh mắt âm hiểm dẫu sao vẫn can đảm hơn chút ít, lập cập
nói: “Hắn…hắn đã xuống núi rồi!” Nói rồi chỉ tay về phía Thành Đô ở
hướng bắc.
Ma đầu Phần Âm tông trong mắt lóe lên một tia hàn quang, thân thể đột
nhiên xoay tròn, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh. Hai tên yêu nhân
cuối cùng cũng được thở phào, đang vui mừng vì thoát chết thì bỗng nhiên cả hai “ọc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch và xương cốt trong cơ thể bị nứt vỡ từng tấc một, ngay cả tròng mắt cũng xuất hiện
những vết rạn rõ nét. Cho đến chết, chúng vẫn không minh bạch mình đã bị hạ độc thủ lúc nào?
…
Sự yên tĩnh lại trở về với dốc Bình Đỉnh. Làn gió muộn chầm chậm thổi
qua ngọn cây, mang theo vài chiếc lá bay lập lờ xa dần, xa dần.
Hoa Lân do tâm còn tạp niệm, dù đã chìm vào cảnh giới Tịch Cốc nhưng vẫn thấy vô cùng bất an, đột nhiên ho lên một tiếng, ngồi dậy từ dưới lòng
đất. May là đại ma đầu Phần Âm Tông đã bỏ đi, nếu không cái mạng nhỏ của hắn có lẽ khó mà bảo toàn được.
Bò dậy quan sát tình hình an nguy xung quanh một lượt, Hoa Lân bỗng nhìn thấy năm bóng trắng trên trời đang bay đến, ai nấy đều đạp kiếm phi
hành. Hoa Lân đoán Nhược Uyên cũng đã đến, trong lòng không khỏi mừng
rỡ.
Không hiểu vì sao, Hoa Lân nhìn thấy Nhược Uyên lại có cảm giác thân
thiết như được gặp sư tôn, đang tính lên tiếng gọi để nghênh đón, nhưng
chợt cảm thấy bất ổn phi thường, rùng mình một cái rồi lập tức thu mình
vào lại bụi cỏ, nằm xuống động huyệt hình người trên mặt đất…
Quả nhiên, việc đầu tiên sau khi năm người Nhược Uyên hạ thân xuống đất
là dùng Sưu Thần thuật khám xét khắp núi Bình Đỉnh. Đương nhiên, họ cũng bỏ qua bụi cỏ um tùm nơi Hoa Lân ẩn thân. Bởi lẽ, hai thi thể trong một khe núi sâu cách đó không xa đã thu hút sự chú ý của họ.
Năm cao thủ cấp tốc phi tới đó, Nhược Uyên kinh ngạc kêu lên: “Sư huynh! Chúng ta tới muộn rồi, ma đầu Hiên Dĩ Thừa đã đi qua đây!”
Nhược Phong trên người lập lờ linh khí, chậm rãi ngồi xổm xuống, vân vê
hai thi thể mềm oặt, trầm tư nói: “Thân thể của hai người chết này cũng
hết sức đặc biệt, trúng phải Liệt Không chưởng hùng hậu của y mà vẫn
không bị nổ phanh người, hiển nhiên là kẻ đã từng luyện ma công!”
Lý Trần Ai cạnh đó nghe thấy vậy, trong mắt lướt qua một tia sáng dị
thường, trầm giọng nói: “Xem ra Huyết Ma đã bắt đầu khuếch trương thế
lực!...Phong sư huynh, đệ quyết định giúp người Trung Nguyên, đệ phải
truy sát Huyết Ma tới cùng…Về việc lùng bắt Phần Âm tông, mọi người có
thể dùng Huyền Quang kính báo cho đệ bất cứ lúc nào, đệ sẽ tới ngay!”
Nhược Phong chẳng thể nào phản đối. Là một cao thủ chính phái, truy bắt
Huyết Ma cũng là bổn phận. Đành gật đầu nói: “Được rồi! Cả hai đều là
nhiệm vụ hàng ma, chọn lựa thế nào là do đệ tự quyết định. Có điều…hy
vọng đệ hãy hiểu bên nào nặng bên nào nhẹ. Nếu chúng ta cần, mong đệ có
thể vứt bỏ mọi thứ trong tay, lập tức đi diệt trừ ma đầu Phần Tinh
tông!...Đồng ý không?”
Lý Trần Ai cả mừng nói: “Cảm ơn Phong sư ca, vậy đệ trà trộn vào Thành
Đô trước đây. Đệ phải xem xem Huyết Ma có gan tới nộp mạng không!”
Nhược Phong gật đầu, thương lượng cùng bốn người kia một lúc rồi mới lần lượt ngự kiếm bay lên trời cao.
…
Lần này trầm mình vào Tịch Cốc cảnh giới, Hoa Lân thập phần an tường,
hoàn toàn tiến vào trạng thái trống không tăm tối, quên cả khái niệm
thời gian. Hắn ngủ một giấc thiên hôn địa ám, bản thân bị moi ra, bị
quẳng vào quan tài như một thi thể mà vẫn không hề hay biết.
…
Sáng sớm hôm sau, tin đồn về chuyện dốc Bình Đỉnh phát hồng quang chỉ
trong thoáng chốc đã lan truyền tới khắp hang cùng ngõ hẻm của Thành Đô. Những kẻ nhiều chuyện đều lũ lượt kéo đến đó tìm bảo vật. Nhờ vậy mà có người đã phát hiện ra ba cỗ thi thể.
Vì có người đã báo quan nên nha môn Thành Đô đành phải can thiệp vào vụ
án, phái đại đội nhân mã đi điều tra vụ sát nhân thần bí này. Một trong
tam đại danh bổ của Thành Đô là Nhậm Anh Phi cũng đã tới hiện trường, gã rất có hứng thú với hai thi thể nứt ngang nứt dọc, ra lệnh cho người
khiêng về nha môn để Chử Tác tiến hành giải phẫu phân tích. Ngoài ra còn một “thi thể” khác bị ngập mình dưới đất, gã cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, bất giác gật đầu lia lịa nói: “Lợi hại lợi hại! Người này nét mặt bình
thản, thi thể còn hơi ấm, bị hung thủ đánh lún sâu xuống đất nhưng không nhìn thấy một vết thương nào, hiển nhiên là người học võ. Có điều,
ài…chết đáng tiếc quá!
Nguyên lai tâm mạch và hô hấp của Hoa Lân lúc này đã ngừng lại, thân thể cũng dần trở nên lạnh băng, chẳng trách người khác tưởng rằng hắn cũng
là một thi thể, bèn ba chân bốn cẳng lấy vải trắng bọc hắn lại, khiêng
về liễm phòng* chuẩn bị giải phẫu.
Các bổ khoái vác ba thi thể kỳ lạ về nha môn. Người đi đường nhốn nháo
nhìn ngó một cách hiếu kỳ, cộng thêm màn hồng quang ngút trời đêm qua đã khiến vô số nhân vật võ lâm tranh nhau xuất thành, chẳng mấy chốc đã
làm xôn xao ầm ĩ khắp thành.
…
Lại nói đến Diệp Thanh đứng lặng bên cửa sổ, cả đêm không ngủ.
Nàng thủy chung quyết không tin rằng Hoa Lân biết rõ là nàng ở nhà chờ
đợi mà vẫn không trở về. Lặng lẽ, chờ một mạch đến tận buổi chiều. Cảnh
Vệ ở sát vách lại gõ cửa gọi: “Diệp cô nương! Hoa công tử đã về chưa?”
Đây đã là lần thứ chín Diệp Thanh nghe thấy gã hỏi thăm rồi, nàng chỉ
lạnh nhạt nói: “Ta làm sao mà biết được? Sao ngươi không đi mà gõ cửa
phòng công tử thử xem?”
Cảnh Vệ dè dặt nói: “Tôi đã thử từ nãy rồi, nhưng không có ai trả lời…”
Ngừng một lúc lâu, không thấy Diệp Thanh có phản ứng gì, gã lo lắng nói: “Vừa nãy tôi vô tình nghe thấy các hiệp khách trong tửu lâu đàm luận:
sáng sớm hôm nay, bổ khoái trong thành đã tìm thấy ba thi thể trên dốc
Bình Đỉnh, hiện đang xác minh thân phận!”
Diệp Thanh đứng phắt dậy, người lạnh ngắt từng chặp, nhưng tức khắc lại
lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể!...Dù có mười Lã Ấu Văn cũng đừng hòng giết được công tử nhà ta, huynh ấy nhất định là vẫn ở chỗ Thượng Quan
Linh! Không được…ta phải đi tìm công tử!”
Sở dĩ Diệp Thanh vững tin Hoa Lân không ngộ hại vì họ từ nhỏ đã có một
thứ cảm ứng tâm linh không sao nói rõ được. Nhưng lời của Cảnh Vệ vẫn
khiến nàng cảm thấy lo lắng. Vớ lấy Hàn Tinh kiếm trên đầu giường, nàng
đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Cảnh Vệ ngoài cửa thấy nàng cuối cùng đã chịu ra, vội vàng cung kính nói: “Diệp cô nương! Cô chuẩn bị đi đâu vậy?”
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn trời, đã là giờ thân rồi. Nàng chau mày nói: “Ta đến Bích Thanh viên xem thế nào!”
Cảnh Vệ không hiểu hỏi: “Bích…Bích Thanh viên?”
Chỉ thấy thân ảnh Diệp Thanh thoáng qua đã không còn chút tăm tích.
Cảnh Vệ lẩm nhẩm một mình: “Đến Bích Thanh viên làm gì? Chẳng hiểu ra
sao cả!...Hay mình tới liễm phòng xem sao đã rồi hẵng nói! Không chừng
thiếu gia của Hoa gia sớm đã…Ài! Chuyện gì thế này? Hắn còn chưa giúp
mình mà mình đã phải nhận thi thể giúp hắn trước rồi.”
Nói rồi Cảnh Vệ xoải bước gấp gáp đi về phía nha môn…
…
Diệp Thanh đi đến đầu đường, hỏi không ít người, rốt cuộc đã tìm ra vị
trí của Bích Thanh viên. Nàng gắt hỏi sáu tên gia đinh đứng canh cửa:
“Có phải các vị khách Thiên Sơn ở đây không?”
Lũ gia đinh đột nhiên trông thấy một vị cô nương đẹp như tiên nữ xuất
hiện trước mắt, tất cả đều có chút choáng váng. Một tên trong bọn nói
liến thoắng: “Đúng đúng đúng…Quý tính cô nương? Muốn tìm vị đại nhân nào ạ? Tôi giúp cô nương bẩm báo một tiếng.”
Diệp Thanh vênh mặt nói: “Ta cần tìm Thượng Quan Linh, bảo cô ấy ra đây gặp ta!”
Sáu tên gia đinh giật nảy người, thiếu nữ như thiên tiên này xem ra lai
lịch không nhỏ, dám gọi thẳng đại danh của Tuyệt Trần tiên nữ. Chúng
liền hỏi vội: “Quý tính cô nương?”
“Diệp Thanh!”
Lũ gia đinh thấy nàng khí độ phi phàm, đều không dám hỏi tiếp. Một tên
chạy ngay vào trong viện, hẳn là đi bẩm báo với tổng quản.
Diệp Thanh chờ ngoài cửa rất lâu, đang cảm thấy không nhẫn nại nổi nữa
thì một vị tổng quản y phục hoa lệ bước ra, khom người hỏi: “Vị này có
phải là Diệp cô nương?”
Diệp Thanh gật đầu.
Tổng quản cúi mình nói: “Tiểu nhân Đoàn Hà…Tuyệt Trần tiên tử của tệ trang có lời mời!”
…
Chú thích: *liễm phòng: phòng thu gom
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT